Nhìn thấy Đình Đình, Na
Na cười một cái, “Đại tiểu thư, không mời tôi đi vào ngồi sao?”
Đình Đình nhìn thấy vẻ mệt mỏi và giễu cợt ở đáy mắt cô ta, cuối cùng không
đành lòng, lấy chìa khóa mở cửa mời Na Na vào nhà.
Na Na nhìn chung quanh bố trí trong nhà của Đình Đình, lạnh lùng cười chê. Quả
nhiên là con cái của nhà có tiền có quyền, từ tiểu học đã múa ba-lê, không phải
để nổi danh mà chỉ vì thoạt nhìn thì có khí chất xuất chúng, tương lai sẽ được nhà
chồng yêu thích.
Đình Đình nhìn theo tầm mắt Na Na, hơi bĩu môi một cái “Uống gì?”
“Uống rượu, cô có không?” Na Na nhướng mày.
Đình Đình thở dài “Chỗ của tôi chỉ có sữa tươi sữa chua nước lọc.”
Na Na khoát tay “Tôi tìm cô, không phải để uống nước.”
Đình Đình đặt túi đeo lên trên ghế sa lon, cởi áo khoác, khoác lên trên thành
ghế, mời Na Na ngồi.
“Cô không sợ tôi hận cô, tới đây tạt a- xít trả thù sao?” Giọng nói Na Na chanh
chua.
Đình Đình lắc đầu một cái, “Na Na, giữa chúng ta cũng không có thâm thù đại
hận.”
“Không có thâm thù đại hận?” Trong mắt Na Na lóe lên dữ dội “Cô có biết bây giờ
cuộc sống của tôi khó khăn cỡ nào không? Khắp nơi trong nhà đều có chó săn thăm
dò lý lịch của tôi. Tôi có nhà mà không thể về, đồng nghiệp ở cơ quan thấy tôi
chỉ sợ tránh không kịp, như thể trên người tôi có vết lở loét. Viện kiểm sát
viện mỗi ngày đều gọi tôi đến lấy lời khai, không cho tôi xuât cảnh...”
“Na Na...” Đình Đình muốn nói gì lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Nếu như cái này cũng chưa tính là có thâm thù đại hận..., thì mẹ tôi đọc báo
thấy tôi liên lụy trong vụ án của Đỗ Huy, nhất thời kích động, giận đến chảy
máu não, đến bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện! Tôi muốn đi bệnh viện thăm
bà, nhưng cha kế nói trong điện thoại, mẹ giận tôi đến bể tâm, bây giờ bà không
muốn gặp tôi! Cô có thể tưởng tượng được tâm trạng của tôi không? Có thể
không?!” Mắt Na Na đỏ lên
“Đây cũng không tính là thâm thù đại hận sao? Chẳng qua tôi hi vọng cuộc sống
của mình và mẹ khá hơn một chút mà bà lại không cần quan tâm đến tôi nữa nữa,
tôi có lỗi gì? Tôi muốn thăng tiến thì có lỗi gì chứ?”
“Na Na...” Đình Đình chỉ còn biết than thở, “Ước nguyện ban đầu của cô không
sai, chẳng qua cô dùng những thủ đoạn sai trái mà thôi.”
“Thủ đoạn?” Na Na cười lạnh, đôi mày thanh tú nhíu lại “Muốn tồn tại giữa thành
phố lạnh lùng đầu cơ trục lợi này, ai mà không không từ thủ đoạn đây?”
Đình Đình lắc đầu, trong lòng biết Na Na đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Dù cô có nói
gì, cô ta cũng không nghe lọt tai. Cô ta vĩnh viễn không cảm thấy mình có lỗi.
Sai lầm vĩnh viễn là của người khác, của xã hội này.
“Như vậy cô tìm tôi có chuyện gì?” Chút thương cảm mềm mại trong lòng Đình
Đình, từng chút bị nguội lạnh bao trùm.
“Tôi muốn xin các cô bỏ qua cho Đỗ Huy.” Na Na nói rõ ý mình.
Đình Đình trợn to hai mắt. Không hiểu là Na Na ngốc thật hay là giả bộ nữa. Vụ
án của Đỗ Huy, cô nói bỏ qua cho là có thể bỏ qua cho sao?
Na Na lại cười lạnh một tiếng “Triệu Đình Đình cô thật là ngu ngốc. Dù phạm sai
lầm lớn hơn nữa, chỉ cần phía trên có người muốn bảo vệ, cũng có thể chuyện lớn
hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
“Na Na, cô căn cứ vào đâu mà kết luận như thế, chuyện này có thể chuyện lớn hóa
nhỏ, chuyện nhỏ hóa không?” Đình Đình liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường,
quyết định nói ngắn gọn “Bây giờ chuyện của ông ta không chỉ liên quan tới cuộc
sống, tác phong riêng mà là chuyện liên quan đến vấn đề kinh tế...”
“Hôm nay luật sư của hắn gọi điện thoại cho tôi” Na Na ngắt lời Đình Đình “Hắn
nói chỉ cần tôi trả nhà và xe Đỗ Huy cho cùng với những vật xa xỉ hắn mua, đổi
ra tiền mặt, hoàn trả đủ số, để cho nhà nước có thể thu hồi hết những khoản
tiền hắn nhận hối lộ phi pháp, thấy biểu hiện lập công chuộc tội của hắn mà có
thể xử lý nhẹ hơn.”
“Vậy cô tìm tôi thì có ích lợi gì?” Đình Đình kinh ngạc không dứt, nếu luật sư
đã rõ ràng chỉ ra cơ hội lập công chuộc tội cho Đỗ Huy, Na Na chỉ cần làm theo
như hắn nói không phải sao?
“Tôi biết, đây chẳng qua là thủ đoạn các cô muốn tôi thân bại danh liệt mà
thôi, bởi vì tôi đắc tội người không nên đắc tội.” Na Na cười khẽ, “Nhưng tôi
không thể làm. Tôi còn phải sống, xe nhà vật xa xỉ, tôi cũng có thể nộp lên
trên. Nhưng tiền tôi gửi ngân hàng là bao năm nay tôi cực khổ làm việc kiếm
được chứ hông phải Đỗ Huy cho. Tôi cũng không hề tham gia mấy giao dịch tiền
quyền kia. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nói với tôi những chuyện đó. Tôi muốn
giữ số tiền này của mình ——”
“Tôi nói...”.
Nhưng Na Na lại ngắt lời Đình Đình một lần nữa “Tôi sẽ viết lời chứng, chứng
minh mình nhận bất động sản và xe hơi, cùng với vật xa xỉ Đỗ Huy tặng cho, làm
tình nhân của hắn nếu cần thiết, tôi có thể ra tòa làm chứng.”
Đình Đình sửng sốt. Cô vốn tưởng rằng Na Na chết cũng không thừa nhận, khóc kêu
tìm cớ, để cô ta thoát thân khỏi chuyện này. Nhưng không có. Na Na hận cô
như thế mà vẫn còn tìm cô để tìm kiếm cơ hội xử lý nhẹ cho Đỗ Huy.
Giữa Na Na và Đỗ Huy, ít nhiều cũng có tình cảm thật.
Đình Đình đem tiếng “Tội gì” nuốt vào trong bụng gật đầu “Tôi không thể bảo đảm
chuyện gì, nhưng tôi sẽ đi nói một tiếng thay cô.”
“Có những lời này của cô là đủ.” Na Na mỉm cười buồn bã, sắc nhợt nhạt khiến vẻ
ác trên người cũng tan đi rất nhiều “Cô sẽ không nuốt lời.”
Na Na đột nhiên dừng lại “Nếu như cô gạt tôi, tôi sẽ nguyền rủa cô cả đời không
được hạnh phúc!”
Giọng nói êm ái nhưng cũng rất nghiêm túc.
Đình Đình cười khổ. Bảo Na, tại sao mỗi một lần cô đều có thể giữa lúc tôi có
chút đồng tình với cô mà trong khoảnh khắc phá huỷ hết cảm giác tốt đẹp không
dễ đến kia?
Na Na đứng dậy “Tôi không quấy rầy cô nữa, Đại tiểu thư.”
“Na Na —— cô ——” sẽ đi đâu? Đình Đình muốn hỏi như thế.
Na Na cũng đã nhanh nhẹn kéo cửa ra, dứt khoát bước đi.
Đình Đình chỉ kịp nhìn thấy b1ong lưng thẳng tắp dị thường của Na na thì trong
nháy mắt cửa đóng lại.
Đình Đình ngồi trên sô pha, nhìn chỗ Na Na mới vừa ngồi trong lòng không thể
không khó chịu.
Đi sai một nước thua cả ván cờ.
Nếu Na Na không dùng hết tâm cơ muốn thay thế cô, trở thành người chủ trì Ngôi
Sao Tôi Làm Tôi Nấu, tất cả sẽ không xảy ra. Vào giờ phút này, cô còn là tiểu
chủ trì cười hi hi ha ha kênh cuộc sống, mà Na Na cũng vẫn còn là nữ chủ bá cao
cao tại thượng trên kênh giải trí. Các cô sẽ gặp nhau trong hành lang đài
truyền hình, nói khách sáo mấy câu, Na Na sẽ trong bông có kim mà châm chọc cô,
mà cô sẽ tỏ ra nghe không hiểu để tránh xung đột...
Nhưng, tất cả cđã không thể quay lại.
Cửa vọng đến tiếng chìa khóa mở cửa, Đình Đình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phan
Công Tử đẩy cửa đi vào.
Tóc Phan Công Tử còn hơi ươn ướt, đen như lông quạ, nhìn ra được, mới vừa tắm
rửa.
Thấy Đình Đình ngồi một mình ở trong phòng khách, vẻ mặt sầu khổ, Phan Công Tử
giành trước mấy bước, ngồi xuống bên cạnh Đình Đình tỉ mỉ quan sát “Vvừa rồi
anh hình như thấy Na Na ở đài truyền hình của em. Cô ta lên đây làm gì? Em
không bị cô ta khi dễ chứ?”
Đình Đình lắc đầu một cái.
Phan Công Tử hận rèn sắt không thành thép chọc vai Đình Đình một cái “Em đó cô
gái ngốc này, từ nhỏ không biết tố cáo, lớn vậy mà vẫn không biết sao! Anh sẽ
gọi điện thoại, bảo bọn họ đào chuyện này sâu hơn một chút!”
Đình Đình đè tay Phan Công Tử lại, khẽ cười khổ, “Nếu em biết tố cáo, chỉ sợ số
lần anh bị đánh chạy mười km, còn phải tăng lên gấp mấy lần.”
Phan Công Tử tức cười. Ừ, nếu Đình Đình biết tố cáo, vậy thì cho dù trời cao
hoàng đế xa, y cũng chạy không thoát một bữa dạy dỗ của mẹ.
“Anh Đông Tử, chẳng qua cô ta cầu xin em, cô ta nguyện ý ra tòa làm chứng, nhận
nhà xe từ chỗ Đỗ Huy. Cô ta đã thân bại danh liệt, xin chúng ta bỏ qua cho Đỗ
Huy.”
Ánh mắt Phan Công Tử chợt lóe lên “Em đáp ứng cô ta rồi sao?”
“Em nói em không có cách nào bảo đảm, nhưng....”
“Nhưng em sẽ nói lời này giùm cô ta, phải không?” Phan Công Tử nhẹ giọn, “Em
nghĩ sao?”
“Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Tội của Đỗ Huy về lý nên do hắn gánh
chịu. Chẳng qua là...” Đình Đình giương lông mi, đưa mắt nhìn Phan Công Tử “Hắn
cũng có cơ hội được xử lý khoan hồng.”
Phan Công Tử gật đầu một cái, “Anh hiểu.”
Nói xong, sờ tóc Đình Đình một cái, “Em khoá cửa kỹ, không nên ai cũng cho vào.
Sớm nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời đứng dậy, chuẩn bị trở về nhà trọ của mình.
“Anh Đông Tử...” Đình Đình bỗng nhiên cất tiếng, gọi y lại.
“Hả? Cảm thấy quan tâm Âu bỏ đi sao?” Phan Công Tử cười híp mắt dừng bước lại.
“Bây giờ em rất tốt, anh không cần lo lắng cho em nữa.” Đình Đình mỉm cười “Anh
nên tự mình...”
Phan Công Tử phất tay một cái, sải bước đi ra ngoài, để lại Đình Đình đứng sau
lưng.
Nên tự mình cái gì? Tình yêu? Cuộc sống? Thế giới?
Phan Công Tử nhìn cái bóng kéo dài lại rút ngắn dưới chân mình, bĩu môi một
cái. Một khi y đã đem thế giới lật nghiêng, phá vợ những điều hoàn mỹ thành
mảnh nhỏ thì có vài thứ, y thấy mình không có tư cách có được?
Vụ án sôi nổi rối loạn của Đỗ Huy, rốt cục kết thúc.
Đỗ Huy nhận tội ở toà. Quan toà và bồi thẩm viên xét thấy thái độ Đỗ Huy nhận
tội thành khẩn, lại tích cực phối hợp giao nộp tang chứng tang vật, có tình tiết tự
thú, hơn nữa còn vận động tình nhân trả
lại toàn bộ bất động sản xe hơi vật xa xỉ đã nhận, có biểu hiện
lập công, lấy công chuộc tội nên lẽ ra
bị phạt tù 10 năm, giảm xuống còn hai năm.
Đỗ Huy và luật sư ở toà bày tỏ không chống án.
Mà Na Na, bởi vì liên lụy đến vụ án này nên đài truyền hình đã chầm dứt hợp
đồng với cô ta. Cô ta tính toán tiền lương với cơ quan xong, liền đi không còn
tin tức gì.
“Thật hả giận!” Thiên Tình nói với Đình Đình. “Cái này kêu là ác giả ác báo!”
“Được rồi, từ nay mưa tạnh trời xanh, núi cao nước rộng.” Anh Hứa cười một cái,
“Đình Đình phải mời chúng ta ăn cơm mới đúng!”
Đình Đình gật đầu, “Không thành vấn đề, tôi biết một nhà hàng Tây Ban Nha cực
đẹp thức ăn ngon miệng, vừa ăn cơm, vừa có thể xem múa Phất Lạp Minh Qua, vô
cùng hưởng thụ.”
“Thật sao?” Mắt Thiên Tình sang lên.
“Này, Đình Đình, người nghe có phần, chúng tôi cũng muốn đi!” Anh biên thẩm
xoay đầu lại.
Đình Đình cười “Không thành vấn đề, tan việc rồi mọi người cùng đi!”
“Vậy tớ phải ngồi xe Đình Đình.” Thiên Tình khoác cánh tay Đình Đình.
“Tài lái xe của tớ cũng không giỏi, Bắc Phương sẽ không yên tâm.” Đình Đình đã
lấy bằng lái, bây giờ mỗi ngày lái xe đi làm. Ngày nghỉ, còn có thể bị Phan
Công Tử áp tải luyện xe ở trong sân trường học viện không quân chính trị.
Bây giờ dường như tất cả mọi người trong Không Chính viện đều biết cỗ xe nhỏ
này của cô.
Đình Đình lái xe về nhà ăn cơm, vẫn còn bị chú bác cô dì ở đại viện cản lại,
trêu ghẹo.
“Hôm nay Đông Tử không có áp tải xe à?”
“Đình Đình đi một mình thì Đông Tử không sợ đến bị hù dọa lên bệnh tim ư?”
“Đình Đình, gọi Đông Tử có rãnh rỗi tới nhà bác, bác mời hắn uống rượu mật gấu,
cho hắn thêm can đảm!”
Đình Đình không biết nên khóc hay cười.
Tiêu Tiếu gõ gõ cửa kính phòng họp, “Mọi người tập trung lại, chúng ta họp.”
Nội dung họp là ngày mồng một tháng năm sẽ có một buổi lễ long trọng về thức ăn
ngon của mười xí nghiệp ăn uống lớn, mười nhà hàng tư lớn, mười đầu bếp lớn mà
kênh cuộc sống đã phỏng vấn hai năm rưỡi qua, cho người xem nội dung vui tai vui
mắt, mời khách quý trình diện nhận giải thưởng vinh dự.
Từ nay đến ngày mồng một tháng năm chỉ còn chưa đầy một tháng, mọi người phải
cố gắng. Vận động bỏ phiế trên điện thoại di động, internet, cũng phải thông
báo cả trên tivi.
Tiêu Tiếu phân công xuống mọi người liền bắt đầu làm việc bận bịu đến chân
không chạm đất, khí thế ngất trời.
Có lúc Đình Đình tra tài liệu đến nỗi xương cổ phát ra kháng nghị,
ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bốn phía, các đồng nghiệp đều chăm chú làm việc,
cô liền ưỡn lưng một cái lại tiếp tục công việc.
Đình Đình cảm thấy cuộc sống như thế, thật phong phú.
Chẳng qua là không tránh khỏi bạn trai oán trách.
“Đình Đình, gần đây em bận rộn quá.” Trong điện thoại, tiếng Triêu Dương nghe
buồn bả.
Đình Đình không thể làm gì khác hơn là an ủi bạn trai, “Sau ngày mồng một tháng
năm thì em sẽ rảnh rỗi.”
“Em phải nghỉ ngơi tốt, không được để đến lúc đó hai con mắt quầng thâm.” Triêu
Dương đã hỏi qua ý kiến cha mẹ, ba Chương mẹ Chương vừa nghe phải gặp mặt với
cha mẹ bạn gái con trai, kích động không thôi. Làm cho Chương tiểu muội ghen tỵ
gần chết, la hét năm đó khi cô muốn kết hôn với bạn trai, ba mẹ cũng chưa có lo
lắng trong lòng như vậy, ba mẹ trọng nam khinh nữ!
Đình Đình cười hi hi “Em sẽ bảo dưỡng thật tốt ~~~”
“Mệt mỏi đói khát, cứ tới đây, anh sẽ cho em nồi canh uống.” Triêu Dương ở bên
kia nói.
Đình Đình hé miệng cười, cô còn tưởng rằng hắn nói mệt khát thì uống Red Bull.
Cuộc sống cũng tựa như chén canh, từ nước nhạt nhẽo vô vị ban đầu chỉ thêm một
chút xíu gia vị đã biến thành một chén canh thơm ngon mùi hương tỏa bốn phía.
Thời gian giữa lúc tâm trạng vui vẻ và công việc bận rộn thoáng qua rồi biến
mất. Đảo mắt đã đến ngày truyền hình trực tiếp buổi lễ thức ăn long trọng.