Nam Chính Không Dễ Làm Đâu!

Chương 26

Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

‘Thiếu hiệp bạch đạo và giáo chủ ma giáo sánh vai bên nhau, nắm tay xông pha vào giang hồ’ gì gì đó nghe thì có vẻ rất tốt đẹp, đáng tiếc khi xảy ra với mình, nó không phải xỏ lá bình thường đâu!

Vãi chưởng, y căn bản là không thích cái tên giáo chủ ma giáo này, hơn nữa tên giáo chủ ma giáo này gần đây sẽ còn bị toàn bộ giang hồ muốn đánh dẹp aaa, đời trước hai người rõ ràng là tình địch mà, còn có một cú đập đau điếng trước khi chết nữa, đừng tưởng rằng sống lại lần nữa y liền quên nhé đm!

Chuyện này nhất định phải sớm cự tuyệt mới được, đời trước lúc y tỏ tình với tiểu sư đệ, tiểu sư đệ làm thế nào ấy nhỉ.

Trước tiên phải điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, nhất định phải trong hờ hững mang theo vô tội, trong làm khó lộ ra cự tuyệt, mắt rưng rưng, miệng cười hời hợt, dùng vẻ mặt đạt tới cảnh giới bộc lộ “mặc dù rất cảm động nhưng vẫn phải cự tuyệt”  để khiến đối phương từ đó biết khó mà lui. Không đúng, chiêu này cũng khó quá đi, có thể thể hiện được biểu cảm độ khó cực cao này tuyệt đối là tên nhân cách phân liệt!

Cố Phàm xoắn xuýt hồi lâu, mới lặng lẽ quay đầu lại, muốn nói vài câu.

Phong Việt Trạch chớp mắt, bỗng dùng khinh công mang theo Cố Phàm lao vút xuống, rồi dừng lại ở một nơi bí mật, mới nhẹ giọng nói: “Cố huynh, ngươi đang yên đang lành tự dưng làm mặt quỷ làm gì? Còn có hơi sức làm thế, chi bằng xem kịch dưới kia đi, cũng tránh tiểu sư đệ kia của ngươi vô tình bị tác động, không chết cũng tàn phế.”

… Không biết có phải là ảo giác của y không, hình như oán niệm của Phong Việt Trạch đối với tiểu sư đệ rất lớn a.

Có điều bị gã cắt ngang như vậy, sự chú ý của Cố Phàm cũng tập trung đến cảnh Vương Hiên Vũ đang giằng co cùng mọi người trong võ lâm.

Nghĩ lại trước đó bọn họ trì hoãn quá lâu, người của các môn phái đã được Vương Hạo Nam triệu tập đến núi Phượng Nhãn, hiện tại đang bao vây đám người của Vương Hiên Vũ phía trước một sơn động. Khinh công của Phong Việt Trạch cực tốt, nhẹ nhàng không tiếng động, mà mọi người lúc này đang dồn sự chú ý vào Vương Hiên Vũ cho nên cũng không phát giác cách đó không xa có thêm hai người.

Vương Hiên Vũ hẳn là đã nhận ra có biến, cũng đã kịp gọi được thân tín của mình, nhưng chỉ có hơn mười người, hiển nhiên đã rơi vào đường cùng. Hắn lúc này đã tháo xuống dịch dung, lộ ra dung mạo vốn có, cũng được coi là một thanh niên anh tuấn, đáng tiếc vùng mắt trũng xuống khiến gương mặt mang theo mấy phần hung ác. Trong tay hắn đang cầm Sơn Hà lệnh, làm bộ muốn vứt xuống đất. Đó là phiến đá không biết làm bằng vật liệu gì, nhìn có vẻ không hề chắc chắn, nếu rơi trên mặt đất chưa biết chừng sẽ vỡ thành năm bảy miếng, cho nên không ai dám tiến lên trước.

Vương Hạo Nam bởi vì nguyên nhân thân thể, cũng không xuất hiện ở đây, chỉ có Nguyệt Nhi dẫn theo người của Cửu Tiêu Phái, đứng ở trong đám người, mang ánh mắt phức tạp nhìn Vương Hiên Vũ chuẩn bị lưới rách cá chết.

“Thiếu gia, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa, chỉ cần ngươi quay về, lão gia sẽ không trách ngươi.”

Vương Hiên Vũ nhìn nàng trào phúng, lời nói không hề che giấu mang theo tức giận và không không cam lòng: “Nguyệt Nhi, ngươi quả nhiên vẫn phản bội ta, lão già kia có cái gì tốt?”

Nguyệt Nhi nhắm hai mắt, siết chặt tay, rồi ngẩng đầu lên thẳng tắp nhìn về phía Vương Hiên Vũ: “Ta ngay từ đầu đã đứng ở phía lão gia, ở bên cạnh ngươi… cũng chỉ là kế tạm thời. Thiếu gia, nếu đã làm sai, dù sao vẫn phải do bản thân chịu trách nhiệm. Nhưng nếu giờ ngươi thu tay lại, còn không đến nỗi không thể vãn hồi.”

Trên mặt Vương Hiên Vũ là vẻ bi thương, yên lặng hồi lâu, hắn bỗng ngửa mặt lên trời cười to, hồi lâu mới nói: “Thật là thú vị, từ khi ta sinh ra, cho dù có làm chuyện gì, làm tốt đến nhường nào, người khác cũng chỉ nói không hổ là con trai của Vương Hạo Nam. Vương Hạo Nam Vương Hạo Nam, ta đội theo danh hiệu của ông ta để sống cả đời, giờ cái gọi là chuyện xấu lại do chính ta gánh vác? Cũng tốt, vậy ta liền gánh vác tới cùng cho các ngươi nhìn!”

Aiz, nhân vật phản diện nho nhỏ không đủ lực, sắp bị quần chúng bức tới ngõ cụt rồi. Cố Phàm nhìn Vương Hiên Vũ đang thâm tình tố cáo cha hắn, lại trộm coi Phong Việt Trạch đang treo bên cạnh mình, thầm than thở.

Cùng là nhân vật phản diện, sao lại chênh lệch lớn dữ vậy?

Nhân vật phản diện chân chính mặt không dày và lòng dạ không tối là không ổn đâu, nhìn giáo chủ ma giáo người ta mà xem, luôn miệng nói thích y, nhưng tay thì vẫn đặt ở trên cổ y không có buông aaa!

Cho nên cho dù ở cách mọi người trong Thanh Sơn Giáo gần như vậy, y cũng không thể mở miệng kêu cứu.

Đùa à, mặc dù Phong Việt Trạch có lẽ sẽ không thật sự giết y, nhưng vận khí của y kém như vậy, vạn nhất bị ngộ thương thì làm thế nào? Là cổ sẽ bị đứt đấy, đứt một cái thì không có cái thứ hai đâu!

Nhưng cũng phải nói, Phong Việt Trạch rốt cục chen vào những chuyện này là có mục đích gì?

Đơn thuần do hắn quá rảnh?

Không thể nào, chờ một chút, nếu như là tên này thì hình như rất có thể mà?

Cố Phàm dùng ánh mắt vô cùng hoài nghi nhìn vị giáo chủ nào đó.

Giáo chủ ngươi thật không phải đang đùa đấy chứ?

Phong Việt Trạch cũng cảm giác được tầm mắt của Cố Phàm, thái độ thân thiện nhếch miệng lên: “Cố huynh có chuyện gì thế?”

“Ặc.” Cố Phàm thò tay muốn kéo bàn tay Phong Việt Trạch xuống, tiếc rằng không thành công, liền bĩu môi nói: “Ta muốn hỏi một câu, giáo chủ ngươi không có sắp xếp gì sao?”

“Có chứ.” Phong Việt Trạch vẫn cái dáng vẻ khinh khỉnh ấy, dùng cái tay trống không còn lại chỉ vào một người trung niên mặc đồ quản gia đứng sau Vương Hiên Vũ: “Có lão Mạnh ở đó, đương nhiên đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”

Cố Phàm ngẩn người, quay đầu nhìn nam nhân không quá ba, bốn mươi tuổi trông không hề bắt mắt kia. Người này từ đầu vẫn luôn đứng im như cọc gỗ ở đó, da ngăm đen, dáng người trung bình, đôi mắt lạnh như băng, tựa như hoàn toàn không có chút tình cảm nào bên trong. Trông gã chẳng hề giống người, mà giống pho tượng thì đúng hơn, đứng lặng im, gần như chẳng ai để ý.

Mà lúc này tình thế đã phát sinh biến hóa. Vương Hiên Vũ nói xong, liền xoay người muốn đi vào sơn động. Mọi người đương nhiên không để hắn dễ ràng rời đi, vẫn là Trương Đình Tân nóng tính nhất rút đao ra, lớn tiếng quát: “Tiểu tặc chớ có đi.”

Lão Mạnh chậm rãi bước về trước một bước, nói.

“Trương chưởng môn xin hãy thận trọng lời nói.”

Trương Đình Tân sắc mặt tối sầm, mắng: “Ngươi là cái thá gì, tránh ra!”

“Trương chưởng môn cũng không cần tức giận như vậy.” Đường Như Phong thấy Trương Đình Tân cứng họng, có vẻ tâm trạng rất tốt khua khua cây quạt trong tay, sau đó lại chuyển sang lão Mạnh: “Chỉ dựa vào ngươi cùng đám người ô hợp kia, không ngăn được chúng ta đâu, rượu mời không muốn uống lại thích uống rượu phạt à.”

Lão Mạnh vẫn đứng không nhúc nhích, mở miệng nói: “Đường các chủ xin hãy thận trọng lời nói.”

Thẩm Phương Như: “Ngươi… “

Lão Mạnh: “Thẩm sư thái xin hãy thận trọng lời nói. Bình Pháp đại sư xin hãy thận trọng lời nói.”

Bình Pháp đại sư người ta căn bản chưa có nói một lời nào hết!

Cố Phàm khó hiểu nhìn gã họ Mạnh, hỏi Phong Việt Trạch: “Hắn bình thường đều như vậy sao?”

Phong Việt Trạch im lặng một lúc, gật đầu nói: “Không sai. Cho nên ta để hắn đi gieo họa cho người khác.”

… Xin đừng ném vật phẩm nguy hiểm lung tung a!

Bởi vì những “khiêu khích ác ý” của lão Mạnh, đội ngũ hai phe không nói nhảm thêm nữa, trực tiếp động thủ, gây ra một trận hỗn chiến trước sơn động. Mặc dù thủ hạ của Vương Hiên Vũ chỉ có mười mấy người, nhưng không ngờ thân thủ cũng không tệ, có thể ngăn tất cả mọi người ở ngoài sơn động.

Trương Đình Tân giơ chân đạp bay một người, lại cúi thấp tránh được một kích đánh tới từ phía sau, lưỡi đao quét qua, máu tươi bắn tung tóe, rốt cuộc tìm được một tia khe hở, đang muốn lắc mình vào sơn động, lại nghe thấy những tiếng ầm ầm bên trong, sắc mặt ông lập tức thay đổi.

“Không xong rồi, chẳng lẽ là cơ quan đã được mở ra?”

Cơn chấn động xảy tới bất ngờ, thanh thế lại thật lớn, ngay cả mọi người ngoài động cũng có chút đứng không vững. Phong Việt Trạch hết sức tự nhiên nắm lấy thời cơ ôm Cố Phàm thật chặt vào trong lòng, minh họa xuất sắc cho câu ‘dậu đổ bìm leo’.

Qua khoảng một nén nhang, cơn rung chấn mới dần tiêu tán, mà cửa hang lại bị đất đá rơi xuống bít kín.

Cố Phàm cố gắng thoát khỏi từ trong lòng Phong Việt Trạch, thấy tình huống nằm ngoài dự đoán của mọi người, không khỏi trợn to hai mắt.

“Chậc chậc, giờ thì Vương Hiên Vũ e rằng không còn mạng rồi.”

Phong Việt Trạch cong môi, hai tay ôm ở trước ngực, bày ra dáng vẻ chuyện chẳng liên quan gì đến mình: “Lão Mạnh cũng thừa dịp loạn chạy mất rồi.”

Cố Phàm trong lòng đột nhiên hiện lên gương mặt già nua của Vương Hạo Nam, nhưng mà khi y còn chưa kịp phản ứng, liền bị một cỗ lực kéo mạnh đến khối đất trống trước mặt mọi người.

Trương Đình Tân nhận ra đầu tiên.

“Thằng nhóc bên cạnh ngươi là ai?”

Ai chứ? Đương nhiên là giáo chủ ma giáo, đại ma đầu, tên Phong Việt Trạch – một trong những người mà ông muốn đánh nhất a! Nhưng nếu nói như thế, y tuyệt đối sẽ bị chính đạo coi là phản đồ chém thành thịt xay không cần giải thích thêm.

Cố Phàm dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Phong Việt Trạch. Phong Việt Trạch trả lại cho y một ánh mắt “Không sao đâu yên tâm đi”, sau đó dõng dạc nói với mọi người: “Ta chính là giáo chủ ma giáo mà các ngươi vẫn hay nhắc tới, cũng là nam nhân của Cố Phàm.”

Hiện trường nhất thời vô cùng yên tĩnh.

Cố Phàm vô lực quỳ xuống đất.

Ai, ai tới đào một cái lỗ cho y chui đi…

Từng ánh mắt của những người đó thật là khủng khiếp, cô em bên Thanh Y Phường vậy mà còn nói y không xứng với Phong Việt Trạch y nghe thấy hết đấy.

“Không thể nào!”

Nghe thấy câu này Cố Phàm cảm kích nhìn sang, phát hiện chính là tiểu sư đệ yếu ớt nhà y, nhất thời cảm động vô cùng.

Quả nhiên hiểu rõ y nhất vẫn là các sư đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau a!

Minh Uyên nói xong câu này, cố sức lách ra khỏi đám người, hai gò má đỏ ửng, lông mi thật dài còn hơi rung động, trông động lòng người vô cùng.

“Người sư huynh thích rõ ràng là ta và sư huynh Kình Thương!”

Cố Phàm: …

Tiểu sư đệ xin đừng như vậy y thật sự không có cặn bã đến thế, này cô em kia, cái gì mà chân đạp ba thuyền, y nghe thấy hết đấy nhé.

Xem ra vẫn phải dựa vào chính mình.

Cố Phàm giãy giụa đứng lên, muốn biện giải cho mình vài câu, nhưng bất thình lình bị Phong Việt Trạch dựa sát vào người, vị máu nhàn nhạt trong nháy mắt xâm chiếm không khí chung quanh y.

Cố Phàm thoáng sợ run, liền bị Phong Việt Trạch ôm eo. Bời môi dịu dàng nóng bỏng dán vào thật chặt, khiến cho Cố Phàm ứng phó không kịp.

Y đưa tay muốn đẩy gã ra, nhưng phát hiện khí lực đối phương quá lớn, nhất thời khóc không ra nước mắt.

Dừng lại mau tên khốn kiếp, nhiều quần chúng đang vây xem như vậy, ánh mắt của quần chúng còn phát sáng lập lòe như sắp bùng cháy rồi!

Đầu lưỡi, đầu lưỡi đừng có vói vào trong chứ đờ mờ.

Vào lúc này, Cố Phàm dứt khoát, quả quyết, giả bộ ngất xỉu.(←_←)

Phong Việt Trạch: …

Vì vậy vị giáo chủ nào đó bị cắt ngang hứng thú nửa đường cười nhạt đứng thẳng người dậy, thờ ơ nhìn một vòng các môn phái, trong giọng nói còn lộ ra sát khí khiến người sợ hãi.

“Ai có ý kiến về chuyện của ta và Cố Phàm, có thể đứng ra.”

Mọi người hết sức ăn ý lui về phía sau một bước, ra sức lắc đầu.

Một lát sau, Trương Đình Tân mới phản ứng lại, bộ dạng đĩnh đạc nói với Phong Việt Trạch: “Chuyện của tiểu tử kia trước gạt sang một bên. (Cố Phàm: Nè?!) Chuyện về Sơn Hà lệnh và phái Cửu Tiêu, do ngươi ở sau lưng thao túng?”

Phong Việt Trạch chậm rãi sửa lại tóc của Cố Phàm, mở miệng nói: “Ta nhìn gã đáng thương, giúp gã một tay thôi, vốn là muốn dùng Sơn Hà lệnh để trao đổi, đáng tiếc gã lại tự tiện cầm xông nơi này, có thể nói tự cho bản thân là thông minh. Sơn Hà lệnh thật sự không phải thứ tốt đẹp gì, nếu không phải vì nó là tín vật của giáo chủ các đời, ta cũng lười đến tìm. Nếu đã chôn rồi, vậy coi như xong.”

Đường Như Phong nửa tin nửa ngờ nhìn Phong Việt Trạch mấy lần: “Ngươi nói Sơn Hà lệnh thật ra là vật vô dụng, vậy tại sao nơi đây lại có cơ quan nguy hiểm như vậy?”

“Ngươi tin cũng được không tin cũng chẳng sao, không liên quan gì đến ta.” Phong Việt Trạch lại treo lên nụ cười như có như không, bình thản nói: “Có điều cái cơ quan này… nếu có tiểu tặc trộm tín vật, lén nhìn ra bí mật muốn trục lợi, chúng ta cũng nên dạy dỗ gã chứ nhỉ?”

Bị ma giáo gọi là tiểu tặc, trên mặt mấy người nhất thời vừa xanh vừa trắng. Đường Như Phong vẫn cười lạnh: “Cho dù như thế nào, tên ma đầu nhà ngươi hôm nay cũng không có cách thoát khỏi đây đâu.”

Nụ cười trên mặt Phong Việt Trạch vẫn không thay đổi, không chút căng thẳng, tay đặt nhẹ lên gáy Cố Phàm.

Cố Phàm trước khi ngất đi thật sự, chỉ nghe thấy gã nhàn nhã nói một câu.

“Ngươi nghĩ, ta sẽ không có chút chuẩn bị nào sao?”
Bình Luận (0)
Comment