Đình Đình, Thiên Tình,
Bắc Phương, A Thuấn, Hứa Đình Vũ làm người chủ trì tiết mục thức ăn ngon bình
thường đương nhiên trở thành người điều khiển chương trình thức ăn ngon long
trọng.
Vì thế tổ tiết mục đặc biệt xuất ra kinh phí, đặt may hai bộ lễ phục theo yêu
cầu cho mỗi người chủ trì.
Lúc lấy số đo thì A Thuấn rất khổ não vì một thân béo phì luyện thế nào cũng
không trông thấy hiệu quả giảm cân. Ngược lại Bắc Phương đại hán Đông Bắc đã
hoàn toàn tiếp nhận thực tế là mình khó luyện được cơ bụng sáu múi nên tâm bình
khí hòa.
Dáng người anh Hứa đẹp nhất, ngay cả nhà thiết kế cũng khen không ngớt, nhiều
lần mượn lý do đo lường để giở trò.
Anh Hứa tính khí hoà nhã, chỉ một mực mỉm cười.
Hai viên nữ tướng Đình Đình và Thiên Tình, bị khối lượng trang phục cực lớn
trong phòng làm việc của nhà thiết kế hấp dẫn đến không chớp mắt, hận không thể
ngả ra đất nghỉ ở phòng làm việc qua đêm. Điều này khiến cho nam thiết kế đeo
bông tai mắt mèo, móng tay sơn màu đen liên tiếp che miệng cười duyên, lúc nào
cũng châu đầu ghé tai với Đình Đình và Thiên Tình, nói thì luôn xưng “Con gái
chúng ta”.
Đo xong ra ngoài, Bắc Phương rùng mình một cái “Thiên Tình không cho phép em
học hắn!”
Thiên Tình hừ một tiếng “Không biết người ta có bao nhiêu phẩm vị.”
Đình Đình nhìn mỉm cười, thầm suy nghĩ nếu như Triêu Dương nhìn thấy anh này,
không biết sẽ có phản ứng gì?
A Thuấn sờ lông măng trên cánh tay một cái “Trang phục nam giới do hắn thiết kế
có giống với trang phục nữ hay không?”
Mọi người suy nghĩ một chút, cũng không nhịn được cười run lên.
Bắc Phương đấm vào vai A Thuấn một quyền, “Please!”
Thiên Tình cũng đồng thanh phiên dịch: “Xin mời!”
Đình Đình và anh Hứa cùng nhìn nhau cười.
Có một đôi oan gia như vậy, cả tổ tiết mục cũng như bị bọn họ truyền nhiễm,
tràn đầy sức sống.
Mỗi vị chủ trì trong đài truyền hình được phát 2 vé mời bạn bè, lần này Đình
Đình không ngại hiềm nghi, đưa hai vé cho ba mẹ, lại làm mặt dày, muốn thêm 2
vé ngoài quy định cho Triêu Dương.
“Nếu hai bác có hứng thú, mời họ cùng đến xem hiện trường.”
“Lời như vậy, hai vé cũng không đủ.” Triêu Dương cười híp mắt nhận lấy vé, hôn
đôi môi Đình Đình, “Em gái của anh sẽ quậy dữ dội.”
“A...” Đình Đình khẽ kêu “Thật xin lỗi, là em suy tính không chu toàn.”
“Không sao” Triêu Dương ôm vai Đình Đình, “Cứ để cô ấy giữ nhà trông trẻ, chúng
ta tự do ra ngoài.”
Đình Đình không có chú ý Triêu Dương nói “Chúng ta”, chỉ một mực cúi đầu nghĩ
xem trong đài còn ai có thừa vé không.
Mười ba phút trước khi buổi lễ long trọng mở màn, Đình Đình và Hứa Đình Vũ ở
bên ngoài chủ trì trên thảm màu xanh lá.
Tất cả minh tinh đã tham gia tiết mục Ngôi Sao Tôi Làm Tôi Nấu cùng với nhân
vật đứng đầu của xí nghiệp ăn uống rối rít bước lên thảm xanh lá.
Đình Đình nhìn các minh tinh đi trên thảm, thấy học trưởng mình từng thích ở
đại học. Học trưởng đã hơi mập ra, một tay khoác tay vợ chính là cô bạn đồng
học năm ấy, ở dưới cây ngô đồng nước Pháp đã khoác tay hắn. Học tỷ cũng mập
hơn, chắc là bởi vì mới vừa sanh con trai, hai người sóng vai đi tới, trên mặt
là nụ cười hạnh phúc.
Giờ khắc này, những chuyện xưa trẻ trung viết trong trí nhớ, xông lên đầu như
tốc độ ánh sáng. Sau đó, lúc Đình Đình cười đem micro đưa cho niên trưởng học
tỷ, lanh lảnh giới thiệu: “Bây giờ đi tới bên cạnh chúng ta là Tiết ảnh đế mới
của phim Sebastiane cùng với phu nhân của anh...” thì từng điểm từng điểm, từ
từ tiêu tán thành mảnh vỡ của hàng ngàn ngôi sao.
Hoặc giả, khi cô già đi thì ở trong biển cát sao, cô sẽ nhặt lên một mảnh cát
thuộc về năm tháng trẻ trung nhất
Đình Đình còn nhìn thấy Phan Công Tử dẫn nữ minh tinh trong đám người, nhịn
xuống lòng muốn cười ha ha, Đình Đình tận lực giới thiệu “Bây giờ đi tới, là
Phan tổng của P&T và người mẫu quốc tế Đới An...”
Qua đám người, Phan Công Tử trông thấy Đình Đình. Cô mặc một bộ dạ phục màu
nước hồ. Nửa thân trên của lễ phục do tầng tầng lớp lớp voan mỏng cắt may, tạo
hình tựa như một đóa sen xanh sắp nở. Từ ngực trở xuống là làn váy bồng bềnh
bằng voan mỏng, theo gió đêm tháng năm khẽ lay động, trong mơ hồ, có thể nhìn
thấy dưới voan mỏng mặt nước, lá sen màu mực, theo gió chập chờn.
Đoá sen sao?
Phan Công Tử mỉm cười. Nhà thiết kế thật hiểu Đình Đình. Y cũng cảm thấy, Đình
Đình giống như trái ớt cay ngọt nhỏ bồng bột dưới mặt trời rực rỡ, vô cùng ngon
miệng, có lúc cay không tưởng được nhưng đại đa số thời gian cũng giòn ngọt
trong veo thoải mái, khiến tâm thần người ta sảng khoái.
Suy nghĩ chút, Phan Công Tử nháy mắt với Đình Đình rồi vung tay về phía cô
nhưng rốt cuộc không lại gần. Tối nay là sân khấu của Đình Đình, tất cả ánh
sáng của y cũng dành lại cho cô thôi.
Đợi đi hết thảm xanh lá, trở lại bên trong hậu trường, Đình Đình và anh Hứa đến
phía sau sân khấu tập hợp với người chủ trì khác.
“Đình Đình, tớ thật khẩn trương ~~” Thiên Tình tới bên cạnh Đình Đình, cho Đình
Đình nhìn hai tay run run của cô.
“Không cần khẩn trương không cần khẩn trương.” Đình Đình ôm Thiên Tình mặc một
bộ lễ phục màu đỏ chót lệch vai “Giống như bình thường chúng ta quay ngoại cảnh
thôi, đều là giới thiệu mình với người xa lạ, giới thiệu tiết mục của chúng
ta.”
Đạo diễn hiện trường đang đếm ngược thì Tiêu Tiếu chạy tới, tay trái tay phải
kéo Đình Đình và Thiên Tình lên sân khấu, mỉm cười khích lệ: “Chị tin tưởng các
em, cố gắng lên!”
Khi âm nhạc vang lên, ánh đèn như thác đổ xuống, Đình Đình đi lên sân khấu long
trọng của buổi lễ, trong đầu không còn những suy nghĩ khác như cha mẹ ngồi ở
đâu? Triêu Dương ngồi ở đâu? Bác trai bác gái có tới xem hay không?
Tất cả những suy nghĩ phức tạp đó hóa thành hư không, vào giờ phút đó, trong
mắt, trong lòng Đình Đình chỉ còn lại sân khấu này.
Khi Đình Đình cầm thẻ giới thiệu trong tay, cho mời khách quý công bố xí nghiệp
thứ năm tạo nên cống hiến kiệt xuất cho nghề ăn uống - tập đoàn Huy Nhật, Đình
Đình nhìn thấy Phan Công Tử và Đới An người mẫu quốc tế thân cao sáu thước Anh (khoảng 1.8m) song song đi lên sân khấu.
Đới An mắt sâu mũi cao, khuôn mặt lai, có dáng người đẹp như ma quỷ, hơn nữa
hết sức khôi hài.
“Phan Công Tử, anh thích nhà hàng nào nhất vùng này?” Đới An dẫn đầu hỏi.
“Nhật Lạc Đại Đạo.” Phan Công Tử đứng đắn trả lời.
“Vậy anh thích nhất hội sở nào?”
“Hmm...” Phan Công Tử cố tình làm vẻ suy nghĩ khó khăn chốc lát, “Có rất nhiều
nhà a... Nhất định phải chọn thì..., ‘Huy’ bãi.”
“Vậy anh có muốn biết ông chủ của nhà hàng và hội sở anh thích nhất không?”
“Muốn!” Phan Công Tử không chút do dự.
“Vậy thì mời xem VCR thôi.” Cuối cùng Đới An vẫn muốn thừa nước đục thả câu,
tay ngọc chỉ vào cái màn ảnh lớn trên sân khấu.
Hình ảnh ngắn gọn trong tư liệu, từ trắng đen đến màu sắc rực rỡ, từ trạng thái
tĩnh đến động, đem một gian nho nhỏ, từ từ phát triển lớn mạnh thành tập đoàn
ăn uống dây chuyền có thể đếm được trên đầu ngón tay ở vùng này, dưới trướng có
năm khách sạn nghỉ ngơi, mười một nhà hàng, ba hội sở lớn, cùng hiện ra ở trước
truyền hình cho mọi người xem.
“Xin mời người sáng lập tập đoàn Huy Nhật, chủ tịch ông Chương Dự Lâm lên sân
khấu.” Đới An đọc ra danh sách được thưởng.
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mặc lễ phục chính thống màu đen, từ hàng ghế
ngồi đứng dậy, đi xuyên qua lối đi nhỏ lên sân khấu.
Đình Đình đứng ở bên cạnh khách quý trao giải sửng sốt.
Lên sân khấu không phải là Triêu Dương sao?
Triêu Dương mỉm cười với Phan Công Tử và Đới An, lại gật đầu với Đình Đình một
cái, sau đó nhận lấy cúp và chứng thư tượng trưng vinh dự “Cha tôi tạm thời có
chuyện, nên nhờ tôi thay mặt ông lên sân khấu nhận thưởng. Cám ơn tập đoàn
Nghiễm Điện, cám ơn kênh cuộc sống, cám ơn toàn thể nhân viên ở tổ tiết mục
thức ăn ngon, tập đoàn Huy Nhật sẽ tiếp tục vì các bạn nhiệt tâm yêu thích thức
ăn ngon và cuộc sống, kiếm tìm và cung cấp nhiều món ngon hơn!”
Chờ Triêu Dương phát biểu cám ơn xong, Đình Đình, A Thuấn, khách quý trao giải
và khách được nhận giải đã cùng trở về phía sau đài, để sân khấu lại cho vương
tử tình ca biểu diễn.
Trên đường đi ra sau sân khấu A Thuấn đụng đụng eo Đình Đình “Đó không phải là
bạn trai của cô sao?”
Lúc trước, những tin tức về Đình Đình gây xôn xao, muốn không biết cũng khó.
Đình Đình hừ một tiếng.
Phan Công Tử ở phía sau cười “Ha ha”, “Đình Đình em không phải là không biết
chứ?”
Đình Đình giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn Phan Công Tử một cái, “Anh biết
sao?”
Phan Công Tử hào phóng gật đầu, “Anh biết chứ”
Nếu không phải trên người mặc lễ phục, Đình Đình tin tưởng mình khẳng định dùng
một cước đá y đi.
“Phan Công Tử!” Đình Đình thật ra giận mình. Thật không ngờ lại ngốc thế, ngay
cả gia cảnh bạn trai cũng không hiểu rõ, để cho Phan Công Tử chế giễu.
Đại mỹ nhân Đới An tò mò nhìn Đình Đình và Phan Công Tử ngươi tới ta đi. Cô
cũng không biết thì ra Phan Công Tử cũng sẽ lộ ra vẻ mặt tựa như trẻ con này
với con gái.
Triêu Dương ba bước thành hai bước, tiến nhanh tới, nắm cánh tay trơn bóng như
ngọc của Đình Đình.
“Đình Đình.”
“Triêu Dương.” Đình Đình nheo mắt, trước khi bắt đầu buổi lễ long trọng này cô
còn gọi điện thoại hỏi hắn, hôm nay hai bác có rảnh tới đây hay không.
Hắn nói thế nào? Hắn nói bọn họ nhất định sẽ tới!
Bây giờ thì sao?
Hắn không lộ cho cô một chút tin tức nào!
Nếu là bác Chương lên sân khấu nhận thưởng thì sao? Vì cô không biết, cũng coi
như không sao. Nhưng ngày mai sẽ phải gặp gia trưởng mà, lúc đó cô sẽ ngạc
nhiên biết bao nhiêu chứ?
Không thích đột nhiên bị tập kích như vậy!
Triêu Dương nhìn thấy trong mắt Đình Đình nhen lên một đốm lửa giận thẹn vội
vàng tới dập lửa “Cha mẹ nói nhất định tới, nhưng tạm thời thay đổi chủ ý nên
kêu anh lên sân khấu nhận thưởng thay cha.”
“Vậy vì sao anh không nước trước với em một tiếng?” Đình Đình cơ hồ muốn học nữ
chính phim thần tượng, dậm chân tại chỗ, sau đó che mặt chạy như bay.
Hại cô một chút chuẩn bị cũng không có, ngây ngốc bị Phan Công Tử chọc.
“Muốn cho em một sự kinh ngạc vui mừng chứ sao.” Triêu Dương cười một cái.
“Chương Triêu Dương, em bóp chết anh!” Rốt cục bạn trẻ Triệu Đình Đình thẹn quá
hoá giận. Nói ra người ta cười chết. Ngày mai đã phải gặp gia trưởng mà lại
không biết cha mẹ bạn trai là người nào, cô không còn mặt mũi gặp ai nữa!
Triêu Dương cười lên, “Vậy phiền em đánh dịu dàng một chút. Ngày mai anh còn
phải gặp cha mẹ vợ tương lai.”
Bạn trẻ Đình Đình nổ tung, khuôn mặt đỏ bừng, “Chương Triêu Dương, hôm nay
không tiêu diệt anh em theo họ anh.”
Nụ cười của Triêu Dương càng sâu, giang hai cánh tay “Đình Đình, mặc em xử lý.”
Phan Công Tử đứng một bên cười đến rung cả hai vai, ha ha, hạt tiêu nhỏ Đình
Đình mà phát tác cũng rất kinh khủng, y đã từng lĩnh giáo. Trên căn bản, không có
lực sát thương thực chất gì nhưng tối thiểu là mấy tháng đoạn tuyệt quan hệ.
Chương Triêu Dương, tôi xem anh làm sao dập tắt lửa giận khó gặp của Đình Đình.
Phan Công Tử ôm eo nhỏ nhắn của người mẫu, quyết định ở một bên sống chết mặc
bây.
Vậy mà chỉ một câu nói của Triêu Dương, tựa như làm thuật định thân khiến cho
Đình Đình đang định thi triển mười đại hình tàn khốc của Mãn Thanh trên người
hắn, đứng bất động.
“Đình Đình, anh yêu em, gả cho anh nhé!”
Một câu vừa ra, càn khôn đã định.