Chương Khả Khê cảm thấy mỗi lần mình gặp Kỷ Bắc Dương đều tràn ngập kịch tính, gây chấn động và kinh ngạc đối với nhận thức của cô.
Tối nay, trước tiên cô thấy Ambre cung kính tiếp đón một vị tiên sinh họ Hàn. Người này lịch sự nhã nhặn, trang phục sang trọng. Chương Khả Khê cùng hai cô gái kia hơi thả lỏng, nghĩ rằng đây chính là vị khách đặt bữa tối.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa lớn được chế tác tinh xảo của nhà hàng bị hai bảo vệ mặc vest đen đẩy ra. Ambre và tiên sinh họ Hàn lập tức thu lại vẻ mặt, đứng nép sang một bên với thái độ khiêm tốn.
Tiếp theo, ở cuối thảm đỏ trải dài, Khả Khê thấy một nàng công chúa lấp lánh cùng chàng hoàng tử của mình bước vào.
Công chúa mặc chiếc đầm dạ hội màu champagne trong suốt, vạt váy lấp lánh rạng rỡ dưới ánh đèn.
Cô ấy quá đỗi xinh đẹp, kiêu sa, tôn quý, và thanh lịch. Đó là khí chất chỉ có thể được bồi dưỡng từ một gia đình hiển hách, thấm đượm trong từng nụ cười, cử chỉ, hành động. Đó là nét thanh lịch mà ngay cả Chương Khả Khê và những cô gái khác trong nhà hàng, dù đã qua bao nhiêu lớp học lễ nghi, cũng không thể học được.
Còn hoàng tử bên cạnh cô ấy, mặc một bộ vest trắng, thân hình săn chắc, cao ráo, thần thái lạnh nhạt. Làn da trắng nõn dưới ánh đèn rực rỡ dường như chưa từng vướng bụi trần, toát lên vẻ thanh thoát, mong manh mà lạnh lùng, cao ngạo.
Chương Khả Khê vô tình nhìn thấy rõ diện mạo người đàn ông, trong lòng giật mình kinh ngạc.
Cô vô thức ngẩng đầu, bàng hoàng nhìn người đó.
Trong đầu cô chợt nảy ra một câu hỏi triết học: Rốt cuộc người cưỡi voi là nhân viên chăn nuôi hay là bạch mã hoàng tử?
Khương Nghiên khẽ ho khan một tiếng ở bên cạnh. Chương Khả Khê lập tức thu mắt cúi đầu, lấy lại ánh nhìn.
Kỷ Bắc Dương cũng nhìn thấy Chương Khả Khê, nhưng ánh mắt nhanh chóng rời đi khỏi cô.
Bữa tối kiểu Pháp đã phát huy đặc tính cao quý, điển nhã, lãng mạn, thanh lịch đến mức tối đa. Mỗi món ăn đều được chế biến tinh xảo, quy trình công phu và phức tạp.
Kỷ Bắc Dương dường như nhai sáp. Hệ thống vị giác của anh chậm chạp, thêm vào chứng tự kỷ chức năng cao(1) khiến anh thiếu khả năng đánh giá. Anh khó lòng nói được món nào là ngon.
(1) “Tự kỷ chức năng cao” hay “hội chứng Asperger” — một dạng rối loạn phổ tự kỷ, trong đó người mắc có trí tuệ bình thường hoặc cao, nhưng gặp khó khăn về giao tiếp xã hội, cảm xúc, hoặc khả năng thấu hiểu người khác.
Kim Mộ Mịch, người dùng bữa cùng anh, lại rất tận hưởng không khí này. Cô ấy ăn uống vui vẻ, hơn nữa người đàn ông dùng bữa cùng cô ấy cũng có vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành.
Kim Mộ Mịch đánh giá Kỷ Bắc Dương. Đây là lần thứ tư cô dùng bữa tối cùng anh. Đối với những yêu cầu của cô ấy, dù khắt khe đến đâu, Kỷ Bắc Dương đều có đủ thực lực để đáp ứng.
Là một đối tượng liên hôn, gia thế, ngoại hình, cùng với đầu óc kinh doanh xuất sắc của Kỷ Bắc Dương đều thuộc hạng ưu. Kim Mộ Mịch dịu dàng nhìn người đàn ông đối diện. Trừ việc tính cách người này quá mức lạnh nhạt, dường như mọi thứ ở anh đều vô cùng hoàn hảo.
Một nữ phục vụ của nhà hàng Pháp tiến đến rót rượu vang đỏ cho họ. Ly rượu chân dài trong suốt đựng chất lỏng tinh khiết, thơm lừng mùi trái cây.
Kỷ Bắc Dương nhìn Chương Khả Khê hơi khuỵu gối bên cạnh bàn, đặt ly rượu vang đỏ trước mặt anh, sau đó cô nhẹ nhàng cúi đầu, dùng mu bàn tay v**t v* mép váy, đứng thẳng lên, bưng khay rượu một cách vững chắc rời khỏi tầm mắt Kỷ Bắc Dương.
Kim Mộ Mịch nhận thấy ánh mắt của Kỷ Bắc Dương và cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì từ khi quen biết đến nay, Kỷ Bắc Dương hầu như chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô.
Không chỉ với cô, Kim Mộ Mịch nhận ra Kỷ Bắc Dương rất ít khi để ý bất cứ điều gì. Tính cách anh quá lạnh lùng, lại quá giàu có, đến cả những bóng hồng xinh đẹp cũng không thể thu hút được anh.
Nhưng Kim Mộ Mịch rõ ràng thấy ánh mắt lạnh nhạt của Kỷ Bắc Dương thoáng lướt qua gương mặt nữ phục vụ kia.
Kim Mộ Mịch khẽ mỉm cười, nói: “Bắc Dương, anh có nghe rõ điều tôi vừa nói không?”
Kỷ Bắc Dương rũ mắt dùng bữa, lặp lại lời Kim Mộ Mịch nói một cách chính xác, không sai một chữ.
Kim Mộ Mịch trách móc: “Tôi còn tưởng anh không nghe tôi nói gì.”
Kỷ Bắc Dương đáp: “Tôi có thể thuật lại từng chữ cô đã nói tối nay.”
Kim Mộ Mịch sững sờ, một lát sau mới nói: “Nhưng anh còn không thèm nhìn tôi lấy một lần, tối nay tôi không xinh đẹp sao?”
Kỷ Bắc Dương hờ hững nói: “Tôi không có khả năng thẩm mỹ, không thể phán đoán vẻ ngoài của cô.”
“‘Không có khả năng thẩm mỹ’ là ý gì? Tối nay anh vô cùng điển trai mà.”
Kỷ Bắc Dương thành thật đáp: “Đó là công lao của stylist, hơn nữa dung mạo của tôi luôn là như vậy.”
Kim Mộ Mịch: “……”
Âm thanh trầm bổng của đàn cello chậm rãi lan tỏa.
Trong một góc khuất của nhà hàng, Hàn Tấn chụp ảnh Kỷ Bắc Dương và Kim Mộ Mịch, gửi cho ông của Kỷ Bắc Dương.
Không lâu sau khi ảnh được gửi đi, ông Kỷ gọi điện tới. Hàn Tấn đi ra ngoài nghe máy, khi quay lại thì thấy Kỷ Bắc Dương không còn ở chỗ ngồi.
Hàn Tấn đợi một lúc không thấy Kỷ Bắc Dương quay lại, bèn hỏi nhân viên nhà hàng rồi đi tìm.
Anh ta bước đến cửa phòng vệ sinh, thấy Kỷ Bắc Dương đứng bên cạnh một chậu cây long não bonsai, nằm ở rìa ngoài của khu vực toilet trang hoàng tao nhã. Hàn Tấn vừa định lên tiếng, thì thấy đằng sau những tán lá xanh của cây long não, có một nữ phục vụ nhà hàng Pháp đang đứng.
Nữ phục vụ bưng chiếc khay bạc, trên khay đặt khăn lụa, là loại khăn chuyên dùng để lau tay cho khách.
Khi Hàn Tấn đến gần, nghe thấy nữ phục vụ đang khe khẽ nói: “… voi…”
Kỷ Bắc Dương đột ngột ngước mắt liếc nhìn sang bên cạnh.
Hàn Tấn dừng bước, cười ha hả nói: “Hai người đang nói chuyện gì đấy?”
Kỷ Bắc Dương nói với Chương Khả Khê: “Anh ấy họ Hàn.”
Chương Khả Khê thoáng sửng sốt, nhanh chóng nhận ra đây chính là luật sư Hàn đã tư vấn qua điện thoại cho cô.
Chương Khả Khê mỉm cười, nói: “Cảm ơn anh, Hàn tiên sinh. Chúng tôi đang nói về—”
Mày Kỷ Bắc Dương bỗng nhiên nhíu lại, anh nắm lấy cổ tay Chương Khả Khê, kéo mạnh cô gái vào trong toilet, lạnh lùng buông một câu: “Không được đi theo vào!”
Hàn Tấn khựng lại, đứng yên tại chỗ. Kỷ Bắc Dương kéo Chương Khả Khê vào toilet nam.
Giọng Hàn Tấn truyền vào từ bên ngoài, thận trọng hỏi: “Bắc Dương, cậu định làm gì vậy?”
Chương Khả Khê không hiểu sự căng thẳng của Hàn Tấn, cô tựa vào tường, ngước nhìn Kỷ Bắc Dương, mỉm cười nói: “Kỷ tiên sinh?”
Kỷ Bắc Dương liếc ra bên ngoài, tiến lại gần Chương Khả Khê hơn, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh băng.
Hầu kết Chương Khả Khê theo bản năng nuốt xuống, cô ngước nhìn gương mặt thanh lãnh của người đàn ông, hơi thở nam tính trên người Kỷ Bắc Dương bao trùm lấy cô, ép cô không thể lùi lại được.
Tim Chương Khả Khê đập rất nhanh, có chút hồi hộp nhưng không hề sợ hãi, cô ngửi thấy mùi hương gió mát trên người Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Bắc Dương cúi người sát tai cô gái, nghiêm túc và lạnh băng nói: “Chương Khả Khê, không được nói cho bất kỳ ai biết tôi cưỡi voi!”
Chương Khả Khê: “……”
Chương Khả Khê bật cười thành tiếng, “Ôi, anh thật là…” y như một đứa trẻ, chuyện gì cũng thấy lạ.
Cô cười đến mức hai má nóng bừng, một tay bưng khay, tay kia tự quạt mát, nói: “Tại sao lại sợ vậy?”
Kỷ Bắc Dương không hiểu nụ cười rạng rỡ trên mặt Chương Khả Khê đến từ đâu, anh buồn bã nói: “Không thể nói.”
Chương Khả Khê nói nhỏ: “Được rồi, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh.”
Đang lúc Hàn Tấn sốt ruột, muốn tiến lên nhưng không dám, thì Kỷ Bắc Dương cùng cô gái kia lần lượt bước ra.
Hàn Tấn nhìn chằm chằm gương mặt Kỷ Bắc Dương, cố gắng tìm kiếm một chút cảm xúc khác thường trên đó.
Nhưng không hề có, Kỷ Bắc Dương vẫn bình tĩnh như nước.
Chỉ là, tại sao Kỷ Bắc Dương lại chủ động tiếp xúc với một cô gái lạ, hơn nữa còn chạm vào cơ thể người ta?
Hàn Tấn nghĩ mãi không thông. Kỷ Bắc Dương vô cùng ngại tiếp xúc với người lạ, cũng như thực hiện các hành vi giao tiếp xã hội. Anh ấy mắc chứng rối loạn tương tác xã hội(2) rất nghiêm trọng, đã uống thuốc nhiều năm nhưng không hề thuyên giảm.
(2) Chứng rối loạn tương tác xã hội (tiếng Anh thường gọi là Social Communication Disorder hoặc Social Interaction Disorder) là một rối loạn phát triển ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp và tương tác với người khác trong môi trường xã hội. Người mắc chứng này không gặp vấn đề về trí tuệ hay ngôn ngữ cơ bản, nhưng gặp khó khăn khi sử dụng ngôn ngữ và hành vi giao tiếp trong bối cảnh xã hội. Nói cách khác, họ hiểu lời nói, nhưng không hiểu hoặc không sử dụng đúng cách các quy tắc xã hội khi giao tiếp.
Hàn Tấn liếc nhìn Kỷ Bắc Dương, rồi nói với Chương Khả Khê: “Thì ra là cô.”
Chương Khả Khê lần nữa nói lời cảm ơn: “Nếu không có anh và Kỷ tiên sinh, tôi cũng sẽ không nghĩ đến việc báo cảnh sát. Thật sự rất cảm ơn.”
Hàn Tấn không biểu lộ gì trên mặt, nhưng trong lòng lại nghĩ, cô gái này thật tàn nhẫn, quả thực muốn đưa bạn trai vào tù.
Anh ta liếc mắt nhìn Kỷ Bắc Dương. Từ trong ra ngoài, Kỷ Bắc Dương đều toát lên khí chất cao quý của người có bối cảnh. Ban đầu, Hàn Tấn chỉ lo lắng Kỷ Bắc Dương đã làm gì cô gái. Giờ đây, anh lại lo lắng cô ấy biết thân phận của Kỷ Bắc Dương, cố tình muốn đẩy bạn trai vào tù, cắt đứt hoàn toàn quá khứ, rồi bắt đầu lại từ đầu với Kỷ Bắc Dương.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Hàn Tấn trở nên giả tạo và khách sáo. Anh gật đầu với Chương Khả Khê: “Không cần cảm ơn, không giúp được nhiều cho cô. Kỷ tổng, cô Kim đang chờ. Chúng ta đi thôi.”
Chương Khả Khê nhìn theo bóng họ khuất dần. Cô cúi đầu sắp xếp lại chiếc khăn tay trong khay bạc, nụ cười nhạt đi đôi chút.
Cô là người rất tinh ý, đã nhìn rõ sự thay đổi nhỏ trên nét mặt vị luật sư họ Hàn sau khi biết cô báo án.
Nếu không lầm, luật sư Hàn hẳn là cảm thấy cô không cần thiết làm vậy, hoặc là cho rằng cô báo án thật ra có mục đích riêng.
Đến khi buổi tối kết thúc, Kỷ Bắc Dương không hề có thêm bất kỳ lần gặp riêng nào với Chương Khả Khê.
Các vị khách đã lên xe rời đi, nhà hàng Pháp chìm trong bóng đêm vắng vẻ.
Chương Khả Khê xoa xoa cổ. Khi đi dọc hành lang nhà hàng, cô nghe thấy những đồng nghiệp khác đang bàn tán về các vị khách đêm nay.
Chương Khả Khê dừng bước, thầm nghĩ: Kỷ Bắc Dương rốt cuộc là ai? Anh ấy thật sự là người chăn voi ư?
“Khả Khê, có người tìm cô ngoài cửa.” Một đồng nghiệp từ hướng cửa đi đến.
“Là ai?”
Đồng nghiệp nói: “Bạn trai cũ của cô đó, hình như trước đây tôi từng thấy đến tìm cô.”
Chương Khả Khê nhíu mày, biết đó là ai.
Trương Hạo tại sao đột nhiên tìm cô? Có phải đồn cảnh sát đã liên lạc với anh ta? Hay anh ta đến tìm cô để nối lại tình xưa?
Chương Khả Khê thận trọng đi ra cửa, đứng dưới ánh đèn nhà hàng. Cô không rõ mục đích hiện tại của Trương Hạo nên tốt nhất là phải cẩn thận.
“Tiểu Khê,” Trương Hạo mặc áo khoác đen, đứng bên vệ đường, nói: “Cô lại đây, tôi có chuyện muốn nói.”
Ba ngày sau gặp lại anh ta, Chương Khả Khê không rõ cảm giác của mình là gì.
“Có gì thì nói ở đây đi,” Chương Khả Khê nói.
Trương Hạo ném điếu thuốc đang cầm, nói: “Hôm đó chúng ta đều không bình tĩnh lắm. Thật ra nghĩ lại, tôi cũng có lỗi. Cô lại đây, chúng ta tâm sự.”
Chương Khả Khê lắc đầu: “Tôi và anh không còn gì để nói. Chúng ta đã chia tay, cứ như vậy đi.”
Cô quay lưng bước đi. Vừa bước lên bậc thang cuối cùng, đột nhiên bị ai đó từ phía sau vòng tay ôm chặt. Cô vừa há miệng định kêu, người ôm đã nhanh chóng bịt miệng cô lại, kéo cô rời khỏi chỗ đó.
Trương Hạo kéo Chương Khả Khê vào con hẻm phía sau nhà hàng. Vừa đến nơi, anh ta đã kêu đau một tiếng, đột ngột buông tay ra. Bàn tay bịt miệng Chương Khả Khê đã bị cắn chảy máu.
“Mẹ nó, đồ tiện nhân.” Trương Hạo giơ tay tát Chương Khả Khê một cái, rồi mạnh bạo ấn cô vào tường, nói: “Đồ điên, cô thật sự điên rồi!”
Mái tóc đang búi sau đầu của Chương Khả Khê bị đánh bung ra, vai cô va vào bức tường cứng rắn. Mặt cô đau rát. Cô chưa từng nghĩ Trương Hạo lại ra tay đánh mình.
Hết chương 8