Nam Chính Không Dễ Làm Đâu!

Chương 25

Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Biết là có âm mưu, nếu còn ngu ngốc đâm đầu vào, nói dễ nghe là biết trên núi có hổ vẫn còn lên núi, nói khó thì chỉ một câu thôi, “điếc không sợ súng”.

Cho nên Cố Phàm muốn đợi người của các môn phái tề tựu lại rồi cùng lên núi Phượng Nhãn, tránh nguy hiểm cho chính mình. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, hiện thực vốn vô cùng tàn khốc, Cố Phàm dù có ngàn lần không muốn thì vẫn đành ngoan ngoãn đi theo người ta.

Hai ngày nay, dưới những cái ôm ôm ấp ấp của Nhạc Phong, phản ứng của Cố Phàm từ xù lông lúc mới bắt đầu giờ đã trở nên chết lặng. Vì vậy ở trước mặt Vương Hạo Nam và Nguyệt Nhi, Nhạc Phong dễ dàng chế ngự được đại huyệt phía sau lưng Cố Phàm mà không hề để lộ sơ hở. Còn Cố Phàm cũng chỉ đành lặng lẽ nuốt xuống một ngụm máu, bị buộc xông pha lên núi Phượng Nhãn ẩn chứa hằng hà cạm bẫy chết người.

Khốn kiếp, quả nhiên tên này đã sớm ủ mưu, hai ngày qua trêu đùa không tiết tháo hóa ra chính là vì giờ khắc này!

Vì vậy mãi cho đến khi đi tới sườn núi, Cố Phàm đều rất u uất, rất phiền muộn…

Tiết tháo của y đã vô tình rơi sạch từ lúc nào vậy? Không được, nhất định phải nhặt về!

“Sư huynh?”

Coi thường.

“Cố huynh?”

Tiếp tục coi thường.

“Cố Phàm? A Phàm? Tiểu Phàm?”

Xưng hô cái mẹ gì vậy, buồn nôn vãi!

Cố Phàm rốt cuộc chịu không nổi, xoay gương mặt âm u lại trả lời: “Tiểu Phong sao thế nạ?”

Thấy Cố Phàm rốt cuộc có phản ứng, Nhạc Phong mặt mày hớn hở chìa bộ vuốt (1) ra, không khách khí đặt lên đầu y, nói: “Cố huynh gọi thế thật dễ nghe, gọi thêm một tiếng nữa đi.”

Cố Phàm tức giận đánh rớt tay gã, nói: “Đừng ồn ào, ta đang giận đấy.”

Nhạc Phong tỏ ra biết lắng nghe bỏ tay xuống, làm bộ thở dài: “Cố huynh, ngươi cần gì phải làm vậy chứ? Võ công của ngươi kém như vậy, có giận hơn nữa cũng chạy không thoát đâu phải không?”

Không nên nói ra sự thật chứ, khốn kiếp, đả kích nhau quá đà!

Cố Phàm buồn bực nhìn cái tên mặt dày vô sỉ không biên giới, mở miệng nói: “Ta nói này Nhạc huynh, các ngươi ấy mà, ý ta nói là ma giáo đó, ai cũng đều giống như ngươi vậy hả?”

Nhạc Phong tựa hồ rất cảm thấy hứng thú nhìn y: “Cố huynh sao lại hỏi thế?”

Cố Phàm cố gắng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nhất cuộc đời này và nói: “Ta cảm thấy nếu trong ma giáo toàn người như ngươi, ta khuyên Nhạc huynh ngươi đừng nên làm ở đó nữa. Mặc dù da mặt Nhạc huynh dày hơn người bình thường, những cũng không chịu được nhiều người bọn họ đâu. Nếu mỗi ngày đều phải sống chung với những người như vậy thì e là ngươi  sẽ chết sớm hơn mấy chục năm đấy, thật sự không hề tốt với ngươi chút nào hết!”

Nhìn dáng vẻ hứng thú dồi dào của Nhạc Phong, Cố Phàm càng thêm hăng hái.

“Nhạc huynh ngươi biết đấy, tuy nói ‘ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên‘ (2), nhưng thời buổi này quan trọng nhất là gì biết không, là ổn định, còn ma giáo mỗi ngày đều ở thế lưỡi đao liếm máu. Có so sánh mới phát hiện, ngươi lại nhìn xem những người làm đại hiệp trong giang hồ bạch đạo chúng ta, vừa có danh vừa có lợi lại có tiền đồ, bốn năm một lần mở đại hội võ lâm còn được ăn được uống, tốt biết bao.”

Cuối cùng còn vỗ tay một cái để tổng kết: “Nhạc huynh, huynh vốn là giai nhân, hà tất phải trở thành người xấu? Chi bằng ngươi thả ta ra trước, chúng ta lại bàn bạc thêm về chuyện cải tà quy chính?”

“Thế hửm? Nhưng sao ta lại cảm thấy Thiên Ma Giáo cũng không có tồi tệ như lời Cố huynh nói nhỉ.” Nhạc Phong ung dung sửa lại tay áo rồi nói: “Huống chi Cố huynh ngay cả ta rốt cuộc là ai cũng không biết, đã xúi giục ta phản giáo, không hay đâu nha?”

Nghe lời này, Cố Phàm há hốc miệng hết sức kinh ngạc, nghẹn ngào nói: “Không trách ngươi bảo vệ Phong Việt Trạch như vậy, lần trước ta nói hắn ngươi còn tức giận một cách khó hiểu. Hóa ra ngươi lại là… nam sủng của Phong Việt Trạch sao?”

Nhạc Phong vốn đang đi đường ổn định, bỗng vấp phải viên đá bên đường cả người lộn nhào, thiếu chút nữa nằm đo đất, xoay người nghiến răng hỏi: “Ta có chỗ nào giống một tên nam sủng?”

Cố Phàm quan sát gã từ trên xuống dưới một phen, trả lời thành thật: “Quả thật không giống lắm. Nam sủng không có vẻ ngoài bình thường như ngươi.”

Nhạc Phong thề gã chắc chắn nghe thấy sự ghét bỏ sâu sắc trong giọng nói của tên này. Gã nhìn chằm chằm Cố Phàm một hồi, rồi bỗng nheo mắt lại, sát khí tỏa ra cười nhẹ: “Thú vị.”

Sau đó gã móc trong ngực ra một bình sứ nhỏ, mở nắp đổ chút nước thuốc ra tay, mười ngón tay xoa lên mặt. Không lâu sau bên gò má bỗng lộ ra một lớp da. Gã liền cất chai thuốc đi, đưa tay xé xuống một lớp mặt nạ da người siêu mỏng, để lộ ra màu da và dung mạo hoàn toàn khác ở bên trong —— mặt mũi khôi ngô, góc cạnh, khóe mắt hơi cong cùng phiến môi mỏng mang theo cảm giác phong lưu. Đặc biệt là khi cặp mắt đen láy sâu thẳm kia quét tới, khiến người ta cảm thấy như có hơi lạnh truyền từ xương sống lên đỉnh đầu.

Cố Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt đang từ người đi đường bỗng được thăng cấp lên, cảm thấy thế giới này thật sự quá không chân thực rồi.

Quả nhiên không phải tình địch không gặp gỡ, á đù! Hơn nữa mấy ngày nay, hình như, y còn nói xấu Phong Việt Trạch không ít?

Trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu Cố Phàm từ ‘tên này thật đẹp trai’, chuyển thành ‘ta quả này xong đời rồi’.

Nhạc Phong tháo xong dịch dung, tùy tay ném luôn mặt nạ, nhìn Cố Phàm với nụ cười nghiền ngẫm.

“Ngươi quả nhiên từng gặp qua ta, nhưng sao ta không nhớ trước kia từng gặp ngươi rồi nhỉ?”

Cố Phàm giật mình, bật thốt lên: “Ta chưa từng gặp ngươi!”

“Phải không?” Nhạc Phong nhướn mày, cười như không cười: “Cố huynh không phải nói từng gặp ta một lần ở khách điếm sao?”

… Ôi vãi bẫy người ta một cách tỉnh bơ, chả trách đời trước y là nam phụ còn Phong Việt Trạch là nam chính.

Cố Phàm câm nín một lát, lại chuyển sang giọng nịnh nọt: “Đó bởi vì là buổi tối, mà Việt Trạch huynh lại tỏa sáng lung linh như vậy, khí thế ngút trời, cho nên ta nhất thời lúng túng không nhìn rõ mặt ngươi. Bởi vậy nên vừa rồi mới không nhìn ra ngươi chính là giáo chủ ma giáo.”

Phong Việt Trạch cười to: “Lấm la lấm lét? Già trẻ không tha? Bẻ hoa ngắt cành? Nam sủng?”

Cố Phàm lệ rơi đầy mặt: “Giáo chủ ta sai rồi.”

Phong Việt Trạch khoái trá gật đầu: “Cũng không sao, tương lai còn dài, chúng ta có thể từ từ thảo luận vấn đề này.”

… Cho nên nói đời này y lại phải chết trên tay tên này sao? Nói xấu ngay trước mặt người ta là chuyện ngu xuẩn vô cùng!

Có điều nhắc tới “tương lai còn dài”… Cố Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Phong Việt Trạch, hỏi: “Nếu ngươi là giáo chủ ma giáo, vậy ngươi hẳn là biết Vương Hiên Vũ bây giờ ở đâu, tại sao chúng ta cũng sắp đi tới đỉnh núi rồi mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của hắn?”

“Ừ?” Phong Việt Trạch cười mập mờ cúi người nói: “Vương Hiên Vũ lúc này có lẽ đang ở dưới chân núi. Ta thấy cảnh sắc trên núi này không tệ nên muốn cùng Cố huynh du lãm thôi.”

Cố Phàm: …

Đừng ai ngăn cản y, để y dùng một kiếm đâm chết tên khốn này đi!

Sau đó dưới nỗ lực chống cự không thành của Cố Phàm, Phong Việt Trạch cuối cùng mới lôi lôi kéo kéo được y lên đến sườn núi.

Chú ý, là sườn núi, vừa nãy lúc bọn họ lên núi chỉ cần hơi lượn sang bên cạnh thì cho dù là bò là lăn hay là chạy thì đã sớm lên tới nơi rồi. Nhưng mà cái tên khốn kiếp này lại cứ phăng phăng lôi y lên đỉnh núi chứ!

Như đã nói trước đó rằng y đã thành thói quen với tên xấu xa này rồi, mà không đúng! Sao y phải quen với chuyện này chứ!

Cố Phàm ôm tâm trạng hết sức thê lương lặng lẽ nghĩ cách tránh xa Phong Việt Trạch, quan trọng hơn tránh xa cái bàn tay thường xuyên chụp lên người mình của gã. Đáng tiếc Phong Việt Trạch như đọc được ý đồ của y, còn thầm dùng lực kéo y vào trong ngực, một tay khác lại đặt lên cổ y hết sức tự nhiên, còn mỉm đầy thâm ý.

“Cố huynh quả nhiên là ghét ta.”

Cố Phàm ứa lệ: “Không dám.”

“Vì không dám thôi à?” Phong Việt Trạch cười lạnh, đưa mắt nhìn đám người tụ tập đông nghịt phía dưới: “Cũng đúng, nghĩ kĩ thì, trong sư môn Cố huynh mỹ nhân rất nhiều, dĩ nhiên là coi thường ta rồi.”

Lúc này bọn họ đang núp ở sau một tảng đá lớn trên khá cao, mặc dù không dễ bị người chú ý, nhưng bọn họ cũng không thế trông thấy rõ những người khác. Vậy mà Phong Việt Trạch lại có thể phát hiện ra trong Thanh Sơn Giáo của bọn họ có mỹ nhân ở khoảng cách xa tít tắp này, khiến Cố Phàm vô cùng kinh ngạc.

Thôi xong, ngàn phòng (bị) vạn phòng vẫn là phòng không nổi!

Quả nhiên dù qua ngàn năm vạn năm người có duyên vẫn sẽ dính lấy nhau, đời trước Phong Việt Trạch vượt qua cả đống lớn tiểu công, là người cuối cùng được ôm mỹ nhân, trở thành một cặp trời sinh ân ân ái ái với tiểu sư đệ. Đời này mặc dù bị y quấy nhiễu, hai người không gặp được nhau trên đường tới đại hội võ lâm, nhưng rốt cục vẫn nhất kiến chung tình sao?

Sao y cứ cảm thấy Diêm Vương lại đang vẫy tay chào y nhỉ, quả nhiên trở thành pháo hôi đã là định mệnh rồi?

Vì vậy Cố Phàm vừa nơm nớp lo sợ vừa thử dò xét: “À ừm, giáo chủ à, ngươi thật sự cảm thấy trong chúng ta có người vừa mắt ngươi sao?”

Phong Việt Trạch nghe vậy, nụ cười càng thêm sâu, dùng tay nhẹ véo mặt Cố Phàm, giọng vẫn ngả ngớn như cũ nhưng ánh mắt lại trong vắt vô cùng.

“Ừ, ta cũng cảm thấy lạ thật, mới có từng ấy thời gian, sao ta cứ thấy nếu không phải y thì không được nhỉ?”

Thời gian ngắn ngủi, còn không phải là y thì không được?

Cố Phàm run run nói: “Không được, ngươi không thể thích tiểu sư đệ nhà ta!”

Vẻ mặt Phong Việt Trạch thay đổi trong nháy mắt, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tiểu sư đệ nhà ngươi? Làm sao, ngươi thích hắn?”

Tức giận đến vậy, quả nhiên là thích tiểu sư đệ rồi a a a!

Vào lúc này, nếu như làm bộ mình thích tiểu sư đệ, lại dựa vào mối quan hệ có vẻ không tối (?) giữa y và Phong Việt Trạch mấy ngày qua, có lẽ Phong Việt Trạch sẽ cảm thấy vợ bạn không thể động tới có khi lại buông tha tiểu sư đệ, để y có thể thoát khỏi tình cảnh rơi vào bi kịch trở thành pháo hôi một lần nữa?

Nghĩ tới đây, Cố Phàm liền hết sức trịnh trọng gật đầu với Phong Việt Trạch một cái, nói: “Không sai, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ khắng khít vô cùng, ta thích hắn từ rất lâu rồi!”

“Hửm?” Phong Việt Trạch nghe thấy vậy liền kéo dài giọng, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ cười như không cười, đôi mắt sâu thẳm nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác kinh hãi. Gã liếc mắt nhìn vào trong đám người kia một lần nữa, trầm ngâm một hồi mới lại nói: “Là cái thứ nhìn không ra nam không ra nữ kia sao? Mặt mũi bệnh tật, người ngợm yếu ớt, phúc cạn mạng mỏng, tướng mạo cũng không xuất chúng, ngươi thích hắn ở điểm nào?”

Ngươi mới vừa rồi rõ ràng nói hắn là mỹ nhân, trở mặt còn nhanh hơn lật sách đm! Hơn nữa tiểu sư đệ có khó coi như vậy sao? Mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng diễn biến này có vẻ quái quái?

Cố Phàm 囧 囧 nhìn vị giáo chủ ma giáo nào đó đang tràn ngập sát khí,: “À ừm, có lẽ là vẻ đẹp bên trong?”

“Ừ.” Phong Việt Trạch hí mắt, cười càng tươi: “Không sao, ta có thể khiến hắn thay đổi.”

Không, không phải chứ, mặc dù cảm thấy thái độ của Phong Việt Trạch vô cùng kỳ quái, nhưng vì những chuyện đời trước nên y cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ xem ra, không chừng người Phong Việt Trạch thích thật ra là y đấy chứ?!

—————————–

Chú thích:

(1) Nguyên văn là câu “Lộc Sơn chi trảo”: Xuất phát từ điển tích mối tình vụng trộm giữa Dương Quý Phi và An Lộc Sơn.

An Lộc Sơn thường vào cung dưới danh nghĩa con trai nuôi của Dương Quý Phi, nhưng hai người lại lén vụng trộm với nhau. Trong một lần ân ái, An Lộc Sơn có để lại vết bàn tay trên ngực bà. Để che giấu vết cào đó, Dương Quý Phi đã mặc thêm một lớp vải (sau này được cải biên thành cái yếm) và lừa vua Đường Huyền Tông rằng đó là trang phục mình mới nghĩ ra.

Sau này người ta dùng cụm từ ‘lộc sơn chi trảo’ để chỉ bàn tay hư hỏng, mang nghĩa chê trách.

(2) 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên: Ý muốn nói chỉ cần quyết tâm, nhiệt tình làm việc thì dù làm ở ngành nghề nào cũng sẽ làm ra thành tựu.
Bình Luận (0)
Comment