My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 7

Chương 7: Cùng nhau ăn tối 

Chiếc điện thoại cùi bắp của Chương Khả Khê là loại smartphone cũ, chỉ đủ dùng gọi điện, nhắn WeChat, xem vài video là bắt đầu lag, khiến cô nghi ngờ nhân sinh.

Chương Khả Khê nằm trên giường không ngủ được, điện thoại lại đơ, cô ăn không ngồi rồi nhắm mắt, thầm nghĩ không biết khi nào cảnh sát mới xử lý xong vụ án của mình.

23 giờ 25 phút, di động của Chương Khả Khê vang lên cuộc gọi từ số lạ.

Cuộc gọi được bắt máy, bên kia dùng giọng điệu lạnh lùng đạm bạc gọi tên cô: “Chương Khả Khê.”

Cô đứng hình mất 5 giây: “Kỷ tiên sinh?”

Giọng Kỷ Bắc Dương nhàn nhạt: “Ừ.”

Cô nhớ rõ, giờ này bình thường Kỷ tiên sinh đã ngủ. “Anh vẫn chưa ngủ à?”

Kỷ Bắc Dương nói: “23 giờ 21 phút.”

“Ý anh là sao?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Thời gian tôi đi ngủ.”

Cô nhìn đồng hồ điện thoại, đã 23 giờ 27 phút.

Khả Khê nhẹ nhàng nói: “Vậy sao còn chưa ngủ?”

Kỷ Bắc Dương nhíu nhíu mày, nói: “Không biết.”

Chương Khả Khê im lặng chốc lát. Cô chợt nghĩ, có khi nào vì hôm qua cô làm phiền khiến anh bị rối loạn đồng hồ sinh học, nên giờ làm anh mất ngủ.

Chương Khả Khê nói: “Vậy… để tôi nói chuyện cùng anh một lát nhé?”

“Được.”

Nhưng nói gì bây giờ? Hai người chỉ như người qua đường, ngoài tên ra chẳng biết gì về nhau.

“Kỷ tiên sinh, sao anh có số của tôi?” Chương Khả Khê nghĩ nghĩ, nói.

“Hệ thống mua vé.”

“Hóa ra là vậy, tôi thật sự có mua vé, không lừa anh đâu.”

“Ừ.”

Không khí lại rơi vào im lặng.

Kỷ Bắc Dương chợt nhớ mỗi lần gặp bác sĩ trị liệu, bác sĩ đều hỏi mở đầu như vầy, nên cũng bắt chước lên tiếng: “Hôm nay cô làm gì?”

Kỷ Bắc Dương đột ngột gọi điện thoại tới, điều tra số điện thoại của cô, lại hỏi cô hôm nay làm gì. Với mối quan hệ giữa hai người hiện tại, lẽ ra không nên hỏi như vậy, dễ khiến đối phương thấy kỳ quặc.

Nhưng thực tế, Chương Khả Khê nghe câu hỏi của Kỷ Bắc Dương xong cũng không thấy kỳ quặc, cô nghiêm túc trả lời vấn đề của anh: “Đi đồn công an báo án, rồi dọn nhà, sau đó gọi điện cho mẹ, cuối cùng là ăn cơm quản lý mang tới.”

Kỷ Bắc Dương nghe xong câu trả lời, như đã đạt được mục đích, cơn buồn ngủ kéo đến. Anh khẽ nói: “Được rồi, hẹn gặp lại.”

Rồi cúp máy ngay lập tức.

Chương Khả Khê nghe tiếng “tút tút”, cô để điện thoại xuống, nhìn dãy số lạ trong nhật ký cuộc gọi, do dự một chút rồi lưu lại số.

Thứ hai buổi sáng 7 giờ rưỡi, tài xế có mặt tại cổng khu bảo tồn quốc tế Vân Hãn. Vừa chờ đợi, anh ta vừa cúi đầu nhìn đồng hồ.

Một bên, luật sư Hàn dựa vào cửa xe ghế phụ hút thuốc, giơ tay làm tan đi làn khói mờ nhạt, nói: “Đừng vội, cậu ấy rất đúng giờ.”

Tài xế cười: “Kỷ tiên sinh là người đúng giờ nhất tôi từng thấy.”

Hàn Tấn dập điếu thuốc, vứt vào thùng rác, nói: “Người khác đúng giờ là chuyện tốt, cậu ấy đúng giờ thì chưa chắc.”

Tài xế quen nhà có việc riêng, nên người tài xế này được điều từ chỗ giám đốc khác sang. Anh ta mới làm việc cùng Kỷ Bắc Dương chưa đầy một tháng, không mấy quen thuộc với cả Kỷ tiên sinh và luật sư Hàn. Nghe vậy thì hỏi lại: “Nghĩa là sao?”

Hàn Tấn chỉ cười lười nhác: “Không có gì, tôi qua kia đi dạo một chút.”

Hàn Tấn bước đi, hương sương sớm vương trên cỏ, anh giương mắt nhìn về phía nơi xa, rừng núi trước mặt mờ trong làn hơi nước, không khí trong lành, xa xa thỉnh thoảng có tiếng chim hót trong trẻo.

Đi thêm vài bước, Hàn Tấn nhìn thấy giữa rừng, một con hươu cao cổ vươn đầu ra, chậm rãi gặm lá cây.

Điện thoại trong túi kêu “tíc tíc”, Hàn Tấn không vội nghe, chỉ ngẩng đầu nhìn con đường phía trước — người anh đang chờ, đúng như dự đoán, xuất hiện đúng giờ trong tầm mắt.

Kể từ khi Hàn Tấn bắt đầu theo Kỷ Bắc Dương, đã biết rõ Kỷ Bắc Dương có một thời gian biểu vô cùng hoàn chỉnh. Kỷ Bắc Dương luôn tuân theo lịch trình của mình, đúng giờ thực hiện mọi việc.

Tính kỷ luật nghiêm ngặt này, đối với người bình thường có thể là một ưu điểm, nhưng với Kỷ Bắc Dương, đây lại là một chứng bệnh mà sau hơn hai mươi năm, anh vẫn chưa thể chữa khỏi.

Kỷ Bắc Dương mặc chiếc sơ mi trắng, cánh tay vắt ngang áo khoác vest, thần sắc vẫn lạnh nhạt.

Hàn Tấn bước tới, cầm lấy chiếc áo khoác rồi khoác lên vai Kỷ Bắc Dương, nói: “Trời trở lạnh rồi, cẩn thận kẻo ốm.”

Kỷ Bắc Dương không nhìn anh ta, mặc chỉnh tề áo khoác rồi bước thẳng về phía trước.

Hàn Tấn không để tâm đến thái độ lạnh lùng đó, liền đi sánh vai cùng Kỷ Bắc Dương, nói: “Hôm nay lịch trình là…”

“Tôi nhớ rõ, không cần nói nhiều.” Kỷ Bắc Dương đáp.

Hàn Tấn gật đầu. Anh biết trí nhớ của Kỷ Bắc Dương vô cùng tốt, gần như đã gặp qua là không thể quên, nhưng Hàn Tấn vẫn luôn cố gắng thử, với ý đồ tìm ra một kẽ hở nào đó trong thói quen sinh hoạt nghiêm ngặt đến mức hà khắc của Kỷ Bắc Dương.

Anh ta lại thất bại, nhưng điều đó không quan trọng.

Hàn Tấn nói: “Tốt, phương án thu mua bối mẫu(1) ở Tứ Xuyên—”

(1) Bối mẫu (贝母) → là một loại dược liệu trong Đông y, dùng trị ho, tiêu đờm. Do cây được trồng nhiều ở vùng Tứ Xuyên nên được đặt tên là xuyên bối mẫu.

Kỷ Bắc Dương ngắt lời: “Bản ghi nợ vay vốn tôi đã xem rồi, bên trong có bảy chỗ sai sót, tôi đã chỉnh sửa xong. Nó được gửi đến hộp thư của anh vào 23 giờ 07 phút 48 giây tối qua. Luật sư Hàn, anh chưa xem sao?”

Khi nói đến công việc, Kỷ Bắc Dương trở nên nhạy bén và sắc sảo.

Hàn Tấn sờ mũi, nói: “Hôm qua, tôi bận đi cùng bạn gái.”

Vẻ mặt Kỷ Bắc Dương vẫn lạnh nhạt.

Hàn Tấn tiếp lời: “Người phụ trách xí nghiệp Vĩnh Huệ đã liên hệ với tôi, muốn đặt lịch hẹn gặp cậu.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Không gặp. Khi nào họ đồng ý thành lập hội đồng quản trị bên ngoài, khi đó tôi sẽ gặp.”

Trong lĩnh vực đầu tư tài chính, Kỷ Bắc Dương luôn lạnh lùng và quyết đoán, đám người Hàn Tấn chưa bao giờ nghi ngờ các quyết định của anh.

Hàn Tấn gật đầu, “Hiểu rõ, lát nữa tôi sẽ hồi đáp cho người đó.”

Khi sắp đi đến chỗ tài xế đỗ xe, Hàn Tấn đột nhiên gọi Kỷ Bắc Dương lại, “Chỉ còn một chuyện cuối cùng.”

Kỷ Bắc Dương dừng bước, cụp mắt nghịch chiếc khuy măng sét sứ tráng men màu xanh lam trên cổ tay, chờ đợi Hàn Tấn nói.

Hàn Tấn nhìn vẻ mặt lãnh đạm của người đàn ông, khẽ mỉm cười, nói: “Ông Kỷ dặn tôi hỏi cậu.”

Dường như đã biết điều Hàn Tấn sắp nói, trong đôi mắt nhạt nhòa của Kỷ Bắc Dương dần hiện lên một tia gợn sóng, như một chiếc lá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm xao động cả một vùng nước yên ắng.

Hàn Tấn cố nén cười, nói: “Bắc Dương, cuối tuần vừa rồi cậu đã cưỡi voi ở khu bảo tồn sao?”

Kỷ Bắc Dương nói nhanh và dứt khoát: “Chưa hề!”

Hàn Tấn hiểu ý gật đầu, “Xem ra là đã cưỡi rồi. Cậu còn nhớ lời ước hẹn với ông Kỷ chứ?”

Ánh mắt Kỷ Bắc Dương lộ ra vẻ uể oải như một đứa trẻ, miễn cưỡng gật đầu.

Hàn Tấn nói: “Tôi sẽ thông báo với cô Kim, cậu sẽ ăn tối cùng cô ấy tối nay.”

Kỷ Bắc Dương mím môi, thần sắc có chút mất mát.

Chỉ có lúc này, Hàn Tấn mới cảm nhận được một Kỷ Bắc Dương đang sống, một người vốn lạc lõng với thế giới. Hàn Tấn biết Kỷ Bắc Dương thực sự không thích chuyện này, nhưng vì yêu cầu của ông Kỷ và bác sĩ, Hàn Tấn vẫn phải làm.

Tài xế nhìn thấy Kỷ Bắc Dương, cung kính chào: “Chào buổi sáng, Kỷ tiên sinh.”

Kỷ Bắc Dương chỉ khẽ gật đầu, rồi bước lên xe.

Hàn Tấn ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn điện thoại, nói: “Tối nay dùng bữa tối kiểu Pháp được không? Nhớ là cô Kim lần trước có nhắc đến.”

Kỷ Bắc Dương không hiểu tại sao mình không thể cưỡi voi, cũng không rõ tại sao cần phải đi ăn cùng một người phụ nữ không quen biết. Anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Kỷ Bắc Dương buồn bực nói: “Hàn Tấn, anh đi ăn cùng cô ấy đi.”

Hàn Tấn nhếch miệng cười: “Với một quý cô như cô Kim, tôi không đủ tư cách.”

Sáng sớm, mắt Chương Khả Khê có hơi sưng. Cô ra sau bếp mượn một túi đá, bọc trong khăn và chườm suốt buổi sáng.

“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Chương Khả Khê hỏi Khương Nghiên.

Khương Nghiên nhìn cô một lát, đáp: “Được rồi, đừng chườm nữa, không khéo da sẽ bị bỏng lạnh đấy.”

“Vâng,” Chương Khả Khê sửa lại chiếc khăn, buộc tóc gọn gàng.

Khương Nghiên nói: “Hôm nay nhà hàng có khách đặt bao toàn bộ, sẽ không quá bận đâu. Nếu không có sắp xếp gì, em cứ về nghỉ sớm đi.”

“Dạ vâng, cảm ơn quản lý.”

Khương Nghiên: “Đi họp thôi.”

Quản lý nhà hàng Pháp là một phụ nữ người Pháp được mời đến Trung Quốc, bà ấy ngoài bốn mươi tuổi, tên là Ambre.

Ambre sở hữu mái tóc vàng, phong thái tự tin, phóng khoáng, đoan trang và thanh lịch. Bà bước trên đôi giày cao gót tinh tế, đứng phía trước chủ trì cuộc họp với toàn thể nhân viên nhà hàng.

Chương Khả Khê đứng trong đám đông, nhìn Ambre, cảm thấy rất ngưỡng mộ. Cô hy vọng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành một người phụ nữ độc lập, tự chủ, xinh đẹp và hào phóng như vậy.

Cuộc họp diễn ra như thường lệ, nhấn mạnh các yêu cầu của nhà hàng Pháp và tiêu chuẩn đối với nhân viên phục vụ, tập trung giới thiệu các món ăn chủ đạo trong quý và kiểm tra mức độ quen thuộc của nhân viên với thực đơn.

Sau khi kết thúc, Ambre mở tập hồ sơ màu đen, xem kỹ danh sách khách khứa rồi ngẩng đầu lên. Ánh mắt lướt qua đám đông một lát, chọn một cô gái có dung mạo ưa nhìn, sau đó tiếp tục nhìn về phía mọi người và gọi tên Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê liếc nhìn cấp trên bên cạnh Ambre, rồi trao đổi ánh mắt với Khương Nghiên.

Xem ra cô không được nghỉ ngơi rồi.

Ambre gọi thêm một cô gái nữa. Tan họp, bà nói với ba người họ: “Đi theo tôi.”

Ambre đích thân gọi riêng ba cô gái để chỉ dẫn về lễ nghi, phong thái, từ dáng đi đến cử chỉ.

Sau khi kết thúc, ba người cùng nhau bước ra ngoài. Một cô gái hỏi: “Vị khách đêm nay là ai vậy? Sao Ambre lại coi trọng đến thế?”

Một cô gái khác đáp: “Là một vị khách nam cùng hôn thê của anh ấy. Thân phận thì không rõ, nhưng chắc chắn là người có tài sản kếch xù hoặc nhân vật cực kỳ có tiếng tăm.”

Chương Khả Khê không tham gia vào câu chuyện của họ. Cô cúi đầu lướt điện thoại, tìm kiếm căn hộ phù hợp gần đó trên các trang web quảng cáo cho thuê.

Cô không thể gây phiền phức cho Khương Nghiên, cần phải nhanh chóng dọn ra khỏi nhà hàng Pháp.

Hết chương 7

Bình Luận (0)
Comment