Chiếc taxi chạy trên quốc lộ, Chương Khả Khê giữ lấy hành lý, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lòng không biết nên đi đâu.
Vừa khởi động chiếc điện thoại mới mua, cô lập tức nhận được thông báo cuộc gọi nhỡ. Đó là cuộc gọi từ cha mẹ, kéo dài từ đêm qua đến giờ, lúc đứt lúc nối, họ còn nhắn tin qua WeChat hỏi tại sao cô không nghe máy.
Chương Khả Khê cố chịu đựng đôi mắt nhức mỏi, nhắn lại cho mẹ qua WeChat, nói rằng điện thoại đã bị mất, hôm nay mới mua lại một chiếc, hiện tại đang có chút việc bận, lát nữa sẽ gọi điện thoại lại cho cả hai người.
Mẹ cô là Triệu Văn, sau khi nhận được tin nhắn, đã gửi lại cho cô một tin:【 Thật là hậu đậu, đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Thôi con cứ làm việc đi, bố mẹ không làm phiền con nữa. 】
Chương Khả Khê khóa màn hình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mím chặt môi.
Triệu Văn thoát khỏi WeChat, nói với con trai đang ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh: “Chị con vừa trả lời tin nhắn, bảo hôm qua điện thoại bị mất nên mới không gọi được. Mẹ phải gọi gấp cho ba con về, không chừng ông ấy đã đến ga tàu hỏa rồi.”
Vừa nói, Triệu Văn vừa gọi điện cho ba Chương.
Triệu Văn một tay gọi điện thoại, một tay nắm tay cầm xe lăn. Trên chiếc xe lăn, em trai của Chương Khả Khê, Chương Khả Thanh, lắng nghe giọng nói của mẹ, khuôn mặt trắng xanh, thanh tú không hề có chút biểu cảm nào.
Chương Khả Khê làm việc tại một nhà hàng Pháp cao cấp. Công việc của cô tương tự như nhân viên phục vụ thông thường, nhưng nơi cô làm lại là một nhà hàng tư nhân cao cấp, chỉ tiếp đón khách đã đặt trước. Khách hàng đến đây hầu hết đều là người có thân phận và địa vị.
Sự thanh lịch và lãng mạn là tinh hoa của ẩm thực Pháp, vì vậy ngoài món ăn, nhà hàng cũng rất chú trọng đến nhân viên phục vụ: từ ngoại hình, vóc dáng, cử chỉ, cho đến khí chất.
Trước đây, chính Nhậm Ưu Ưu nhất quyết kéo cô đi ứng tuyển công việc này, nói rằng những nơi như vậy là con đường để tiếp xúc với giới thượng lưu.
Chương Khả Khê không mấy hứng thú, nhưng vẫn đi cùng cô ta đến phỏng vấn. Kết quả lại là một cú plot twist: Chương Khả Khê trúng tuyển, còn Nhậm Ưu Ưu thì trượt.
Sau này, Chương Khả Khê tình cờ nghe được cấp trên Khương Nghiên nói chuyện phiếm với người khác. Vị cấp trên cho rằng Nhậm Ưu Ưu thiếu khí chất, toát ra một vẻ rẻ tiền từ trong ra ngoài, dường như lúc nào cũng có thể tặng kèm cho khách hàng.
Lời này nghe rất nặng nề. Lúc đó, Chương Khả Khê và Nhậm Ưu Ưu vẫn là bạn bè, cô không thể đem lời này nói lại cho Nhậm Ưu Ưu, mất công tổn thương cô ta.
Bây giờ ngẫm lại, quả thật ánh mắt của cấp trên thật tinh tường.
Chương Khả Khê mang theo lỉnh kỉnh hành lý đứng ở cửa nhà hàng Pháp. Cấp trên Khương Nghiên, trong bộ vest nhỏ tinh tế, khoanh tay nhìn trừng trừng: “Cô có biết nhà hàng có quy định, phòng trực ban chỉ dành cho người trực ban trong ngày ở thôi.”
Chương Khả Khê cười cầu hòa: “Biết ạ, biết ạ, em chỉ ở tạm hai hôm thôi. Em sẽ tìm phòng ngay, tìm được rồi em sẽ dọn đi liền.”
Cấp trên nói: “Thật hết cách với em. Vào bằng cửa sau đi, đừng để người khác thấy.”
Chương Khả Khê vội vàng vác hành lý lên vai, theo sát phía sau.
Chị cấp trên đang đi giày cao gót bỗng nhiên quay người lại, giơ tay về phía Chương Khả Khê.
Chương Khả Khê thẫn thờ chớp mắt.
Khương Nghiên nói: “Đưa bớt cho chị một túi, em định tự làm mình mệt chết à.”
Khả Khê ngượng ngùng đưa chiếc hành lý nhỏ nhất.
Khương Nghiên giật lấy chiếc túi to trên vai Chương Khả Khê, xách trên tay, tiếng giày cao gót lạch cạch nhanh chóng bước vào nhà hàng.
Giúp Khả Khê dọn dẹp sơ qua phòng trực ban, dành ra một khoảng trống cho cô nghỉ ngơi, Khương Nghiên xoa xoa ngón tay bị hành lý làm hằn đỏ, không hiểu cô bé này làm sao mà vác được chiếc hành lý nặng như vậy.
Khương Nghiên nói: “Chương Khả Khê, em bị bạn trai đá có phải không?”
Chương Khả Khê hậm hực, cúi đầu sắp xếp đệm chăn.
Khương Nghiên nâng cằm cô, bắt cô nhìn thẳng, nói: “Chương Khả Khê, mắt nhìn người của em kém thật đấy, cứ bảo gã bạn trai tồi đó chết đi cho rồi, phí hoài khuôn mặt xinh đẹp này.”
Chương Khả Khê nhếch miệng.
Khương Nghiên buông tay, nói: “Đợi ngày nào nhà hàng có tổng tài bá đạo độc thân nào đó để ý em, em cứ theo người ta đi.”
Chương Khả Khê nói: “Nhà hàng không phải không cho phép nhân viên hẹn hò với khách sao?”
Khương Nghiên nói: “Em ngốc à, rời khỏi nhà hàng, hai người là cô nam quả nữ, ai mà quản được.”
Chương Khả Khê nói: “Thôi bỏ đi ạ.”
Khương Nghiên lại muốn đưa tay chọc Chương Khả Khê, nhưng sợ móng tay làm xước mặt cô, hận sắt không thành thép với cái nết này của cô.
Chương Khả Khê thu dọn giường một cách đơn giản, nằm xuống nhìn đồng hồ, đã 5 giờ rưỡi rồi.
Cô bận cả ngày, đau lưng mỏi gối tê tay, nằm trên chiếc giường tạm bợ nghỉ một lát, rồi mở WeChat video call cho mẹ.
Khoảnh khắc cuộc gọi video được kết nối, Chương Khả Khê nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của chính mình qua màn hình.
Cô nhanh chóng tắt video call, gọi lại bằng voice call.
Giọng mẹ Triệu Văn vang lên từ điện thoại, nói: “Tiểu Khê, sao không gọi video?”
Chương Khả Khê nói: “À, con vừa ngủ trưa dậy, trong phòng chưa bật đèn.”
Triệu Văn nói: “Sao mà lười thế.”
Chương Khả Khê cười cười, nói: “Khả Thanh đâu, đang làm gì ạ?”
Triệu Văn nói: “Mẹ chuẩn bị nấu cơm tối, Khả Thanh đang vẽ tranh.”
Khả Khê nói: “Vẽ gì thế? Lát nữa chụp cho con xem với.”
“Không cho.” Một giọng nam lạnh lùng vang lên.
Khả Khê nói: “Không cho thì thôi, đằng nào mẹ cũng sẽ chụp gửi cho chị.”
Triệu Văn cười cười, hỏi thăm tình hình gần đây của con gái.
Khả Khê nói: “Con khỏe, mẹ đừng lo cho con. Ba đâu ạ? Con định mua cho ba một chiếc áo len, mẹ bảo ba nghe điện thoại đi, con hỏi ba thích màu gì.”
Triệu Văn liếc nhìn cậu con trai trên xe lăn, nói: “Ba con ra ngoài mua bánh bao rồi, vừa đi, chưa về đâu.”
Bà không nói cho Chương Khả Khê biết, vì từ đêm qua gọi điện thoại cho con gái không được, nên ba Chương đã mua vé tàu, tính đến thành phố Khả Khê làm việc để tìm cô.
Lúc Triệu Văn gọi điện thoại cho chồng, ông vừa lên tàu, biết con gái không sao, bố Chương đổi vé, định xuống tàu giữa đường rồi đi ngược về.
“À,” Khả Khê không nhận ra sự che giấu của mẹ, tâm trạng cô rất hụt hẫng, nghe giọng mẹ cô lại muốn khóc, đành cố gắng tìm chủ đề, nói: “Đúng rồi, con có đi qua khu bảo tồn Vân Hãn, ở trong đó rất lớn, chơi ở đó vui lắm. Vài hôm nữa con đón cả nhà đến chơi, Khả Thanh có thể mang bàn vẽ đến khu bảo tồn để vẽ tranh thực tế.”
Triệu Văn: “Mẹ thấy chúng ta…”
“Em không đi.” Chương Khả Thanh cắt lời mẹ, nói: “Chị đừng tiêu tiền lung tung.”
Đôi mắt Chương Khả Khê cong cong, “Đưa mọi người đi chơi sao tính là tiêu tiền lung tung.”
Chương Khả Thanh nói: “Chị đã chuẩn bị tiền hồi môn chưa? Chương Khả Khê, chị không muốn kết hôn phải không?”
Đôi mắt Khả Khê lập tức đỏ hoe, cô cố gắng nén nước mắt, nói: “Chị, chị tạm thời không kết hôn.”
“Tại sao?” Mẹ gấp gáp hỏi, “Bên nhà Trương Hạo không phải vẫn giục, bảo hai đứa mau chóng kết hôn sao, sao lại không kết hôn?”
Khả Khê nói: “Mẹ ơi, con mới 23, còn nhỏ mà, con không muốn sớm như vậy…”
Cô cố gắng làm giọng mình nghe có vẻ bình thường, nhưng giọng nghẹn ngào run rẩy vẫn để lộ cảm xúc.
“Chị bị làm sao vậy! Trương Hạo bắt nạt chị phải không?” Em trai đột nhiên lạnh giọng hỏi.
“Khê Khê, con nói đi.”
Khả Khê nghẹn giọng, nói: “Con chia tay với Trương Hạo rồi.”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, một lát sau, Chương Khả Thanh nói: “Chị, có phải vì em không? Chị nói với Trương Hạo, em sẽ không liên lụy chị, em—”
Nước mắt Khả Khê kìm nén bấy lâu phút chốc vỡ òa, “Em nói linh tinh gì đó, không liên quan gì đến em cả. Có phải Trương Hạo đã nói gì với em không? Anh ta là một tên khốn, hắn nói gì em cũng đừng tin. Mẹ, Khả Thanh, anh ta ngoại tình, anh ta và Nhậm Ưu Ưu phản bội chị!”
Chương Khả Khê che mặt, cuối cùng không kìm được mà bật khóc.
Tiếng khóc của cô nghẹn ngào, khóc vì mình có mắt như mù, khóc vì bản thân ngu ngốc mang Trương Hạo về nhà, để tên tra nam đó nói năng bừa bãi trước mặt em trai. Khóc không phải vì còn yêu anh ta, chỉ là nghĩ đến cha mẹ và em trai từng thật lòng coi Trương Hạo như người nhà, lại thấy day dứt, hối hận vì chính mình nhìn lầm người, khiến cả nhà đau lòng, lo lắng cho mình.
Chương Khả Khê lau nước mắt, sụt sịt nói: “Không sao, chị cũng chẳng thật sự thích anh ta, chia tay thì chia tay.”
Chàng trai mảnh khảnh 17 tuổi ngồi trên xe lăn, hai tay siết chặt, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hận đôi chân mình không thể cử động. Nếu có thể, cậu nhất định lao đến mà đấm cho Trương Hạo một cú.
Im lặng một lát, Triệu Văn lên tiếng: “Khê Khê, tối nay mẹ nấu sủi cảo, con về nhà đi.”
Mẹ luôn tin rằng sủi cảo là liều thuốc nhiệm màu có thể chữa lành mọi nỗi đau. Trong mắt bà, chỉ cần con cái bị bắt nạt, về nhà ăn một bát sủi cảo nóng hổi chấm dấm và ớt cay, thì mọi tổn thương, mọi ấm ức đều sẽ tan biến.
Chương Khả Khê khịt mũi, nói khẽ: “Ngày mai còn phải đi làm, qua một thời gian sẽ về. Mọi người đừng lo cho con, con không yếu đuối như vậy đâu.”
Nói thêm vài câu rồi cúp máy, cô nhét điện thoại dưới gối, trùm chăn kín đầu ngủ. Hai ngày qua mệt mỏi rã rời, cô ngủ một phát từ 6 giờ chiều đến tận 10 giờ đêm.
Tỉnh dậy vì đói, Khả Khê xỏ dép lê ra ngoài đi vệ sinh. Khi quay lại, thấy cấp trên Khương Nghiên đang ngồi trên giường mình, bên cạnh là khay cơm và chén canh còn bốc khói.
“Em còn ngủ được cơ đấy, lại đây ăn đi. Canh này chị nấu ba tiếng đó.”
Cả ngày hôm nay Chương Khả Khê gần như chưa ăn gì, ban ngày mải buồn đến mức chẳng thấy đói, giờ tỉnh dậy mới nghe mùi cơm liền đói sôi bụng.
Cô nói cảm ơn, ngồi xuống, bưng cơm lên, và cơm tới tấp vào miệng.
Khương Nghiên cười: “Ăn chậm thôi, uống chút canh đi, nhìn em như quỷ đói đầu thai.”
Chương Khả Khê bưng chén canh húp một hơi, vị ngọt thanh chảy vào dạ dày, ấm áp như khi hương vị sủi cảo mẹ nấu.
Khương Nghiên nhìn khuôn mặt dần hồng lên vì hơi canh nóng, cười nói: “Mẹ chị nói không sai, buồn thì nấu canh mà húp, húp xong là quên hết mọi chuyện.”
Chương Khả Khê cười: “Mẹ em nói là sủi cảo cơ, sủi cảo với rượu, càng ăn uống càng vui.”
Khương Nghiên phản bác cô: “Phải là canh mới đúng. Người miền Nam tụi chị thích húp canh.”
“Sủi cảo mới đúng. Người miền Bắc tụi em lại thích sủi cảo.”
“Em còn nói thêm câu nữa là chị mang đi hết đấy.”
Chương Khả Khê vội ngậm miệng, nghiêm túc ăn sạch đồ ăn, rồi nói: “Cấp trên, lần sau để em làm sủi cảo cho chị ăn nhé?”
Khương Nghiên vỗ nhẹ đầu cô, nói được, bưng mâm ra ngoài.
Người trưởng thành an ủi nỗi đau trong lòng như thế nào.
Không phải khóc lóc ầm ĩ, không phải tìm cha mẹ để giãi bày hết thảy. Mà là lúc nấu mì gói rơi nước mắt vẫn nhớ chiên thêm một quả trứng gà, tim đau thắt vẫn phải há to mồm ăn cơm, dù vết thương chồng chất vẫn cố gắng tự sưởi ấm cho chính mình.
Hết chương 6