Na Na làm một động tác về
phía camera báo hiệu cô đã chuẩn bị sẵn sàng, “Ba, hai, một!”
Đạo diễn ra hiệu quay.
“Xin chào mọi người, tôi là Na Na người chủ trì giải trí Tinh Văn, chỗ đứng bây
giờ của tôi là hiện trường diễn tập tiết mục tết âm lịch đặc biệt của đài
truyền hình....” Na Na hơi nghiêng thân, làm dấu với camera quay về hiện
trường náo nhiệt vui mừng sau lưng cô “... Đây là một tiết mục đặc biệt hoàn
toàn mới, do hơn một trăm người chủ trì của 30 chương trình tivi và radio dưới
tay tập đoàn Nghiễm Điện tụ hội cùng một chỗ, để truyền hình trực tiếp cho
người xem bữa tiệc lớn đặc biệt mừng năm mới...”
Khi phía trên chính thức thông bao cho tất cả các phòng ban là đã thuê được sân
bãi của Diệu Vũ Thai để diễn tập và thu tiết mục đặc biệt dùng mỹ thực làm
chính thì tạo nên sự rung động không nhỏ trong đài truyền hình.
Na Na rút thăm ngẫu nhiên thì được hợp tác với Hứa Đình Vũ kênh cuộc sống khiến
không ít người chủ trì trẻ tuổi hâm mộ không thôi.
Na Na tạo dáng “Tan việc phải tranh thủ thời gian đi mua xổ số, sáng nay mặt
trời đặc biệt cao.”
Những người khác dù cho nói thầm sau lưng bên trong có mờ ám thì thực sự cũng
khó mà nói cái gì, dù sao cũng là rút thăm được kết quả trước mặt mọi người.
Na Na nghe nói Triệu Đình Đình bốc thăm cùng một tổ với thầy Vạn ở tin tức băng
tần thì âm thầm cười đến đau bụng.
Thầy Vạn đọc tin tức to rõ, trên TV xem thì thôi nhưng trong sinh hoạt thì đâu
ra đấy, làm cho người ta ăn không tiêu. Triệu Đình Đình hợp tác với ông ta thật
sự là buồn cho cô.
Đài truyền hình khá coi trọng tiết mục đặc biệt lần này bởi vì đây không giống
với tiết mục bình thường. Trong đài muốn cho khán giả biết đến mặt khác ngoài
vẻ chuyên nghiệp của người chủ trì. Năm rồi người chủ trì chỉ đơn giản biểu
diễn ca múa, làm ma thuật nhỏ một chút, sắp xếp vài tiểu phẩm, rất khó phát
triển mới ra vẻ yếu kém.
Lúc này đây nói cho bình thường chính là làm cho những người chủ trì cởi bỏ đi
lớp trang phục đẹp, mặc tạp dề vào, tay cầm xẻng đứng quanh bếp lò, tấu một
khúc hòa âm nồi niêu chén chậu. Thay đổi nhân vật thế này đích thực nổi bật,
làm cho người ta có cảm giác mới mẻ.
Bản thân những người chủ trì đều xoa tay, tính toán thi triển tài nấu ăn của
mình tật tốt để khiến mọi người phải lóa mắt mà nhìn.
Người chủ trì bình thường ở nhà biết nấu cơm thì còn tương đối bình tĩnh. Chỉ
khổ cho những người tuổi trẻ, vừa chưa lập gia đình, ngày thường không phải ăn
ở quán thì đã có cha mẹ chăm sóc, tài nấu ăn rốt cuộc không thể so với những
người khác. Bây giờ nước tới chân mới nhảy, làm sao tỏa sang được đây.
Na Na đã tính trước nên cũng không lo lắng. Khi còn bé cô giúp mẹ nổi lửa nấu
cơm không ít, khi Đỗ Huy đến chỗ cô, cô cũng sẽ tự mình nấu.
Bây giờ điều cô muốn làm là thắng Triệu Đình Đình ở trước mặt tất cả mọi người
để nếu chính mình thay thế cô chủ trì tiết mục ngôi sao nấu ăn cũng có được một
giải thích hợp lý.
Na Na dẫn camera đi xuyên qua hiện trường diễn tập, phỏng vấn nhóm người chủ
trì đang chiên xào nấu nướng.
“... Sau lưng của tôi là thầy Khúc, Khúc Chính Nhạc ở kênh tài chính và kinh
tế.” Na Na cười như hoa mùa xuân, “Thầy Khúc, bình thường thấy thầy trong tin
tức tài chính và kinh tế, lúc phân tích giá thị trường chứng khoán, nói năng
trật tự rõ ràng, tư duy kín đáo, thật đúng là không tưởng tượng được lúc thầy
nấu ăn sẽ có dáng vẻ gì.”
Khúc chủ trì đeo mắt kính, đầu tóc gọn gàng dáng vẻ thư sinh cười một cái với
màn ảnh, “Chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi sẽ cầm cốc chia độ và đồng hồ bấm giây? Ha
ha nói giỡn nói giỡn, mọi người xem tiết mục đặc biệt này sẽ biết dáng vẻ tôi
nấu ăn ra sao.”
Nói xong, còn cố ý lấy tay che đi vật liệu trên đài, dáng vẻ mưới phần thần bí.
Na Na lại đem microphone chuyển sang phía Danh Chuỷ ở kênh thể dục hợp tác
với Khúc chủ trì “Anh Liêu luôn lấy phong cách giải thích tràn đầy kích tình
nổi tiếng, lần này hợp tác với thầy Khúc có cảm xúc gì không?”
Danh Chuỷ vô cùng khôi ngô cũng rất linh hoạt ở kênh thể dục cười cởi mở “Tôi
và thầy Khúc lần đầu tiên hợp tác nhưng giữa chúng tôi tràn đầy phản ứng hoá
học, đầu tiên có thể tiết lộ cho người xem là nhất định sẽ có kinh ngạc mừng rỡ
không thể nghĩ tới. Có lẽ về sau tôi sẽ làm tiết mục với thầy Khúc...”
Na Na mỉm cười, “Tôi và người xem sẽ rất chờ mong sự kinh ngạc vui mừng của hai
vị.”
Phỏng vấn bên này xong, Na Na tiếp tục dẫn camera phỏng vấn vài tổ hợp người
chủ trì, cuối cùng tựa như lơ đãng đến tổ hợp của Đình Đình và thầy Vạn chủ trì
tin tức.
“Thầy Vạn, Đình Đình, hai người khỏe không.” Na Na nhìn thoáng qua tôm và lòng
đỏ trứng còn có một chén gạo nhỏ trên bàn, trong mắt hiện lên ánh sáng buồn
cười. Hừ, Triệu Đình Đình, để cô thiệt thòi làm tiết mục mỹ thực mà cũng chỉ
biết xào tôm sao? “Thầy Vạn, bình thường tôi xem thầy chủ trì tiết mục tin tức,
thích nghe thanh âm thuần hậu dễ nghe của thầy nhất. Tôi thay người xem hỏi
thầy một vấn đề, bình thường thầy nói chuyện cũng như vậy sao?”
Vạn Chủ Bá cười như không cười nhìn cô gái nhỏ “Tiếng nói như thế này này,
nhưng có chỗ khác với giọng nhanh. Nghe giống với giọng trong tin tức không?”
Na Na lắc đầu, “Trong tin tức nghe có vẻ quyền uy, bây giờ nghe ra thân thiết
hơn.”
Vạn Chủ Bá cười một cái, với sự từng trải và kinh nghiệm của hắn đã hiểu rõ tâm
tư nhỏ mọn của mấy đứa trẻ này. Dù sao bình thường cô gái này cũng không có
xung đột bất lợi gì với ông trong công việc nên ông cũng chỉ xem như diễn trò
với người trẻ.
Na Na cuối cùng đưa microphone tới trước mặt Đình Đình, “Đình Đình, đứng
chung một tổ vối thầy Vạn có thể có áp lực hay không?”
Đình Đình cũng không ngốc, làm sao chịu rút lui? Nhưng rốt cuộc không muốn để
cho Na Na quá mức đắc ý liền nhíu mày cười, “Có áp lực mới có động lực, cùng
một tổ với thầy Vạn, càng phải phát huy vượt qua trình độ, có tiến bối bậc thầy
ở bên cạnh chỉ đạo chứ sao.”
Na Na cứng lại. Uh, nghe nói thầy Vạn nổi danh là đàn ông tốt, sau khi tan ca,
chỉ cần có thời gian thì nhất định tự mình đi đón con gái tan học, đến siêu
thị mua thức ăn, về nhà rửa chén nấu cơm, sau đó chờ bà xã tan ca, ba người một
nhà ăn cơm. Mười năm như một ngày, được phụ nữ chưa lập gia đình trong đài tôn
sùng là hình mẫu.
Vạn Chủ Bá cười rộ lên “Suy nghĩ nhiều rồi, Đình Đình tự em đã có ngộ tính,
chẳng qua tôi nhắc nhở một chút mà thôi.”
“Thầy Vạn, chúng ta như thế này có ai ác ý mà thổi phồng không?” Đình Đình cũng
cười, tiếp xúc với thầy Vạn rồi mới thấy ông là một người hiền hoà chứ không có
cứng nhắc như trong tin tức.
Ánh mắt Na Na không thể không lóe lên.
Không thể tưởng tượng được xưa nay thầy Vạn làm cho người ta cảm giác nhạt nhẽo
vô vị lại cũng biết nói đùa với người trẻ?
Ngược lại Hứa Đình Vũ cùng một tổ với cô, một kiểu thân sĩ nho nhã, lễ phép bảo
trì khoảng cách với cô, không thân không lạ, cứ như chỉ có mỗi việc chung. Cô
nói tôi tới thái đồ, hắn đã nói tôi đi rửa rau; cô nói tôi tới xào rau, hắn
cũng không phản đối, lẳng lặng ở một bên nếm gia vị cho cô, trợ thủ. Thoạt nhìn
thì phối hợp ăn ý nhưng toàn bộ quá trình trao đổi rất ít.
Na Na không thể không hận.
Cô đã xem qua tiết mục anh Hứa và Đình Đình chủ trì chung, họ chỉ cần một ánh
mắt, một câu nói đã có thể biết đối phương suy nghĩ gì, tạo ra phản ứng chính
xác, đạt tới cảnh giới hỗ trợ lẫn nhau tốt nhất mà mỗi một người chủ trì theo
đuổi, ai cũng không làm lu mờ ánh sáng của ai.
Nghĩ tới đây, Na Na giữ trạng thái mỉm cười, “Vậy trước tiên chúc thầy Vạn và
Đình Đình hợp tác vui vẻ, tạo cho người xem sự vui mừng đặc biệt.”
Nói xong, Na Na đóng microphone, camera cũng dập máy quay, Na Na trở lại tổ
của mình hội họp với Hứa Đình Vũ.
Chỗ diễn tập đang náo nhiệt, chợt có tiếng xẻng rơi xuống đất, rồi tiếng kêu sợ
hãi “cháy “.
Mọi người chạy tới cứu hoả, cười cười, gọi gọi, không khí rất là sinh động.
Đạo diễn ở một bên ra hiệu camera thu nhận hết những hình ảnh này, đợi cho làm
hậu kỳ thì chiếu ra ngoài lề. Những tình cảnh ngoài ý muốn này, nếu như không
thu vào tiết mục ngoài lề thì thật là đáng tiếc.
Trong tai Đình Đình có tiếng người ầm ĩ, nhưng lòng Đình Đình cũng rất yên
tĩnh, cô dựa theo trình tự Triêu Dương dạy cô, chậm rãi thao tác.
Vạn Chủ Bá ở nhà làm người nấu ăn cho gia đình nhiều năm để cho Đình Đình ra
tay.
Khi ông nghe cô gái này dịu dàng giảng thuật thức ăn cô chuẩn bị thì biết món
ăn mình chuẩn bị quyết không kém hơn so với cô gái trẻ tuổi này, lúc này liền quyết
định để Đình Đình làm đầu bếp chánh, ông làm trợ thủ cho Đình Đình.
Ông trông thấy vẻ mặt cô gái nhỏ có chút ngạc nhiên cùng với một chút ngượng
ngùng từ từ nổi lên sau đó, dường như cảm thấy cô đoạt danh tiếng của ông cho
nên hơi ngại.
Vạn Chủ Bá thấy thú vị.
Bây giờ có rất ít cô gái còn có vẻ khờ dại không giả dối như vậy.
Người chủ trì có nửa người đứng trong giới giải trí, bọn họ tiếp xúc các loại
ngôi sao, khi làm tiết mục đều bị nghĩ muốn tự đề cao phong cách của mình, bị
rất nhiều người xem TV nhận ra và phản ứng.
Nhưng cũng như binh sĩ không muốn làm tướng quân thì không phải binh lính tốt,
người chủ trì không muốn nổi danh cũng không phải người chủ trì giỏi.
Ông nhìn ra được, cô gái trẻ tuổi này tuy chăm chú làm việc nhưng lại không hề
tính toán không từ thủ đoạn nào. So với Na Na vừa rồi cười cười nói nói như
châu ngọc kia, cô như vậy rất thiệt thòi.
Vạn Chủ Bá vỗ vỗ vai Đình Đình, “Đồ ăn của em rất mới lạ, tôi đã nhìn sơ qua
một vòng hiện trường không có món ăn giống em. Thế chúng ta mới có thể thắng
được. Cố gắng lên! Tôi xem trọng em đấy ~~”
Đình Đình thấy Vạn Chủ Bá đã lớn tuổi mà lại bắt chước lời kịch trong tình cảnh
hài kịch giống như đúc, không khỏi phì cười ra tiếng.
“Ừ!” Em sẽ, thầy Vạn! Đình Đình cam đoan trong lòng.
Diễn tập chấm dứt, một đám người chủ trì lục tục rời đi Diệu Vũ Thai.
Na Na đuổi theo Hứa Đình Vũ đang rời đi nhanh.
“Hứa Đình Vũ, anh cảm thấy món ăn của chúng ta có thể thắng được không?”
Bước chân anh Hứa không nhanh không chậm nhưng vẫn giữ tốc độ như cũ “Có thể
thắng hay không không quan trọng, quan trọng là tiết mục đẹp mắt, mọi người vui
vẻ.”
Na Na cắn cắn môi. Cô không biết vì cái gì anh Hứa đối với cô lãnh đạm như vậy,
trong trí nhớ của của mình cũng không có đắc tội hắn, cái này làm cô suy nghĩ
trăm mối mà vẫn không có cách giải thích.
Đang lúc Na Na định nói thêm gì để tạo không khí hòa hoãn thì Đình Đình đeo túi
lớn từ phía sau chạy tới.
Hứa Đình Vũ nhìn thoáng qua cái túi rất to của Đình Đình, nặng đến có thể đập
ngất người chạy xe máy lắc đầu, “Có cần tôi giúp cô không, Đình Đình?”
Đình Đình liếc mắt nhìn Na Na đang lạnh lùng nhìn, lại nhìn anh Hứa cao lớn đẹp
trai lắc lắc đầu cười “Không cần, bạn của tôi đang đợi bên ngoài, tôi đi trước,
tạm biệt.”
Nói xong lướt qua hai người chạy ra.
Hứa Đình Vũ nhìn đuôi ngựa nhảy lên nhảy xuống lúc Đình Đình chạy, mỉm cười một
cái. Đình Đình này, tràn đầy sức sống thật khiến tâm tình của người bên cạnh cô
cũng thoải mái.
Na Na lại trầm mắt xuống, tay nắm chặt, nắm đến sít sao.
Triệu Đình Đình! Sao tôi có thể để cô giỏi hơn tôi? Tôi sẽ không để cô đắc ý
quá lâu!
Còn Hứa Đình Vũ nữa! Anh sẽ phải trả giá thật nhiều vì sự coi thường này!
Na Na âm thầm thề trong lòng.