Xuân Vãn bắt đầu cùng với mùi thơm ngào ngạt của thức ăn. Cả nhà vây quanh bàn trà ngồi xuống, ánh mắt không chớp nhìn sân khấu CCTV rực rỡ sắc màu, nghe người dẫn chương trình quen thuộc hào sảng nói: “Chào các bạn khán thính giả trên toàn thế giới, đây là Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc. Đêm nay là đêm cuối cùng của năm âm lịch, là đêm đoàn viên mà người Trung Quốc mong chờ nhất trong năm!”
Chương Khả Khê nói: “Mau buông đũa xuống, mọi người cụng ly nào!”
Năm chiếc ly chạm vào nhau, phát ra tiếng va chạm thanh thúy dễ nghe. Đồ uống màu cam vàng lấp lánh ánh kim vụn vặt dưới ánh đèn. Chương Khả Khê nói rất nhiều: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, giúp con thoát ế thành công vào cuối năm. Sau này con cũng là người có gia đình rồi, chúc chúng ta tương thân tương ái, mãi mãi hạnh phúc. Con cạn trước, mọi người tùy ý.” Nói xong cô ngửa đầu uống cạn ly nước.
Triệu Văn và ba Chương cười không ngớt. Chương Khả Thanh nói: “Chị đi tấu hài đi.”
Chương Khả Khê đang định ăn cơm, bỗng nhiên thấy Kỷ Bắc Dương cũng đứng dậy. Trừ Khả Thanh, mọi người cũng đứng lên theo. Kỷ Bắc Dương nâng ly, nhìn Triệu Văn và ba Chương, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cảm ơn ba mẹ đã gả Khê Khê cho con. Con không biết nói lời hoa mỹ, nhưng con thật sự rất cảm kích.”
Anh gọi Triệu Văn là “Mẹ”, lại gọi ba Chương là “Ba”, nói: “Con kính hai người.”
Triệu Văn và ba Chương không ngờ anh sẽ đột ngột đổi cách xưng hô, luống cuống tay chân nâng ly, đỏ mặt đồng ý.
Cả hai bên đều tỏ ra rất ngượng ngùng.
Chương Khả Khê cầm chai nước ngọt làm micro, đột nhiên nói: “Tiếng gọi nhỏ quá, không nghe thấy gì cả, gọi lại lần nữa đi.”
Kỷ Bắc Dương bất đắc dĩ liếc cô một cái, lại gọi: “Ba, mẹ!”
Triệu Văn và ba Chương kích động đỏ mặt đáp: “Ừ.”
Chương Khả Khê đưa tay lên tai, làm trò nói: “Tiếng đáp nhỏ quá, khán giả bên kia chắc chắn không nghe thấy gì đâu.”
Chương Khả Thanh bất đắc dĩ hùa theo cô diễn kịch: “Nhỏ quá, không nghe thấy.”
Chương Khả Khê nói: “Vậy xin mời con rể mới của chúng ta gọi lại lần nữa nào!”
Kỷ Bắc Dương: “Ba! Mẹ!”
Lặp đi lặp lại vài lần, Kỷ Bắc Dương đã gọi rất thuận miệng.
Triệu Văn và ba Chương ưỡn ngực ngẩng đầu: “Ơi!!”
Tiếng đáp vang vọng cả mái nhà.
Chương Khả Khê cười tủm tỉm nói: “Xem ra cả hai bên đều rất hài lòng. Tốt, kết thúc buổi lễ, chuẩn bị ăn cơm! Mọi người vỗ tay nào, bốp bốp bốp bốp!”
Chương Khả Thanh chán đời vỗ tay, nói: “Đúng là tự biên tự diễn.”
Nhờ màn khuấy động của Chương Khả Khê, Kỷ Bắc Dương cùng Triệu Văn và ba Chương cuối cùng cũng quen dần với cách xưng hô mới. Ba người mặt đỏ bừng ngồi xuống, gắp thức ăn cho nhau.
Tiểu phẩm Xuân Vãn không mắc cười lắm, nhưng Chương Khả Khê vẫn cười nghiêng ngả ngã vào lòng Kỷ Bắc Dương. Thời gian từng năm trôi qua, cô MC họ Đổng vẫn xinh đẹp như vậy trong suốt thời gian trưởng thành của Chương Khả Khê. Tiếng pháo ngoài cửa sổ dần bắt đầu đùng đoàng, một đóa pháo hoa đỏ rực rỡ bỗng nổ sáng nửa bầu trời đêm.
Chương Khả Khê và Kỷ Bắc Dương đẩy Chương Khả Thanh ra sân đốt pháo. Triệu Văn và ba Chương đứng dưới mái hiên cười nhìn họ.
Trên TV, diễn viên hài gạo cội nói: “Khán giả thân mến, tôi nhớ các bạn chết đi được”. Cây pháo hoa tiên nữ xì xèo tóe lửa nở hoa trên tay Chương Khả Khê. Cô lớn tiếng kêu tránh ra, né những chùm pháo hoa như những con cá vàng nhỏ xoay tròn trên mặt đất, nhảy vào lòng Kỷ Bắc Dương, nhân lúc mọi người đang ngắm pháo hoa, hôn lên môi anh.
Đúng 12 giờ đêm, người dẫn chương trình và khán giả cùng đếm ngược. Tiếng chuông đêm giao thừa vang lên “boong” một cái, bầu trời đêm lập tức được thắp sáng bởi pháo hoa.
Trong mắt Chương Khả Khê lấp lánh ánh lửa, “Năm mới vui vẻ.”
Kỷ Bắc Dương: “Năm mới vui vẻ, Khê Khê.”
Hàng xóm láng giềng sôi nổi ra khỏi nhà, trải một chuỗi pháo đỏ rực trước cửa. Mọi người ăn ý cùng châm lửa, tia lửa bắn tung tóe đùng đoàng, trẻ con bịt tai cười hì hì đòi lì xì.
Tiếng pháo nổ vang suốt đêm. Trong căn phòng nhỏ ấm áp, nến đỏ hắt ánh sáng ấm áp, tình ý miên man.
Kỷ Bắc Dương ôm Chương Khả Khê, hỏi: “Ngủ không?”
Chương Khả Khê lắc đầu, “Bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, mai được ngủ nướng mà.”
Kỷ Bắc Dương ừ một tiếng, lát sau nói: “Mùng 3 anh phải về một chuyến.”
“Việc công ty à? Em về cùng anh.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Không cần đâu, anh xử lý xong sẽ quay lại, em ở nhà đón Tết cùng ba mẹ và em trai đi.”
Chương Khả Khê rúc vào lòng anh nhắm mắt, nói: “Em có một ý tưởng.”
“Nói nghe xem.”
Chương Khả Khê mở mắt, nói: “Em muốn đón ba mẹ lên thành phố.”
Cô dừng một chút, thấp thỏm nói: “Anh thấy có thích hợp không?”
Đón lên thành phố cần giải quyết vấn đề chỗ ở. Vấn đề này dựa vào Chương Khả Khê thì không thể hoàn thành, chỉ có thể dựa vào Kỷ Bắc Dương.
Sính lễ giá trên trời của Kỷ Bắc Dương có thể giải quyết được, nhưng Triệu Văn và ba Chương đã bàn bạc, định đưa thẻ ngân hàng cho Chương Khả Khê, họ không động đến sính lễ của cô.
Mà Chương Khả Khê dù có cầm, cũng sẽ không thực sự coi mình là người giàu có mà tiêu xài phung phí.
Chương Khả Khê rất muốn sống cùng ba mẹ, nhưng không biết Kỷ Bắc Dương có để ý không. Chuyện sống chung với ba mẹ sau khi kết hôn luôn là vấn đề dễ nảy sinh bất đồng nhất giữa nam và nữ.
Chương Khả Khê căng thẳng chờ câu trả lời của anh.
Kỷ Bắc Dương nói: “Chung cư Tây Lân hơi nhỏ, hơn nữa không có khuôn viên cho người già thư giãn.”
Chương Khả Khê không dám thể hiện sự thất vọng, “Ồ…”
Kỷ Bắc Dương nói: “Anh mua một căn biệt thự nhé, trang hoàng xong rồi đón ba mẹ em lên.”
Trái tim Chương Khả Khê chưa kịp chìm xuống đáy vực đã lại phanh một tiếng nở hoa. Cô được lợi còn khoe mẽ, nói: “Lần sau anh nói chuyện nhanh một chút, đừng có ngắt quãng như thế.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Không tin tưởng anh đến thế sao? Kỷ phu nhân.”
Chương Khả Khê ngượng ngùng cù anh.
Kỷ Bắc Dương nói: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi, em làm gì cũng được, miễn là em vui vẻ là được.”
Chương Khả Khê nói: “Em biết rồi, nhưng khoan hãy mua biệt thự đã. Biệt thự xa nội thành quá, đi làm hay đi đâu cũng bất tiện. Người nhà em giống em, đều thích nơi náo nhiệt. Em thấy có thể xem mấy khu chung cư môi trường tốt một chút, mua căn rộng… à không, ba mẹ em ở căn hai phòng ngủ là được rồi.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Em muốn ở cùng ba mẹ, hoặc ở gần một chút đều được. Qua tết, em có thể đón họ đến ở chung cư Tây Lân. Em ở cùng anh, căn còn lại anh tìm người sửa thành hai phòng ngủ, để ba mẹ và Khả Thanh ở tạm trước. Có thời gian rảnh, chúng ta sẽ đưa họ đi xem nhà, em thấy thế nào?”
Chương Khả Khê nói: “Em thấy đặc biệt tốt, yêu anh chết đi được.”
Kỷ Bắc Dương v**t v* mặt cô, “Không muốn đi làm thì có thể không đi.”
“Làm sâu gạo á? Mẹ em chắc chắn không đồng ý đâu. Hơn nữa em cực khổ đi học bao nhiêu năm, đâu phải để làm bà nội trợ toàn thời gian cho anh.”
Kỷ Bắc Dương nhớ lại những việc Chu Uyển Oánh thích làm, hỏi: “Vậy làm việc mình thích đi, cắm hoa thưởng trà, tập yoga, nuôi thú cưng, làm từ thiện?”
“Đấy đều là việc thường ngày của các bà vợ hào môn, em không thích.” Chương Khả Khê nói: “Ừm, nếu không phải lo kiếm sống, em muốn tiếp tục đi học.”
Chương Khả Khê xoay người đè lên anh, mắt sáng long lanh, nói: “Em muốn học lên cao, thi thạc sĩ, sau đó thi tiến sĩ. Nếu có cơ hội, còn muốn ra nước ngoài nghe các bậc thầy nhân sự giảng bài, học tập triết lý quản lý nhân sự tiên tiến nhất của họ. Nếu may mắn em có thể vận dụng những gì đã học vào thực tế doanh nghiệp, hoặc cống hiến chút gì đó cho lý thuyết nhân sự trong nước, cuộc đời em sẽ quá hoàn mỹ!”
Kỷ Bắc Dương nói: “Anh có thể đưa em đi nghe giáo sư Carlton giảng bài.”
“Dave Carlton? Cha đẻ của quản trị nguồn nhân lực hiện đại?! Anh có thể hẹn được lịch học với ông ấy sao?”
Kỷ Bắc Dương ừ một tiếng, nói: “Giai đoạn đầu thành lập Lăng Nhuận, anh đã đến Học viện Kinh doanh Ross Michigan nghe ông ấy giảng bài, cũng từng nhờ ông ấy chỉ điểm về vấn đề quản lý công ty tài chính.”
Chương Khả Khê mừng rỡ như điên, hôn chụt một cái thật mạnh lên má Kỷ Bắc Dương, nói: “Đợi em thi đậu cao học, em sẽ đi gặp ông ấy!”
Kỷ Bắc Dương xoa đầu cô, “Cố lên.”
*
5 giờ rưỡi sáng mùng 3, xe của Hàn Tấn đã đến địa chỉ Kỷ Bắc Dương gửi.
Chương Khả Khê mấy ngày nay ăn chơi hơi lố, lúc Kỷ Bắc Dương dậy cô vẫn chưa tỉnh ngủ.
Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực. Kỷ Bắc Dương đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện ba Chương ngồi trên ghế sofa, chống đầu ngủ gật.
Anh cầm chiếc chăn mỏng trên tay vịn sofa định đắp cho ông, nghe thấy rèm bông sột soạt một cái, Triệu Văn cầm đồ đi vào, nói: “Sớm quá, trên đường chắc chưa bán cơm đâu, mẹ hấp bánh bao cho các con ăn đường.”
Bà nhét một túi bánh bao trắng trẻo mập mạp vào tay Kỷ Bắc Dương, lại nói: “Rót cho con hai ly sữa đậu nành, con cùng tài xế ăn trên đường nhé. Người ta chắc hai ba giờ sáng đã dậy rồi, tết nhất đều không dễ dàng gì. Lão Chương, anh dậy đi.”
Ba Chương ngáp dài ngồi thẳng dậy. Triệu Văn hỏi: “Sữa đâu?”
“Đang hâm nóng.” Ba Chương đứng dậy vớt hai hộp sữa bò từ ấm dưỡng sinh ra, tìm túi đựng vào, lại bốc một nắm kẹo và sô cô la bỏ vào. Triệu Văn nói con trai không ăn ngọt, ba Chương lại đi tìm túi đựng một ít hạt dưa muối biển.
Kỷ Bắc Dương ôm một đống đồ ăn đi đường, giống như một đứa trẻ, từ khẩu vị ngọt mặn, mọi phương diện đều được chăm sóc chu đáo. Anh chưa từng được đối đãi như vậy, được cưng chiều mà lo sợ ôm vào trong lòng.
Triệu Văn nhìn Kỷ Bắc Dương, lại trách ba Chương, “Mau giúp cầm một ít đi, cứ để hết lên người Tiểu Bắc, quần áo nhăn nheo hết rồi.”
Hàn Tấn đỗ xe xong, xách hộp quà sang trọng gõ cửa. Triệu Văn chạy ra mở cửa, thấy một soái ca phong trần mệt mỏi, “Cậu đến đón Tiểu Bắc phải không, xong ngay đây.”
Hàn Tấn nói: “Cháu chào cô, chúc cô năm mới vui vẻ. Ngày tết làm phiền cô chú thật ngại quá. À đây là quà biếu cô chú, cô đừng khách sáo ạ.”
Triệu Văn vội vàng từ chối, nói vất vả cho cậu ta trời chưa sáng đã tới đây.
Hàn Tấn theo bà vào phòng khách, nói: “Cô đừng khách sáo với cháu, cháu với Khả Khê là bạn, với Bắc Dương là bạn nối khố, lớn lên bên nhau từ bé đấy ạ. Hai người họ là do cháu tác hợp đấy.”
Hàn Tấn vừa bước một chân vào phòng, thấy Kỷ Bắc Dương đang đứng trước mặt, nghe trọn những lời chém gió vừa rồi của mình, xấu hổ cười hì hì.
Kỷ Bắc Dương liếc anh ta một cái, nói với Triệu Văn và ba Chương: “Khê Khê còn đang ngủ, đừng gọi cô ấy dậy. Ba mẹ, con đi đây ạ.”
Triệu Văn và ba Chương tiễn anh ra cửa trong gió đêm lạnh lẽo, nhìn theo chiếc xe chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
“Haizz, trời chưa sáng đã đi công tác, ngày tết cũng không được nghỉ ngơi.” Ba Chương thở dài.
Triệu Văn nói: “Thế mới nói Tiểu Bắc không chỉ thông minh mà còn chăm chỉ, nếu không sao có tiền đồ như vậy. Anh nhìn lại con gái của anh xem, giờ này còn đang ngủ trong chăn đấy.”
Ba Chương nói: “Thì cũng tại em chiều nó quá.”
Xe dừng bên đường ngoài trạm thu phí cao tốc mịt mù sương sớm. Kỷ Bắc Dương và Hàn Tấn nghiêm túc cầm bánh bao ăn.
“Cmn, thơm vãi, bao nhiêu năm rồi tôi không được ăn bánh bao nhà làm. Cậu hỏi Chương Khả Khê xem còn em gái không, tôi cũng muốn có bà mẹ vợ như thế.” Biết được ba mẹ Chương Khả Khê còn chuẩn bị riêng cho mình một suất bữa sáng gồm bánh bao, sữa đậu nành và sữa nóng, Hàn Tấn lải nhải suốt dọc đường.
Kỷ Bắc Dương nhanh tay lẹ mắt lấy cái bánh bao cuối cùng anh ta chưa kịp ăn, lạnh lùng nói: “Cái này là của tôi, lái xe đi.”
Hàn Tấn thèm thuồng nhìn anh, hóa thân thành Chanh Tinh trên cây chanh, chua ngập họng.
Kỷ Bắc Dương không về nhà họ Kỷ, anh đi gặp Hà Tấn Lâm.
7 giờ 40 sáng, nhà tù của tỉnh mở cửa. Dưới sự dẫn dắt của Đoàn Bằng Triển, Kỷ Bắc Dương gặp Hà Tấn Lâm trong bộ đồ tù nhân.
Đoàn Bằng Triển sắp xếp cho họ gặp riêng.
Hà Tấn Lâm gầy gò khô khốc, tóc hoa râm, thấy Kỷ Bắc Dương, có chút kinh ngạc, “Cậu còn sống.”
Kỷ Bắc Dương thản nhiên nói: “Báo cho ông một tin, dữ liệu thí nghiệm của ông bị nghi ngờ làm giả, các bài nghiên cứu đã công bố bị rút toàn bộ, đơn xin công nhận cống hiến trọng đại bị tòa án cấp cao trả về. Y tế Phương Châu liên quan đến rửa tiền, đã bị điều tra rõ, bất động sản và cơ sở dưới danh nghĩa đều bị tịch thu. Ít ngày nữa ông sẽ cùng những kẻ chế tạo m* t** kia nhận phán quyết, mà luật sư tôi thuê sẽ giúp ông nhận mức án nặng nhất.”
Đôi mắt Hà Tấn Lâm u ám nhìn chằm chằm anh, “Phán bao lâu?”
Kỷ Bắc Dương mặt lạnh lùng nói: “Tử hình.”
Hà Tấn Lâm đột nhiên đập hai tay xuống bàn, “Tao là thiên tài, tao không thể chết như vậy được! Nếu không có tao, mày có ngày hôm nay sao? Kỷ Bắc Dương, là tao cứu vớt mày, mày không thể vong ơn bội nghĩa! Mày để tao sống, tao sẽ cống hiến năng lực cả đời cho việc nghiên cứu phát triển bệnh tự kỷ. Kỷ Bắc Dương, mày không thể ích kỷ, mày phải suy nghĩ cho những đứa trẻ bị bệnh trên toàn thế giới, tương lai của chúng cần tao, cần tao! Mày có biết không!”
Ông ta điên cuồng gào thét vào mặt Kỷ Bắc Dương. Kỷ Bắc Dương lặng lẽ nhìn ông, như đang xem một con khỉ nhảy nhót lung tung.
Hà Tấn Lâm gào đến thở không ra hơi, gục xuống bàn th* d*c, còng tay bạc trên cổ tay kêu lanh canh. Ông ta trợn mắt đến cực hạn, tròng mắt đỏ ngầu, nước dãi chảy dài trên cằm, cười lạnh khùng khục, “Mày đến xem tao làm trò cười à?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Ông sống hay chết không liên quan đến tôi.”
Hà Tấn Lâm trừng mắt nhìn anh. Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi muốn một thứ.”
Kỷ Bắc Dương hạ thấp giọng. Hà Tấn Lâm áp sát tai vào điện thoại mới nghe được anh muốn gì.
Hà Tấn Lâm nói: “Sao mày nghĩ tao sẽ có? Cho dù tao có, tao cũng sẽ không cho mày. Nói thật, mẹ mày sớm đã bị tao chơi chán rồi, con đàn bà đó, chẳng có gì đáng xem.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Với tính cách của ông, tôi tin ông nhất định có.”
Anh nhìn thẳng vào mắt Hà Tấn Lâm, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, nói: “Vợ ông mang thai rồi.”
Hà Tấn Lâm sững sờ, đột nhiên bò lên tấm kính cách âm dày, “Cho tao gặp cô ấy! Mày muốn làm gì!”
Kỷ Bắc Dương nói: “Chúng ta trao đổi. Đưa tôi thứ tôi muốn, tôi bảo đảm mẹ con cô ta bình an.”
Hà Tấn Lâm thở hổn hển hung tợn trừng mắt nhìn anh.
Kỷ Bắc Dương liếc nhìn thời gian, đứng dậy nói: “Thật ra tôi không có kiên nhẫn lắm đâu, nếu ông không hợp tác ——”
“Tao đưa mày! Tao đưa mày! Mày hứa với tao bảo đảm họ bình an!” Hà Tấn Lâm lớn tiếng la hét, nói ra một tài khoản lưu trữ trực tuyến.
Ra khỏi phòng tiếp tân, Đoàn Bằng Triển cũng từ văn phòng bên cạnh đi ra. Trong văn phòng có thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ. Đoàn Bằng Triển nói: “Vợ hắn mang thai à? Sao tôi không biết, không nghe người bên nhà tù nữ nói.”
Sau khi Hà Tấn Lâm bị bắt, vợ ông ta vì bị nghi ngờ hỗ trợ rửa tiền cũng bị bắt giam. Lúc kiểm tra sức khỏe không nghe đồng nghiệp trại giam nói có thai.
Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi lừa hắn đấy.”
Đoàn Bằng Triển sững sờ một chút, nói: “Cậu học hư rồi, Bắc Dương.”
Rời khỏi nhà tù, Kỷ Bắc Dương đưa cho Hàn Tấn một tấm danh thiếp có ghi số điện thoại, nói: “Hẹn bà ta ra, làm theo lời tôi nói.”
Hàn Tấn gật đầu, đưa Kỷ Bắc Dương đến chung cư Tây Lân, sau đó gọi điện thoại, hẹn địa điểm với đối phương, lái xe đi.
Kỷ Bắc Dương ở chung cư Tây Lân đợi không lâu thì Kỷ Hàng tới. Đây là lần đầu tiên ông ta đến nơi ở của Kỷ Bắc Dương.
“Chỗ này cũng chẳng ra gì, thà con về nhà ở còn hơn.” Kỷ Hàng đánh giá một vòng rồi tùy tiện ngồi xuống.
Kỷ Bắc Dương đưa một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Lăng Nhuận cho Kỷ Hàng.
Kỷ Hàng nhìn vài lần, mắt sáng lên như đèn pha. Bao nhiêu tiền cũng không sánh bằng lợi ích cuồn cuộn không ngừng của Lăng Nhuận.
“35%, con bảo ba và mẹ con chia thế nào?”
Kỷ Bắc Dương đẩy một chiếc máy tính bảng trên bàn qua, nói: “Ông xem cái này trước đã rồi hãy nói.”
Kỷ Hàng không hiểu ra sao cầm máy tính bảng lên, bấm vào video. Mới xem vài giây, đột nhiên giận tím mặt, “Chu Uyển Oánh con đ* này, thế mà dám cắm sừng bố mày, theo trai khác!”
Thứ Kỷ Bắc Dương đòi Hà Tấn Lâm, là video theo dõi của Hà Tấn Lâm ở hiệp hội. Trong video, Chu Uyển Oánh ngồi trên bàn, vẫn với dáng vẻ quyền uy, dùng chân dài quấn lấy eo Hà Tấn Lâm, bà ta nằm trên bàn, mặc sức r*n r*.
Kỷ Bắc Dương lạnh lùng nói: “Chu Uyển Oánh ngoại tình với ai tôi không quan tâm, nhưng không thể là Hà Tấn Lâm. Ông hẳn phải hiểu mối thù hận giữa Hà Tấn Lâm và tôi. Cho nên hợp đồng tôi đưa cho ông, chia hay không chia cho bà ta, chia bao nhiêu, ông tự quyết định. Nếu ông có cách lấy hết đi, cũng không phải là không thể ——”
Kỷ Bắc Dương bỗng nhiên cười khẽ, nói: “—— Rốt cuộc, tôi trước sau vẫn họ Kỷ.”
Kỷ Hàng hiểu ý chưa nói hết của anh. Anh rốt cuộc vẫn họ Kỷ, cho nên Kỷ Bắc Dương và nhà họ Kỷ vĩnh viễn không tách rời. Nhưng Chu Uyển Oánh thì khác, chỉ cần Kỷ Hàng ly hôn với bà ta, Chu Uyển Oánh liền chẳng là cái thá gì cả.
Kỷ Bắc Dương đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập của thành phố phồn hoa bên ngoài tòa nhà chung cư, nói: “Tối nay tôi sẽ đi gặp Chu Uyển Oánh. Kỷ Hàng, thời gian cho ông suy nghĩ không còn nhiều đâu.”
Kỷ Hàng nhìn Kỷ Bắc Dương, nói: “Con không phải muốn chúng ta trai cò đánh nhau chứ?”
Kỷ Bắc Dương cười nhạt: “Kỷ Hàng, ông và Chu Uyển Oánh có giá trị gì với tôi sao? Tôi chỉ muốn bà nội có thể an hưởng tuổi già.”
Kỷ Hàng nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Bắc Dương hồi lâu. Đứa trẻ im lặng trầm mặc trong ký ức của ông ta đã sớm phai mờ theo thời gian. Thanh niên trước mắt này dường như chỉ khoác lên mình lớp da của con trai ông ta, linh hồn bên trong lạnh nhạt, kiêu ngạo, cuồng vọng, lạnh băng.
Ánh mắt Kỷ Hàng dần dần thâm trầm, nói: “Ba biết rồi, ba sẽ nghĩ cách.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Video tôi đã gửi vào hộp thư của ông.”
Kỷ Hàng khựng lại, nói một tiếng được.
*
Hàn Tấn nhìn người phụ nữ trước mặt, không nghĩ ra Kỷ Hàng thích bà ta ở điểm nào. Dung mạo, dáng người thậm chí khí chất đều kém xa Chu Uyển Oánh. Tuy nhiên có một điểm giống, ngang ngửa với Chu Uyển Oánh, chính là khi nghe đến tiền, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.
Tình nhân của Kỷ Hàng theo ông ta hơn hai mươi năm, đến nay vẫn không danh không phận. Bà ta sắp tàn phai nhan sắc, mà Kỷ Hàng – cái tên vô dụng kia lại ngay cả nhà cũng không dám cho bà ta vào. Con gái họ đã trưởng thành, sắp phải kết hôn lập gia đình. Nếu Kỷ Hàng hữu dụng, có thể đưa con gái vào vòng tròn của Kỷ gia, tương lai con gái sẽ không cần bà ta lo lắng vướng bận.
Nhưng bà ta quấn lấy Kỷ Hàng bao nhiêu năm nay, một khóc hai nháo ba thắt cổ đều thử qua, tên vô dụng Kỷ Hàng vẫn không dám đổi họ cho con gái theo họ ông ta.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm máy tính bảng Hàn Tấn đặt trên bàn, nghĩ đến những gì vừa thấy, trái tim bà ta sống lại, đập dồn dập. Thứ bà ta hằng mơ ước cuối cùng cũng rơi xuống tay bà ta. Chỉ cần bà ta nhấc tay, là có thể kéo Chu Uyển Oánh xuống khỏi vị trí đó, mình thay thế trở thành Kỷ phu nhân danh chính ngôn thuận của Kỷ Hàng, con gái mình sẽ trở thành em gái ruột của chủ tịch Lăng Nhuận, ai cũng không dám coi thường mẹ con bà ta nữa.
“Tại sao?” Người phụ nữ không thể tin được Kỷ Bắc Dương lại đưa điểm yếu lớn như vậy của mẹ ruột cho bà ta.
Hàn Tấn cười uống một ngụm nước, “Tôi vừa nói rồi, Kỷ đổng kết hôn, Kỷ phu nhân không thích vợ ngài ấy, cho nên Kỷ đổng muốn đổi cho vợ một bà mẹ chồng an phận.”
Hàn Tấn đẩy một chiếc USB cho người phụ nữ, nói: “Video ở trong này, làm hay không tùy bà. Tôi nhắc nhở bà một chút, Kỷ đổng hôm nay sẽ đưa cho Kỷ Hàng một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần Lăng Nhuận. Tối nay họ sẽ ở nhà họ Kỷ thảo luận về hạn mức cổ phần của những người khác trong nhà. Đi chậm thì chẳng còn gì đâu.”
Người phụ nữ vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm chiếc USB, không tin Kỷ Bắc Dương.
Nhưng bà ta biết được từ miệng Kỷ Hàng rằng Chu Uyển Oánh vô cùng chán ghét Kỷ Bắc Dương, khi anh còn nhỏ, bà ta đã vài lần định âm thầm g**t ch*t đứa con bị bệnh này.
Chu Uyển Oánh là một người đàn bà điên. Mười mấy năm trước khi nhìn thấy bà ta, còn từng lấy kéo đâm bị thương bà ta, đến nay trên cánh tay bà ta vẫn còn một vết sẹo không xóa được.
Người phụ nữ nhớ lại những ngày tháng cũ, sự căm ghét dần dần leo lên đôi mắt. Không ai không ghét Chu Uyển Oánh, bà ta tin Kỷ Bắc Dương cũng vậy.
Hàn Tấn gọi phục vụ tính tiền, để lại USB rồi đứng dậy rời đi. Khi đi qua người phụ nữ, anh ta bỗng nhiên nói thêm: “Kỷ phu nhân không dễ chọc đâu. Bà nếu không đi thì thôi, nếu đi, tốt nhất mang theo thứ gì đó phòng thân.”
Nói xong, Hàn Tấn bỏ đi.
Rời khỏi quán cà phê, Hàn Tấn gọi điện cho Kỷ Bắc Dương, nói những việc anh dặn dò đã nói hết với tình nhân của Kỷ Hàng.
Kỷ Bắc Dương ừ một tiếng.
Hàn Tấn không biết chuyện Chu Uyển Oánh dùng ảnh uy h**p Kỷ Bắc Dương, còn tưởng Kỷ Bắc Dương thật sự muốn đổi mẹ chồng cho Chương Khả Khê, nói: “Nhưng nếu để mẹ cậu biết là cậu đứng sau giở trò, bà ta nhất định sẽ càng điên hơn.”
Kỷ Bắc Dương nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, trong tầm tay đặt một chiếc bánh bao đã nguội ngắt. Mới xa nhau một ngày, anh đã bắt đầu nhớ Chương Khả Khê.
Kỷ Bắc Dương nhắm mắt lại, khuôn mặt của Kỷ Hàng và Chu Uyển Oánh đồng thời xuất hiện trong đầu, nhưng rất nhanh hình ảnh vặn vẹo xé rách biến mất, thay vào đó là đêm giao thừa anh trải qua ở nhà Chương Khả Khê.
Sắp kết thúc rồi, anh sắp được về nhà rồi.
Ánh sáng dần biến mất, chung cư Tây Lân dần chìm vào bóng tối.
12 giờ rưỡi đêm, cửa phòng bị người ta đập dồn dập. Kỷ Bắc Dương lặng lẽ ngồi trong bóng tối không ra mở cửa.
Hàn Tấn kinh hoàng nhập mật mã, sau đó xông vào, lập tức bật đèn phòng khách.
Hàn Tấn chạy về phía giường ngủ, nhưng trên đó không có ai. Anh ta nôn nóng nhìn quanh, bị người đang lặng lẽ ngồi trên ghế sofa dọa giật mình.
Hàn Tấn tiến lên, nói: “Xảy ra chuyện rồi, gọi điện thoại cho cậu không được nên gọi cho tôi. Cậu bình tĩnh một chút, nghe nghe nghe tôi nói này.”
Kỷ Bắc Dương lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, thần sắc như nước, người cần bình tĩnh ngược lại là Hàn Tấn mới đúng.
Hàn Tấn quệt mồ hôi trên mặt, nói: “Ba cậu xảy ra chuyện rồi, mẹ cậu dùng kéo người đàn bà kia mang theo đâm ba cậu!”
Bệnh viện chật kín cảnh sát. Vì là Kỷ gia nên Đoàn Bằng Triển cũng được trong cục thông báo triệu tập.
Khi Kỷ Bắc Dương đến nơi, Chu Uyển Oánh đeo còng tay ngồi suy sụp trên ghế.
Thấy Kỷ Bắc Dương, Chu Uyển Oánh bỗng nhiên hét lên: “Âm mưu của mày, là âm mưu của mày! Là mày hại chết ba mày!”
Đèn phòng phẫu thuật bỗng tắt, bác sĩ đi ra, nói vết thương ở ngực, dẫn đến vỡ tim, mất máu quá nhiều, bệnh nhân không qua khỏi.
Chu Uyển Oánh hoảng sợ quỳ sụp xuống đất, toàn thân run rẩy kịch liệt, “Tôi không cố ý, là anh ta đánh tôi trước, tôi không phải, tôi không phải, tôi không muốn làm hại anh ta, cái kéo không phải của tôi, tôi không làm gì cả.”
Kỷ Bắc Dương ngồi xổm xuống đỡ lấy Chu Uyển Oánh, sau đó ôm lấy người phụ nữ gần như sụp đổ, nói: “Cảnh sát sẽ điều tra rõ chân tướng, bà đừng sợ.”
Chu Uyển Oánh run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa rúc vào vòng tay xa lạ của con trai. Có Kỷ Bắc Dương an ủi, bà ta cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, hàm răng vẫn đánh vào nhau cầm cập.
Kỷ Bắc Dương ôm bà ta, nhẹ nhàng an ủi bà ta. Khi bà ta dần bình tĩnh lại, Kỷ Bắc Dương ghé sát tai bà ta, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được thì thầm: “…… Sao người chết không phải là bà? Nhưng không sao, bà muốn cơm áo không lo, tôi tìm được cho bà một nơi tốt rồi. Mẹ à, thế giới bên ngoài không thích hợp với bà đâu, vào tù đi.”
Người đứng xa chỉ thấy họ đang thì thầm, không nghe rõ nói gì.
Chu Uyển Oánh dựa vào lòng Kỷ Bắc Dương, sắc mặt kinh hoàng đến cực điểm, trong cổ họng phát ra tiếng khục khục như ống bễ rách, “Mày…… Mày……”
Kỷ Bắc Dương cười cười, nhưng ánh mắt lạnh thấu xương, thấp giọng nói: “Tôi đã cảnh cáo bà rồi, đừng đụng vào Chương Khả Khê.”
Chu Uyển Oánh không nói nên lời một chữ nào, trong lòng tràn ngập sợ hãi kinh hoàng và hối hận.
Hết chương 74