Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngày này Khương Dương dậy rất sớm, phong độ nhẹ nhàng mà phe phẩy quạt lông đi về phía lều chủ soái.
Vừa mới đến gần, chợt thấy Chủ Công xách theo một cây đao muốn đi vào chiếc lều nhỏ bên cạnh, Khương Dương hết hồn hết vía, nhanh chóng lao tới mấy bước: “Chủ Công! Đao, dưới đao lưu người!”
Cố Liệt nhìn hắn như đang nhìn một tên ngu ngốc.
Khương Dương vừa buột miệng xong liền cảm giác sai sai, thấy mình bị Chủ Công ghét bỏ, ngại ngùng cười, chữa ngượng nói: “Thế nào mà ngài lại chịu lấy bảo đao áp đáy hòm ra vậy? Mở mang tầm mắt cho Địch tiểu ca?”
Mới qua một đêm đã từ Địch tiểu tiên sinh thành Địch tiểu ca, xem ra Khương Dương quả thực vô cùng yêu thích tướng tài Địch Kỳ Dã.
“Hắn không có binh khí, cho hắn mượn dùng.”
Khương Dương lại một lần nữa nhìn theo Chủ Công vén màn vào lều, hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng hắn lại không nói nên lời.
Quăng mấy chuyện linh tinh ra khỏi đầu, Khương Dương vui mừng nghĩ, Chủ Công đối xử với người tài thiện chiến thật tốt, ngay cả bảo đao sai người chế tạo riêng cho mình cũng có thể dứt lòng cho đi, biết nhìn người còn biết dùng người, Khương Dương tự hào chung vinh dự.
“Đây là gì?”
Địch Kỳ Dã vẫn đang chiến đấu với mái tóc, liếc thấy Cố Liệt cầm theo một cây đao tỏa ra sát khí vào, lập tức buông lỏng tay, đi vài bước tới trước mặt hắn.
Dù Địch Kỳ Dã hoàn toàn không biết gì về rèn đúc, cũng có thể nhìn ra được chỗ phi phàm của cây đao này.
Nó là một thanh hoàn thủ đao (1), đỉnh cao nhất của chuôi đao là khuyên rồng màu vàng kim, giống như đúc kim long ngậm đuôi.

Chuôi đao cùng với vỏ đao mà Cố Liệt đang cầm trên tay còn lại đều có màu đồng xanh đẹp cực kỳ, trang trí hoa văn long vân mảnh khảnh, dáng thon dài mà cứng cỏi, ẩn chứa sự sắc bén.
Thân đao tuyết trắng lóe sáng vừa thẳng vừa hẹp, sống đao rắn chắc cùng lưỡi đao sắc bén tạo nên độ cung hiểm ác, trên thân đao còn có một rãnh máu gắn bi lăn (2), đẹp đến tận cùng, cũng tàn nhẫn đến tận cùng.
Điểm đặc biệt nhất trên cây đao này là do Cố Liệt thiết kế, để có thể càng phát huy tốt hơn khi cưỡi ngựa đánh giặc, sống đao được đúc dày hơn, đủ để chịu tải lực đạo mà người cầm đao dùng toàn bộ sức chém xuống.

Mà chuôi đao và thân đao của nó đều dài hơn so với hoàn thủ đao thông thường, nhất là từ mũi đao kéo dài xuống lưỡi đao tạo thành một đường cong hình cung, đủ để lấy đầu đối thủ đang trên lưng ngựa.
Mới vừa rồi, khi Cố Liệt vén màn bước, ánh nắng bên ngoài chỉ nhoáng qua trên thân đao, hiện ra một quầng sáng, mà dường như trong lều đã bị một lưỡi đao ánh sáng chém vút qua, bỗng chốc khiến trái tim cứng lại, sát khí bức người.
Đây là một hung khí nhất định phải đạp phong uống máu.
“Thanh Long Đao,” Cố Liệt lật tay xoay đao, thu vào vỏ, thanh đao đã đặt vào trong tay Địch Kỳ Dã, “Cho ngươi mượn.”
Năm đó, Cố Liệt còn ấp ủ muốn cải thiện lời đồn về khả năng lục chiến của mình, bèn rèn chuôi đao này, thầm nghĩ khi nào tìm được cơ hội rửa mối nhục xưa sẽ lấy ra dùng, ai ngờ hắn chờ rồi chờ, lại chờ tới một Địch Kỳ Dã dụng binh như thần, căn bản chẳng để lại cơ hội nào cho hắn nữa.


Thanh đao này bị hắn treo lên thành vật trang trí, thành chủ đề các võ tướng ham thích bình luận.
Địch Kỳ Dã còn rất thích nó, sau này còn từng xin Cố Liệt, nhưng khi ấy Cố Liệt mới nổi lên sự ngờ vực vì nghe đồn hắn lén gặp thủ lĩnh của Phong Tộc, tất nhiên không muốn cho, mà thưởng thứ khác.
Đến cuối cùng, thanh hung binh này vậy mà chẳng được lên chiến trường mấy lần, có thể nói bảo đao phủ bụi trần.
Tục ngữ nói rất đúng, bảo đao xứng anh hùng.
Địch Kỹ Dã cầm lấy chuôi đao, rút đao ra ba phần, hào hứng mà đánh giá lưỡi đao, sau đó cẩn thận thu đao vào vỏ, nhìn Cố Liệt: “Cho ta mượn? Chủ Công keo kiệt vậy.”
Vốn đã đang tiếc, mặt Cố Liệt đen lại, gẩy cằm về phía bàn gương: “Ngồi đi.”
Địch Kỳ Dã nháy mắt hiểu được ý Cố Liệt, cầm đao ngồi xuống trước bàn gương, ngoan ngoan không hề khách khí mà đưa lược ra phía sau: “Làm phiền.”
Duỗi tay gom lại mái tóc dày đen nhánh tinh mịn, Cố Liệt từ tốn dùng lược chải xuôi, cũng may tóc Địch Kỳ Dã tơ mượt, bị hắn xoắn ngang xoắn dọc đủ kiểu mà vẫn không rối.
Cố Liệt vừa chải vừa hỏi: “Hiện giờ thiên hạ ba phần, ngươi đã biết từng chủ là ai?”
Địch Kỳ Dã nhìn gương đồng, cẩn thận châm chước trả lời, giống như có những chuyện thiên hạ đều biết hắn lại không quá rõ ràng, lại dường như do hắn biết biết được quá nhiều nên không muốn tiết lộ thiên cơ, sợ mình nhanh nhảu: “Yến Triều lui giữ phương bắc, Phong Tộc xâm nhập phía nam Trung Nguyên, và Sở quân của Chủ Công.”
Vòng sợi dây vải vào trong tóc, Cố Liệt cẩn thận giải thích nói: “Một là Yến Triều, sau khi quần hùng phản Yến, Yến Triều lui lại chiếm giữ ba châu Ung, Lôi, Dực, chủ chính là văn nhân hoàng đế Dương Bình, nhưng ba châu này trên thực tế bị tứ đại danh phiệt của Yến Triều khống chế.”
“Hai là Phong Tộc ở thảo nguyên Đả Vân, mùa đông năm trước bọn chúng nhân lúc Trung Nguyên đang hỗn loạn, xâm nhập phía Nam, đã chiếm Tây Châu.”
“Ba là Sở quân, chiếm Kinh Châu, Tín Châu, cùng với Thục Châu vừa đánh hạ.”
“Còn lại ba châu: Tần Châu, Trung Châu, Thanh Châu vô chủ, thế lực rối ren, phần lớn đều có dây dưa gút mắt với tứ đại danh phiệt, vậy nên không thể tách ra để xử lý.”
“Ngoại trừ ba phương này, còn có một ít thế lực nhỏ chiếm núi làm vua, không đáng sợ.”
Địch Kỳ Dã không thể cử động đầu, khẽ ừ một tiếng đáp lại, hỏi tiếp: “Trận chiến tiếp theo, Chủ Công muốn đánh Thanh Châu?”
Cố Liệt rút chặt dây vải trong tay, da đầu Địch Kỳ Dã đau xót, shh một tiếng, bị Cố Liệt dạy dỗ: “Nhẫn nại.”
Đến khi búi tóc đã thành, Cố Liệt mới nói: “Người đời đều cho rằng Sở quân sẽ dùng một tiếng trống làm nên tinh thần, hướng lên phía bắc tấn công Tần Châu, vì sao ngươi cảm thấy ta muốn đánh Thanh Châu?”
Địch Kỳ Dã ngay cả ngắc ngứ cũng không có, đáp đương nhiên: “Phong Tộc đã chiếm Tây Châu, phía bắc Tần Châu giáp với Tây Châu, phía nam lân cận Ung Châu, nếu đánh Tần Châu, Phong Tộc cùng Yến Triều đều có khả năng vì an nguy của bản thân mà tấn công Sở, như vậy Sở quân sẽ lâm vào cảnh chiến đấu hai mặt.

Đồng thời, tuy rằng Thục Châu đã bị đánh hạ, nhưng lòng người còn khó thuần phục, một khi thấy Sở quân bị vây ở đằng trước, nhân tâm Thục Châu di động, có khả năng sẽ nổi lửa ở phía sau.”
Nói câu nào cũng đúng.

Cố Liệt vừa lòng gật đầu, hỏi lại: “Vậy vì sao đánh Thanh Châu?”
“Lưng Thanh Châu dựa Kinh Châu và Tín Châu, đều là đất Sở quân đã chiếm, không cần lo lắng phòng thủ hậu phương, có thể buông tay đánh thoải mái.

Thanh Châu tuy gút mắt rắc rối với tứ đại danh phiệt, nhưng rốt cuộc đã không còn thuộc sự khống chế của Yến Triều, tứ đại danh phiệt không thể tùy tiện xuất binh, kể cả xuất binh, cũng có thể chia ra để phá, không tốn mấy sức.”
Lại còn không tốn mấy sức.
… Lời là lời nói thật đấy, nhưng không khỏi có chút quá ngông cuồng.
Cố Liệt ném lược lên bàn gương, nửa nghiêm túc nửa hài hước nói, “Ngươi nói như vậy, sẽ đắc tội người khác đấy.”
Địch Kỳ Dã ngắm nghía trong gương đồng, vừa lòng cầm đao đứng lên, cười đến xinh đẹp, lời nói lại vẫn cứ tuỳ tiện: “Con người ai cũng đều có miệng, nhưng không phải ai cũng biết đánh giặc.”
Ý tứ đó như thể nghiễm nhiên là: Đắc tội thì đắc tội, có thể đánh được bằng ta hay sao?
Cố Liệt nhíu mày, lời nói mang theo khuyên nhủ: “Ngươi mới đến, hành sự gây thù chuốc oán như thế, sau này biết tự xử lý ra làm sao?”
Ánh mắt Địch Kỳ dã đảo qua đôi mày của hắn, nghiêng đầu ngẫm lại, rồi cười rộ lên: “Miệng lưỡi con người đáng sợ, nhưng chủ công anh minh.

Ta có gì mà không tự xử lý được.”
Tướng tài gãy kích, lộc chết giấu cung (3), có lẽ chỉ chứng minh, không gặp được chủ tốt.
*
Cố Liệt trước mắt tối đi, phảng phất lại nhìn thấy một ngày của rất nhiều năm sau, Định Quốc Hầu đột nhiên mặc vào một thân giáp sắt bạch y.
Hắn vẫn luôn là dáng vẻ tiêu sái lười nhác ấy, cười thật tuỳ ý, rõ ràng anh tài ngút trời, lại ngồi yên chẳng để ý tới chuyện trong triều, những lúc không bị giữ ở trong cung, sẽ tìm cơ hội du ngoạn khắp nơi, còn vận dụng sức người sức của gửi đồ chơi về cung, công thức làm bánh đậu xanh, đèn lưu ly, con thỏ tết từ cỏ hương bồ,… đủ thứ linh tinh kỳ quái, nháo đến quan văn sôi nổi tố hắn không làm việc đàng hoàng, bóc lột bá tánh.
Cơ hồ khiến Cố Liệt ngồi ở Cần Chính Điện trả lời đám sổ tố đó đến sắp mệt chết, thảo luận cũng không phải mà không thảo luận cũng không xong, tức giận sôi hết cả tim gan, còn cứ cảm thấy Địch Kỳ Dã là cố ý làm như vậy.
Ngày hôm ấy, Vị Ương Cung mở tiệc, Địch Kỳ Dã vẫn là dáng vẻ khi thường, ném quả nho vào miệng.
Không biết vì sao hắn lại mặc một bộ giáp sắt bạch y, không phải một loài hoa phú quý, là một lưỡi dao sắc bén đang nằm trong vỏ, bộ dáng tiêu sái hào sảng khiến đám cung nữ đỏ mặt tim đập thình thịch.
“Bệ Hạ.”
Khoảng thời gian đó, Cố Liệt bị hắn làm cho tức quá thể, xụ mặt nhìn hắn, mà hắn lại bưng lên chiếc ly ngọc xanh hướng về Cố Liệt cười, dường như vừa mới đi dạo từ chốn thần tiên cõi trời trở về, đột nhiên nói: “Thần ở nông thôn hoang dã, nghe nói thạch tín còn có một biệt danh, gọi là nhân ngôn.”

“Bệ Hạ à nhân ngôn đáng sợ.” 
*
Cố Liệt day day giữa mày, cũng cười: “Nếu ta đây không anh minh, người liền mặc kệ bọn họ nói, không tính sửa lại à?”
Địch Kỳ Dã phát hiện Cố Liệt cười rất quái, nhưng không có lý do để nghĩ vậy, đi theo Cố Liệt ra ngoài, chỉ nói: “Sẽ không.”
Hắn trả lời nửa câu đầu rất nhanh, nhưng không có nửa câu sau.
“Tin ta đến thế?” Cố Liệt một tay nhấc lên màn che, quay đầu nhìn hắn, dường như trêu chọc hỏi.
Địch Kỳ Dã hơi suy tư, nghiêm túc đáp: “Người mà ta nguyện trung thành chính là chủ công, người khác nói cái gì, can hệ gì tới ta.

Trung thần lương tướng, không phải nên như vậy sao?”
Đây là lão nho sinh cổ hủ phải nằm trong quan tài đến bao nhiêu năm mới có thể nói ra được.
“Ngươi nghe cái này ở đâu?”
Hóa ra hắn thật sự nghiêm túc, chứ không phải đang đùa, thế nên Cố Liệt suýt nữa bị hắn chọc cười: “Thế quyển sách đó không viết “Chim bay hết, giấu lương cung.

Thỏ khôn chết, nấu chó săn” à?” (4)
Địch Kỳ Dã không chút do dự trả lời: “Một cây đao, nếu không còn có đất dụng võ, giữ lại chỉ hại người hại mình, không bằng bẻ gãy nung chảy, miễn cho nhìn nhau chán ghét.”
Nhìn nhau chán ghét.
Cố Liệt hô hấp nghẹn lại, nghiến răng ra khỏi lều.
Địch Kỳ Dã không thể hiểu được nhìn Cố Liệt đột nhiên bước nhanh về phía trước, như đang vội vã đuổi thời gian, vì thế hắn nắm đao theo sát Cố Liệt bước vào lều chủ soái.
Vừa đi vào, Địch Kỹ Dã đã đụng phải Khương Dương mặt mày rạng rỡ.
Khương Dương mới ba mươi ba, nhìn Địch Kỳ Dã hai mươi hai tuổi với ánh mắt như đang nhìn đứa con trai, hắn vừa lòng nhìn nhìn người, lại vừa lòng nhìn nhìn đao, thuần túy dặn dò: “Bảo đao xứng anh hùng, Địch tiểu ca à, ngươi đừng nên cô phụ một mảnh tâm ý của Chủ Công.”
Hiểu rõ thiện ý của Khương Dương, Địch Kỳ Dã cười cười: “Ta nhất định sẽ dùng nó thật tốt.”
Khương Dương liên thanh nói tuyệt.
“Có điều,” Địch Kỳ Dã hỏi ra nghi hoặc từ lúc nãy, “Ta nghe nói Đại Sở sùng lửa sùng phượng, vì sao đao của Chủ Công lại là Thanh Long Đao?”
Khương Dương trìu mến đưa mắt nhìn đứa trẻ nông thôn, giải thích nói: “Kho vũ khí của Chủ Công cất chứa rất nhiều, ngày thường hay dùng Tử Sương Kiếm, trên thân kiếm có trang trí văn chương (5) Hỏa Phượng của Đại Sở ta.”
Nông thôn chân đất dù sao vẫn là thiếu kiến thức, đường đường Sở Vương, sao có thể chỉ có mỗi một cây đao.
Độ hài lòng của Địch Kỳ Dã thoáng chốc tụt mất một nửa, thì ra ngoại trừ một cây Thanh Long Đao nổi danh, hắn còn có rất nhiều đao khác nữa.

Khương Dương thấy Địch Kỳ Dã có chút không thoải mái, lập tức bị cảm động bởi tình cảm ngưỡng mộ quyến luyến ấy, an ủi nói: “Cây đao này do Chủ Công tự mình thiết kế, Thanh Long cũng giống Hỏa Phượng, đều là thụy thú, cổ ngữ có câu”
“Long phượng trình tường?” (6) Tâm tình khôi phục, Địch Kỳ Dã tiếp lời, ngờ vực hỏi.
Khương Dương bị bốn chữ này chấn động đến méo miệng, còn chưa kịp nói chuyện, Lục Dực đứng ở đằng sau bọn họ đã cười ha ha: “Địch huynh đệ, ngươi cũng rất thú vị.”
Cố Liệt ngồi trên ghế chủ soái, ngón tay gõ lên tay vịn một cái.
Chúng tướng ai về chỗ người nấy, im lặng đứng nghiêm trang.
“Đùa đủ chưa?”
Chúng tướng có vẻ mặt cợt nhả có vẻ mặt bình thường, nhưng đều không dám lên tiếng nữa.
“Đùa đủ rồi thì bắt đầu bàn chính sự.

Khương Dương, ngươi lên nói trước đi.”
—————————————————————
Chú thích:
(1) Hoàn thủ đao:
nam-do-giap-sat-dong-de-vuong-4-0.jpg
(2) Rãnh máu, bi lăn: như rãnh trên thân đao ở hình trên, để lúc đâm vào tạo thành vết thương hở, mất máu nhanh hơn, còn bi lăn không rõ lắm là gì
(3) Lương tướng chiết kích, lộc tử cung tàng: tương đương qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ
(4) Phi điểu tẫn, lương cung tàng.

Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh: Chim bay hết, lương cung cất đi không còn tác dụng, thỏ khôn đã chết, cũng không cần đến chó săn, chi bằng nấu ăn.

Ý cũng giống như (3)
(5) Văn chương: huy hiệu, logo
(6) Long phượng trình tường: câu này áp dụng cho tình yêu, hạnh phúc đôi lứa =))))))
—————————————————————
Mới gặp hết chải tóc đến tặng tín vật =)))))))))).

Bình Luận (0)
Comment