Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) "Bệ hạ, chuyện ôn dịch thần đã sớm phân phó xuống dưới, ít ngày nữa sẽ đem đi chấp hành, mong rằng bệ hạ sau này hãy nghĩ kỹ rồi mới làm."
Bùi Đình cũng không có nhìn Sở Giác, sau khi nói xong câu đó, thần sắc của hắn nhàn nhạt, từ trong hũ quân cờ bên cạnh nhặt lên một quân cờ màu đen, không có mảy may dừng lại chút nào, gọn gàng mà linh hoạt để quân đen vào trong bàn cờ, động tác tự do thoải mái lại không mất đi phần cao quý.
"Nếu không còn chuyện gì quan trọng, thần sẽ không tiếp đãi nữa. Bệ hạ xin cứ tự nhiên."
Ánh mắt của Bùi Đình nhìn chằm chằm vào bàn cờ, vuốt vuốt con cờ trong tay, thanh âm nhàn nhạt, không chút do dự nào mà ra lệnh đuổi khách.
Sở Giác cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ngồi lại đây nữa. Hắn đần đần độn độn mà rời khỏi lương đình, cảm thấy tay chân cử động của mình đều rất dị thường, lại nặng nề lạnh buốt. Cái cảm giác xấu hổ thiếu nợ trong lòng thoáng một cái đã bao trùm toàn bộ tâm trí hắn.
Hắn nghĩ...Hắn cần phải gặp hoàng tỷ.
Nhưng...Hắn nghĩ đến hành động mình vừa mới làm khi nãy...Hắn lại cảm thấy mình chẳng còn thể diện gì mà đi gặp cô.
Đó là hoàng tỷ vì hắn mà cân nhắc mọi thứ...Lúc ấy sao hắn lại có thể đối xử với cô như vậy...Cô...Sẽ thất vọng rất nhiều!
"Bệ hạ, ngài muốn đi đâu ạ?" Tiểu thái giám nhìn hắn đi ra, vội vàng chạy theo, nhưng lại phát hiện con đường này cũng không phải đường quay trở về Ngự thư phòng.
Thanh âm Sở Giác trầm thấp, nghe không ra cảm xúc gì: "Không cần đi theo trẫm, trẫm muốn yên tĩnh một mình."
Sau đó hắn liền rủ mắt, một thân một mình chậm chạp, cô độc mà đi. Đó là con đường mà vị đế vương trẻ tuổi ấy nên đi.
Hắn nên suy nghĩ thật kỹ.
"Ôi...Bệ hạ..."
...
"Ôi, bệ hạ, ngài đây là...Ai nha, cái này tuyệt đối không được đâu..." Trúc Thanh từ nơi Thục quý phi trở về, xa xa nhìn thấy có một người giống như là đang quỳ ở ngoài cửa cung điện. Nàng đến gần xem xét, thiếu chút nữa sợ tới mức chân mềm nhũn.
Lúc này, Sở Giác đang thẳng tắp mà quỳ bên ngoài cửa cung điện. Trên khuôn mặt kiên nghị cùng thành thục cũng không còn sự non nớt của dĩ vãng.
Trúc Thanh muốn đi dìu hắn, vốn dĩ lấy thân phận ti tiện của nàng, không được bệ hạ cho phép, nàng căn bản không có tư cách đụng vào người hắn.
Mà cánh môi Sở Giác lại nhếch lên, dù Trúc Thanh có hỏi nhiều hơn nữa, hắn một chữ cũng sẽ không nói, chỉ quỳ như vậy. Ánh mắt nặng nề nhìn về phía cửa điện, trong đôi mắt kia dường như có thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng chung quy lại hóa thành sương mù nặng nề, thấy không rõ mà đoán cũng không ra.
Trong nội tâm Trúc Thanh có chút kinh ngạc, bệ hạ thế này lại khiến nàng cảm thấy đặc biệt giống như công chúa vậy. Kiên nghị bướng bỉnh, khiến người khác không nhìn ra suy nghĩ nơi đáy lòng, nàng ở bên cạnh lại vẫn cảm thấy uy nghiêm...Sự uy nghiêm thuộc về một đế vương thật sự.
Dù là không nói cái gì, dù là chật vật mà quỳ như thế, cũng không khỏi khiến nhân tâm sinh ra hoảng sợ, không rõ nguyên do mà muốn khuất phục.
Nàng lại nhớ tới tiên hoàng.
Trong lòng Trúc Thanh bỗng dưng kinh hãi. Đây là bệ hạ mà nàng biết sao?
Trúc Thanh không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng bệ hạ lại không chịu đứng lên, cũng không nói chuyện. Nàng suy đi nghĩ lại, cảm thấy công chúa chắc chắn chưa biết đến việc này, vẫn là nên đi bẩm báo lại với công chúa, để công chúa đến giải quyết thì tốt hơn.
Nàng xoay đầu một cái, nhìn thấy cửa cung điện bên cạnh có rất nhiều người hầu thị nữ đang nhìn về phía bên này mà xì xào bàn tán. Ánh mắt nàng ngưng trọng, quát lớn: "Nhìn cái gì! Trở về làm tốt phần việc của mình đi! Chuyện ngày hôm nay nếu có kẻ nào nói ra, thì nhớ lại kết cục của những người vừa bị giết hôm nay đi!"
Những người hầu thị nữ kia lập tức ngậm miệng. Động tĩnh vừa nãy có bao nhiêu náo loạn họ đều biết, vốn tưởng rằng công chúa điện hạ sẽ nhìn mặt mũi hoàng thượng mà buông tha cho những người kia, không nghĩ tới, sau khi bệ hạ nổi giận đùng đùng rời đi, những người kia vẫn bị giết chết như cũ. Hơn nữa, kiểu chết còn cực kỳ thảm thiết.
Bọn họ đương nhiên không dám đi xem nữa. Trong hoàng cung, lòng hiếu kỳ dư thừa đủ để có thể hại chết một người.
Ngoại trừ hai tên người hầu mặt không biểu tình đang canh cửa ở bên ngoài ra, thì những người khác toàn bộ đều tản đi.
Trúc Thanh đang muốn vào cửa bẩm báo với công chúa, không nghĩ tới Sở Giác luôn trầm mặc suốt lại lên tiếng, thanh âm khàn khàn không chịu nổi: "Đừng nói với hoàng tỷ..." Hắn rủ mắt, trầm thấp nói: "Đây là trẫm đáng phải nhận lấy..."