Triêu Dương dẫn Đình Đình
đến một nhà hàng có tên Thực Tứ ở sâu trong ngõ hẻm ăn cơm.
Bà chủ là một phụ nữ dịu dàngận nhàn nhã, cả Thực Tứ yên tĩnh an hòa, thậm chí
trong sân vườn còn có tạp dề màu trắng phơi dưới ánh mặt trời. Trong chậu hoa
trồng cây xanh biếc không biết tên, không sợ gió lạnh nở hoa thật đẹp.
Trông thấy Đình Đình và Triêu Dương cùng đi vào sân vườn, bà chủ hơi sững sờ
lập tức mỉm cười.
Bà không biết chuyện xưa của hai người này, nhưng khi nhìn thấy bọn họ đi cùng
một chỗ lại có một vẻ tự nhiên thiên kinh địa nghĩa như nước chảy thành sông.
“Chào mừng cô Triệu anh Chương giá lâm quán nhỏ.” Bà chủ kéo hai người vào
sương phòng dâng trà.
Chờ bà chủ đi ra sương phòng, Đình Đình và Triêu Dương, đồng thời cười nói:
“Em đã đến Thực Tứ?”
Đình Đình nâng cằm lên nhìn quanh sương phòng, “Lần đầu tiên đi vào nhà của
anh, cảm thấy rất thân thiết, bây giờ nhớ lại, ấn tượng đầu tiên anh cho em
giống như là phiên bản của chàng Ôn.”
Chỉ là trong nhà Triêu Dương, dương khí quá nặng lại có vẻ quạnh quẽ. Mà bà chủ
Thực Tứ thì yên tĩnh tỉ mỉ, dịu dàng nhã nhặn.
Triêu Dương lắc đầu, “Anh không sánh được với chị Ôn, chị ấy có thể một tay
chống đỡ cả Thực Tứ, từ chọn mua thức ăn đến nấu nướng rồi đến chiêu đãi khách,
rất khó mà làm được. Anh tự nhận làm không được cho nên chỉ có thể ở nhà, ngẫu
nhiên chiêu đãi bạn bè.”
Đình Đình cười tủm tỉm “Khó khăn nhất là tâm tính bình thản, không giống người
kinh doanh chút nào.”
Triêu Dương cười rộ lên, rót một ly trà lúa mạch cho Đình Đình.
Trà lúa mạch của quán này thật tinh khiết và thơm ngọt, uống ngon vô cùng, Đình
Đình bưng ly trà nong nóng nơi tay, cả trái tim đều ấm áp yên tĩnh.
“Chồng tương lai của bà chủ thật có phúc.” Đình Đình cảm khái.
Triêu Dương nhìn mặt mũi Đình Đình tràn đầy biểu lộ hâm mộ nhịn không được vươn
tay búng thái dương của cô một cái “Vừa rồi có người nói anh là phiên bản nam
của chàng Ôn, vậy sau này bà xã của anh cũng có phúc.”
“A...” Đình Đình hé miệng nhớ tới điều mình vừa nói, má ửng đỏ, “Hi hi...”
Triêu Dương cảm thấy lúc Đình Đình bất ngờ cười “Hi hi” đáng yêu nhất, trong
lòng khẽ động bèn kéo Đình Đình lại, hôn lên mu bàn tay một cái, lại lật lòng
bàn tay qua hôn tiếp.
Đình Đình cảm thấy ngứa lại có chút ngượng ngùng.
Triệu Đình Đình đương nhiên cũng không phải đoá hoa trắng chưa biết đến nhân gian
khói lửa cho rằng bị đàn ông hôn thì cái bụng sẽ to lên.
Kỳ thật lúc Đình Đình mười bốn mười lăm tuổi đã biết giữa nam nữ đến tột cùng
là chuyện gì.
Đầu sỏ gây nên chính là Phan Công Tử.
Lúc đó Đình Đình học trung học được nghỉ hè, Phan Công Tử nhàn rỗi trở lại vùng
này.
Ba mẹ Triệu bận rộn làm việc, bác gái thì chỉ để ý chiếu cố tốt cuộc sống và ăn
uống hàng ngày của Đình Đình, mẹ Đình Đình lo lắng con gái nghỉ hè ở nhà, bài
tập không người giám sát, vừa đúng Phan Công Tử làm người khiêm tốn, đưa lễ vật
đến thăm cô chú Triệu Nghiêm liền đem nhiệm vụ gian khổ phó thác cho Phan Công
Tử.
Lúc đầu Phan Công Tử còn chịu đựng nhưng chỉ qua vài ngày liền lộ nguyên hình.
Một bên giao bài tập cho Đình Đình làm, còn chính mình tìm mấy người bạn nhà
Trương Lý Vũ trong đại viện, mấy thiếu niên hai mươi cùng ở một chỗ, nói to nói
nhỏ, vô cùng thần bí.
Nếu Đình Đình phân tâm vểnh tai nghe, Phan Công Tử sẽ ném một quyển tạp chí dày
tới nói: “Tập trung làm bài tập!”
Đáng thương cô gái tươi trẻ chỉ có thể khuất phục dưới vũ lực, nhịn xuống lòng
hiếu kỳ.
Có một ngày Đình Đình làm xong bài tập rồi ăn cơm trưa. Giờ ngủ trưa, bác gái
không ở nhà, để lại lời nhắn nói chỗ trưởng phòng có cấp trên đến, muốn ăn món
ăn quê nhà nhưng ngại nhà hàng xung quanh đầu bếp đều không chính tông, nên mời
bác qua nấu mấy món. Bác bảo Đình Đình buổi tối tự đến chỗ Phan Công Tử ăn cơm
tối.
Đình Đình cảm thấy đến chỗ Phan Công Tử sẽ bị trút giận, còn không bằng hẹn bạn
học đi ra ngoài ăn thức ăn nhanh tự do tự tại hơn.
Nhưng nghĩ đến tính cách bằng mặt không bằng lòng của Phan Công Tử, Đình Đình
vẫn quyết định gọi điện thoại cho y trước để nói cho y biết quyết định của
mình, để y khỏi cho là mình không giữ thể diện cho y, từ nay về sau mọi chuyện
đều ngáng chân cô.
Gọi điện thoại qua, chuông vang lên hồi lâu mà không có người tiếp, Đình Đình
nhíu lông mày nhỏ lại gọi cho Phan Công Tử thì điện thoại trong trạng thái tắt
máy.
Đình Đình mười bốn mười lăm tuổi là một thiếu nữ thành thật. Cô cảm thấy hay là
để lại lời nhắn cho Phan Công Tử mới tốt liền chịu đựng mặt trời gay gắt giữa
trưa đi ra ngoài một trăm mét, đến nhà Phan Công Tử, lấy ra chìa khoá dự bị
dưới chậu hoa trước cửa ra vào, mở cửa đi vào.
Ba mẹ Phan đã ở thủ đô, nhà ở bộ đội đại viện cơ bản trong tình trạng trống
trải, chỉ có Phan Công Tử ngẫu nhiên tới ở hoặc là ba Phan mẹ Phan vì tình
huống đặc biệt nên đến ở.
Đình Đình đẩy cửa đi vào thì một luồng hơi lạnh phà vào mặt.
Đình Đình nhíu mày. Điều hòa mở, xác nhận trong nhà có người, nhưng vì sao mà
không tiếp điện thoại?
Đình Đình nghiêng tai lắng nghe thì nghe thấy tiếng động vang trên lầu.
Chẳng lẽ là trộm vào?
Cô gái Đình Đình còn không biết loại thanh âm đó có ý nghĩ gì, suy nghĩ một
chút quyết định hay là đi lên lầu xem thế nào.
Đình Đình khẽ bước lên lầu, theo tiếng động đi đến phòng dành cho khách của
Phan gia.
Càng đến gần phòng khách, tiếng động kỳ quái càng rõ ràng, giọng nam phức tạp
mơ hồ và tiếng rầm rì.
Đình Đình đặt tay trên nắm cửa của phòng khách, do dự một lát rồi khẽ lặng lẽ
dùng sức đẩy, không ngờ cửa liền mở ra không một tiếng động.
Đình Đình chăm chú nhìn vào bên trong, cằm như muốn rớt ra.
Chỉ thấy trong phòng lộ ra trên chiếc giường lớn cỡ dành cho vua (198 x 203 cm) là một người đàn ông trần truồng, kẹp lấy một cô gái
cũng không mảnh vải che thân, động tác lên xuống, lắc lư loạn chiến đụng vào
giường lớn khiến nó kêu lên ken két. Cô gái kia bởi vì miệng bị cái gì đó dài
dài chặn lại cho nên chỉ có thể phát ra một tiếng rầm rì trong mũi làm cho
người ta nghe xong da đầu tê dại.
Đình Đình giống bị điểm huyệt, không thể động đậy, ánh mắt từ từ nhìn lên liền
trông thấy một bên mặt Phan Công Tử, mắt nửa khép, môi khẽ mím, gò má ửng hồng,
ngón tay bóp chặt đùi thon dài của cô gái...
Giây phút đó Đình Đình đang tê dại thì như bị sét đánh một cái giật mình.
Đình Đình lặng lẽ đóng cửa lại đi xuống lầu, giống như du hồn đi về nhà, không có
tâm tư mời bạn học ăn thức ăn nhanh nữa.
Từ ngày đó trở đi, Triệu Đình Đình biết rõ, mình và Phan Công Tử, quyết không
là người trong một thế giới.
Phan Công Tử đã trưởng thành, mà cô vẫn là trẻ con.
Đêm đó, Đình Đình giả bộ như chưa từng đến chỗ Phan Công Tử, Phan Công Tử cũng
không để ý, chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi tốt ở trong điện thoại.
Đêm đó qua đi, Đình Đình nói với cha mẹ cô nhớ ông bà ngoại, lúc này Nghiêm Ái
Hoa kêu tài xế đưa Đình Đình đến chỗ cha là Nghiêm tư lệnh ở Nam Kinh
Trước khi Đình Đình vào học trở về, Phan Công Tử đã chuyển ra đại viện bộ đội,
không phải mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu đều thấy y nữa.
Từ đó Triệu Đình Đình hiểu được thì ra nam và nữ có thể dùng phương thức như
vậy để quan hệ.
Cho đến giờ phút này, Đình Đình hai mươi lăm tuổi đã hiểu được những gì cô thấy
năm đó, chẳng qua là một phương thức yêu bình thường.
Nhưng mà việc đó đã in sâu mãnh liệt vào trong tâm trí khiến cho hai mươi lăm
năm cuộc sống của cô, còn chưa có xuất hiện người khác phái nào có thể khiến cô
sinh ra loại cảm giác khác thường này.
Nhưng có lẽ hình ảnh đẹp đẽ mà không dung tục bỉ ổi trong bộ phim đêm đó, cũng
có lẽ là bởi vì lửa nóng hôn môi của Triêu Dương, hoặc là bởi vì cảm xúc ấm áp
ngứa ngáy trong lòng bàn tay giờ phút này, Đình Đình cảm giác mình giống như
một khối mỡ bò bị hâm nóng, đang bị tan ra từng chút một.
Ngay lúc Triêu Dương nhìn má Đình Đình ửng đỏ, sắp cầm lòng không được mà
nghiêng người qua hôn môi thì bà chủ gõ cửa tiến vào.
Trông thấy Triêu Dương nắm tay Đình Đình, mặt Đình Đình đỏ ửng, bà chủ hé miệng
nhịn xuống mỉm cười trở về một gương mặt chuyên nghiệp, “Hai vị, bây giờ mang
món ăn nóng lên sao?”
Triêu Dương gật gật đầu, Đình Đình cũng gật gật đầu.
Bà chủ đặt bốn món ăn lạnh trên khay xuống, sau đó xoay người đi ra sương phòng,
lúc này mới lộ ra một nụ cười thật rõ.
Bên trong đó là thế giới của hai người có tình, bà cảm thấy cao hứng thay bọn
họ tận đáy lòng.
Thức ăn lục tục đưa lên, Triêu Dương vừa chấm cá tôm vào nước sốt cho Đình
Đình, vừa như lơ đãng hỏi: “Gần đây em đang bận làm gì?”
Đình Đình nghe xong, làm vẻ biểu lộ sứt đầu mẻ trán “Đang bận làm tiết mục đặc
biệt cho Tết âm lịch. Cấp trên lên tiếng, muốn bỏ tổ hợp bình thường, xóa bỏ sự
cứng nhắc tạo cho người xem cảm giác mới mẻ để hai mắt tỏa sáng mà hưởng tiệc
vui.”
“Nghe thật khiến cho người ta chờ mong.” Triêu Dương lấy đũa chấm một chút nước
sốt, nếm nếm nơi đầu lưỡi, ừ, lượng mù-tạt vừa vặn, xông lên một chút cũng
không đến mức quá cay.
Đình Đình nhún vai “Hôm nay em rút thăm, vào chung một tổ với một anh ở nhóm
tin tức. Em vẫn luôn rất tôn trọng sùng kính anh ấy, quả thực khó có thể tưởng
tượng hợp tác nấu ăn với anh ấy sẽ như thế nào.”
Triêu Dương hình dung dáng vẻ Đình Đình luống cuống tay chân, anh kia một bên
dùng lời nói khô khan giải thích, muốn cười mà không dám cười.
“Càng kỳ quái hơn, kênh tài chính - kinh tế và thể dục kết hợp cùng một chỗ,
hai vị này một người tư duy kín đáo, một người bốn phía kích tình, hoàn toàn
không thích hợp.” Đình Đình kẹp một miếng cá sống lên, chấm nướt sốt, đưa vào
miệng “Um, ăn ngon lắm~~~”
Triêu Dương bắt đầu lột vỏ tôm “Không phải là sử dụng hộp tối (máy ảnh)để người chủ trì bình thường không có khả năng cùng
nhau an bài một chỗ, cho người xem hiệu quả không tưởng tượng được sao?”
Đình Đình sững sờ, suy nghĩ một chút, sau đó giơ ngón tay cái, “Triêu Dương,
anh thật giỏi.”
Triêu Dương cười lên ha ha, bỏ con tôm đã lột vỏ xong vào trong dĩa Đình Đình
“Khi nào thì quay?”
“Tuần này, trong đài tính mượn một sân bãi đặc sắc chứ không phải ghi hình
trong đài. Bất quá sân bãi cụ thể còn chưa quyết định.” Đình Đình nhún vai, “Kỳ
thật sân bãi với em mà nói chỉ là thứ yếu, phải nấu món gì mới không làm sụp đổ
hình ảnh anh tiền bối trong đài mới quan trọng hơn.”
“Em còn chưa nghĩ kỹ nấu món gì sao?” Ánh mắt sau mắt kính của Triêu Dương lập
loè ánh sáng.
Đình Đình gật gật đầu, ăn hết tôm “Ngày mai phải báo thực đơn lên mà đến bây
giờ em còn chưa nghĩ ra.”
“Có muốn anh giúp em một tay huấn luyện đột kích hay không?” Triêu Dương mỉm
cười, trong lòng nói: bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Ánh mắt Đình Đình sáng lên, “Tốt quá!”
Nói xong, lại cảm thấy mình tỏ ra quá mức cần thiết liền cười ha ha, gắp một ít
đậu cô ve xào vào trong dĩa cho Triêu Dương.
Trong lòng Triêu Dương đã có quyết định cũng mỉm cười ngay “Ăn cơm xong đến chỗ
anh nhé?”
Đình Đình gật đầu, hoàn toàn không biết dáng vẻ tiểu hồng mạo đáng yêu của mình
đã lọt vào trong cạm bẫy của đại hôi lang.