Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Trúc Thanh đột nhiên dừng lại, đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nàng là nô tỳ của công chúa, nhưng bệ hạ nói thì nàng không thể cãi lời.
Cãi lời chính là kháng cự thánh mệnh. Theo như pháp quy của Đại Sở thì phải liên lụy đến cửu tộc, tội trạng này nàng đảm đương không nổi.
Đang trong bờ vực khó xử, nàng lại nghe được Sở Giác đặt câu hỏi, thanh âm vẫn trầm thấp như cũ, chỉ là so với quá khứ thì thêm vài phần trầm ổn: "Các ngươi đi dò xét...Tình huống...Như thế nào?"
Trúc Thanh trước đó bỗng sững sờ, nhưng lập ứng phản ứng kịp với chuyện mà hắn hỏi. Nàng cúi đầu cung kính với hắn, nói: "Bệ hạ...Nô tỳ đi dò xét thì kết quả đúng như lời công chúa, trong bụng Thục quý phi không có thai nhi, chỉ là đến quỳ thủy, lại rơi vào hồ băng nên thân thể bị suy yếu, đến nay vẫn chưa tỉnh."
Sở Giác rủ mắt, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, lại khiến người khác hoàn toàn không biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn.
Thật lâu sau, hắn chỉ trầm thấp mà nói với nàng một câu: "Trẫm đã biết." Thì không hề nói thêm cái gì nữa.
Chỉ là, lưng của hắn càng thẳng thêm. Ở một nơi mà Trúc Thanh không nhìn thấy, tay của hắn nắm rất chặt, còn mang theo chút run rẩy, giống như là đang chịu một sự đau đớn rất lớn vậy.
Trúc Thanh không rõ suy nghĩ trong lòng hắn, cúi người với hắn. Lúc đi vào cửa, lại xoay người nhỏ giọng nói với tên tùy tùng canh cổng: "Trông chừng bệ hạ, có tình huống gì thì lập tức bẩm báo! Nếu như xảy ra sự cố gì, các ngươi sẽ phải truy cứu trách nhiệm!"
Nói xong cũng không đợi bọn họ trả lời, nàng liền gấp gáp mà chạy vào trong điện. Tuy bệ hạ không cho nói, nhưng nàng cũng không rõ bệ hạ rốt cuộc đã quỳ bao lâu rồi.
Thời điểm công chúa nhàm chán sẽ thích giẫm đá cuội trên đường, nghe nói điều này có thể tôi luyện ý chí của một người. Vì vậy, ngoài điện có một con đường riêng biệt là phủ kín đá cuội, người mang giày đi đến đó đều cảm thấy đau đớn khó nhịn, càng đừng nói là quỳ trên đó. Thế nhưng bệ hạ lại quỳ đúng con đường kia.
Bệ hạ đây là đang muốn tra tấn bản thân mà...
Hôm nay trời mát lạnh, bệ hạ mặc đồ rất ít, vạn nhất bệ hạ có chuyện không hay xảy ra, những tên hạ nhân như bọn họ khẳng định sẽ không có quả ngon để ăn.
Hơn nữa, nàng cũng tinh mắt phát hiện trán của bệ hạ đã có mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng hơi trắng, xem ra hẳn là đã quỳ được một đoạn thời gian rồi.
Lúc Trúc Thanh trở về nội điện, lại được cho biết công chúa mệt mỏi, đang nghỉ ngơi. Nàng đang muốn đẩy cửa lại do dự, công chúa không thích người khác quấy rầy cô lúc cô đang nghỉ ngơi, nhưng cái này lại liên quan đến bệ hạ...
Nàng đang trong tình thế khó xử, lại nghe được trong phòng truyền đến âm thanh của công chúa, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại mang theo phần khàn khàn vừa tỉnh ngủ: "Ai ở bên ngoài?"
Nội tâm Trúc Thanh vui vẻ, trực tiếp đẩy cửa vào, còn chưa đứng lại đã vội vàng nói: "Công chúa điện hạ...Bệ hạ ngài ấy đang ở bên ngoài...Quỳ gối."
Sắc mặt vừa tỉnh ngủ còn có chút trắng bệch, đầu vẫn hơi đau. Sau khi nghĩ không ra nguyên do là gì, cô cũng không muốn nghĩ tiếp nữa. Vì vậy, cô vô lực mà phất phất tay: "Để hắn rời đi đi, hiện tại ta không muốn gặp hắn."
Trúc Thanh mấp máy môi, thật lâu mới cố gắng lấy dũng khí nói ra: "Công chúa, ngài đi gặp bệ hạ đi! Ngài ấy ở ngoài điện quỳ được một khoảng thời gian rồi, bây giờ ở bên ngoài lạnh như vậy..."
Nhiễm Thất rủ mắt, mệt mỏi mà nằm xuống, thanh âm lạnh đi vài độ: "Bổn cung không muốn nói lần thứ hai."
"Là nô tỳ lắm mồm." Trúc Thanh cảm thấy mình thật nhiều lời, cũng không nói gì thêm nữa. Sau khi nói xong, nàng ra khỏi cửa, thuận tiện đóng lại, tránh gió lạnh bay vào.
Trong nội tâm nàng thở dài, tuy rằng nàng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng có thể cảm giác được chuyện này nhất định có quan hệ với công chúa. Chuyện của chủ tử bọn họ, không phải hạ nhân như bọn họ có thể quản được.
Trúc Thanh bước ra khỏi cửa, do dự một hồi lâu, mới lên tiếng: "Bệ hạ...Ngài...Ngài về trước đi ạ! Công chúa vẫn còn đang nghỉ ngơi...Hiện tại không tiện gặp ngài..."
Nghe vậy, Sở Giác chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu, sắc mặt càng tái nhợt thêm, thanh âm hắn yếu ớt đến nỗi gần như không nghe được, càng giống như là đang lẩm bẩm: "Trẫm không có mặt mũi nào gặp tỷ ấy, đây là...Trẫm thiếu nợ tỷ..."
Cái này còn chưa đủ...Mãi mãi không đủ...
- ----------------------------------------------------
Ninh: Có thể tối nay Ninh sẽ up chương 81, 82 ạ ><. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.