Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 5


Khương Dương làm người kín đáo ổn thỏa, lại là cận thần của Chủ Công, bởi vậy mỗi lần nghị sự của Sở quân phần lớn đều do hắn mở màn.
Khương Dương nói Thục Châu đã bình định, cần phải chọn ra tướng tài đóng giữ Thục Châu, quản lý, thu phục lòng dân, đại bộ phận Sở quân còn lại sẽ khải hoàn hồi kinh, để binh tướng có thời gian nghỉ ngơi, rồi sẽ tiếp tục tính toán.
Chính cái gọi là một căng một chùng, mới là đạo lý thành công.
Sở quân tấn công đất Thục suốt chín tháng, hiện giờ thắng bại đã định, gặm xong một cục xương cứng to như vậy, nay nhắc đến việc sắp được áo gấm về làm, nào có đạo lý không muốn, bởi vậy Khương Dương vừa mới nói ra lời này, lập tức có không ít tướng lãnh gật đầu đồng ý.
Ngao Qua còn đang nôn nóng chờ lập công chuộc tội, Khương Dương mới dứt lời, Ngao Qua liền chắp tay đối với Cố Liệt, nói: “Chủ Công! Mạt tướng cho rằng vẫn nên thừa thắng truy kích, hướng lên phía bắc tấn công Tần Châu, một lần chiếm được hai đất Tần Thục, chẳng phải càng thống khoái!”
Tướng lãnh phần lớn đều hiếu chiến, lời này vừa ra, cũng có người phụ họa.
Cố Liệt khẽ chọn mày, giống như có hứng thú, nhưng không đáp lời, hắn liếc mắt nhìn Khương Dương.
Khương Dương cười nói với Ngao Qua: “Ngao tướng quân có thể thói quen chinh chiến, trung tâm nghĩa đảm, nhưng thế cục của Thục Châu chưa ổn định, các tướng sĩ cũng đã chinh chiến lâu ngày, vẫn nên cho họ nghỉ ngơi mới phải.”
Kỳ thật lời của Khương Dương, vẫn là câu ban nãy, chỉ đổi từ khác nói lại lần nữa mà thôi.
Dựa theo tính cách của Khương Dương, luận điệu này của hắn nhất định đã qua thương thảo với Chủ Công, được Chủ Công cho phép, vậy nên hắn mới có thể lặp lại, mịt mờ mà khuyên Ngao Qua mau câm miệng.
Giả như không phải vậy, dựa theo thói quen làm việc của Khương Dương, giờ phút này hắn sẽ từng bước dẫn dắt, lôi ra hết những suy tính thật sự của Ngao Qua đến cặn cũng không sót.
Thế nhưng ngày hôm qua ở trên chiến trường, Ngao Qua vì nhất thời do dự mà bỏ lỡ mất chiến cơ, suýt nữa gây nên sai lầm nghiêm trọng, đây là một; đêm qua tạp binh dưới trướng của gã lại bị Khương Dương và Chủ Công bắt tại trận khi đang ngáng chân Địch Kỳ Dã, đây là hai.
Thứ ba, Ngao Qua không phải gia thần của Sở quân, mà là tướng địch Cố Liệt thu phục khi đánh Tín Châu, hắn dũng mãnh có thừa, cơ trí không đủ, bản tính không phải xấu, nhưng lại không ít mưu toan, gã vẫn luôn lo lắng độ tín nhiệm của Cố Liệt với hắn được bao nhiêu.
Vì đủ chuyện như thế chồng chất lên nhau, giờ phút này lòng dạ Ngao Qua nôn nóng vô cùng, chỗ nào nghe ra được lời khuyên ngầm của Khương Dương.

Gã sốt ruột tiến lên hai bước tới đài kham dư (1), chỉ vào địa đồ chiến sự, vội vã phản bác: “Chủ Công đang ở đoạn Đông Nam, ba châu phía trước đều là nơi vô chủ, chúng ta đánh Tần Châu, lại đoạt được Trung Châu cùng Thanh Châu, đại địa Trung Nguyên đều nằm trong tầm bắn của Chủ Công, thiên hạ này chính là thiên hạ của Chủ Công, cái gì Tây Phong cái gì Bắc Yến, còn có gì đáng sợ?”
Đài kham dư hết sức rộng lớn, đặt ở phía bên phải lều chủ soái, đây là bản đồ địa hình lập thể làm từ đất sét và cát.

Sơn xuyên nhai cốc giống như y như đúc, do một đội kham dư đi thực địa, sưu tầm tính toán rồi chế tác thành, trước chiến chế tác, sau chiến tiêu hủy, là bảo vật bí mật mà Sở quân không truyền ra ngoài.
Lúc này trên đài kham dư có hai bản đồ một to một nhỏ, cái to chính là sơn xuyên của Thục Châu được làm trước khi chiến, nhỏ là bản đồ mười châu của Yến Triều cũ.
Chúng tướng đi theo đến bên đài kham dư, Khương Dương dùng quạt lông chỉ ra lộ tuyến, hỏi lại: “Thục Châu chưa ổn, hấp tấp tấn công Tần, phải giải quyết vấn đề cung ứng lương thảo như thế nào?”
“Thu lương tại chỗ, trưng binh tại chỗ,” trên mặt Ngao Qua mơ hồ hiện lên mấy phần tàn nhẫn, “Thục Châu đã là vật trong túi của Sở quân, còn sợ bọn chúng phản hay sao?”
Nguyên bản đang nhàn nhã đứng một bên bàng quan, Địch Kỳ Dã không nhịn được bật cười.
Chúng tướng ghé mắt.

Ngao Qua bạo nộ: “Tiểu tử ngươi dám! Trong lều chủ soái há là chỗ cho ngươi càn rỡ!”
Địch Kỳ Dã cũng biết tiếng cười này của mình không ổn lắm, nhưng một tướng quân bị lính Thục liều chết một trận, suýt nữa mất cả Chủ Công, hiện tại dõng dạc nói gì mà “sợ bọn chúng phản sao”, thực sự quá mức hài hước.
Muốn trách cũng không thể tự trách mình, phải trách Ngao Qua mạnh miệng.
Nhưng chịu lễ chú mục của chúng tướng, Địch Kỳ Dã nhiều ít cũng có chút xíu ngượng ngùng, dẫu sao giữa lúc nghị sự trong quân trướng lại cười thành tiếng vẫn là điều không đúng.
Hắn giương mắt nhìn Cố Liệt ngồi trên ghế chủ soái, bị Cố Liệt không mặn không nhạt trả lại một ánh mắt, trong lòng đánh giá Cố Liệt không tức giận, vì thế vốn đã không tính toán khách khí, nay Địch Kỳ Dã lại càng thoải thoải mái mái mà không thèm khách khí: “Ngao Qua tướng quân bớt giận, Địch Kỳ Dã chỉ là nghĩ lại tình cảnh chiến đấu ngày hôm qua, nhất thời xuất thần, không có ý giễu cợt tướng quân.?
Đây không phải cố ý giễu cợt, còn có cái gì gọi là cố ý giễu cợt nữa.
Không chờ Ngao Qua tức đến đỏ mắt đáp lời, cũng không chờ Khương Dương đứng ra hòa giải, Cố Liệt không rõ hỉ nộ mà lên tiếng: “Nhất thời xuất thần? Ngươi còn rất nhàn.

Nói xem, ngươi thấy như thế nào.”
Lại được cho một cây thang.
Địch Kỳ Dã liếc mắt nhìn Cố Liệt đầy nghiền ngẫm, thuận theo ý của Cố Liệt, đi tới cạnh đài kham dư, nhẹ nhàng nói: “Về Kinh Châu, công Thanh Châu.”
Khương Dương tiếp lời hỏi: “Vì sao công Thanh Châu?”
Địch Kỳ Dã nhấc bút trúc, quệt nhẹ một đường trên bản đồ: “Lưng dựa Kinh Châu, Tín Châu, hậu phương vô ưu, thế lực bên trong Thanh Châu hỗn loạn, liên lụy quá nhiều đến tứ đại danh phiệt, dễ đánh.”
Hắn tùy tiện vẽ một đường như vậy, vừa lúc vạch qua đường phân cách giữa thế lực hai danh phiệt Vương, Tạ.

Khương Dương đứng gần trông thấy, mật thám tại Thanh Châu lại do một tay Khương Dương sắp xếp, bởi vậy rất nhiều tình báo Thanh Châu hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Nhưng Địch Kỳ Dã chỉ là dân quê nho nhỏ làm thế nào biết được? Khương Dương nghĩ như vậy, trên mặt không tỏ ra, nhưng trong lòng đã giật mình trăm mối, bất động thanh sắc mà đánh giá Địch Kỳ Dã.
Ngao Qua bị giọng điệu tản mạn của hắn chọc giận, chất vấn nói: “Ngươi tự nhân là tiểu dân thôn quê, làm sao biết được liên lụy giữa Thanh Châu và tứ đại danh phiệt? Kẻ này mâu thuẫn quá nhiều, Chủ Công, ta hoài nghi hắn là gian tế của Phong Tộc!”
Địch Kỳ Dã ăn ngay nói thật: “Quan hệ giữa các thế lực là sáng nay Chủ Công giảng cho ta nghe.”
Câu này vừa dứt, Khương Dương lập tức nhẹ nhàng thở ra, thì ra là Chủ Công nói, Chủ Công thật sự coi trọng Địch tiểu ca, Chủ Công biết người biết dùng, là phúc của Đại Sở.
Mà Ngao Qua đã trừng một đôi mắt đỏ ngầu nhìn Địch Kỳ Dã, vẻ mặt thống khổ đến khó có thể tin, dáng vẻ phảng phất như người vợ tào khang nhìn vợ lẽ hiếp bức chính mình, khiến Địch Kỳ Dã quái đến lạnh cả lưng, cầm chặt bút trúc, chỉ vào bản đồ không kiên nhẫn nói: “Nếu ta là tướng lĩnh Phong Tộc, ngươi còn mong có thể đánh hạ Tần Châu? Có Mân Giang ngăn cách, Tiêu Sơn làm lá chắn, ngươi còn chưa đánh được đến Quy Thành, ta đã thần tốc tiến quân từ Tây Châu đánh thẳng vào, còn chỉnh đốn xong binh lính chiêu đãi ngươi rồi.”
Ngao Qua bị khơi dậy chiến ý, cũng cầm lấy một chiếc bút trúc, cả giận: “Ta vì sao phải đánh chính diện vào Quy Thành, ta có thể từ Dương Thành vượt qua Mân Thủy, vòng qua Tiêu Sơn, tiến thẳng đến Nhuy Thành, rồi mới đánh Quy Thành.”
Địch Kỳ Dã lắc đầu quầy quậy, buồn cười nói: “Ta từ Tây Châu tấn công Tần Châu, vốn đã chiếm địa lợi, ngươi vậy mà còn muốn vòng qua Tiêu Sơn đi đường xa đánh Nhuy Thành, chờ ngươi đánh xong Quy Thành, chỉ sợ hơn nửa cái Tần Châu đã là vật trong túi của ta rồi, huống chi bất luận ngươi vòng xa cỡ nào đều không thể không vượt qua Mân Giang, Tây Châu và Thục Châu giáp giới rất dài, ta hoàn toàn có thể phái binh cắt đứt lương thảo của ngươi.”
“Ta công một thành, ngươi có thể đánh hạ hơn nửa cái Tần Châu, nông thôn lý luận suông, khẩu khí của ngươi lớn quá nhỉ!” Ngao Qua khinh thường nói.

Địch Kỳ Dã kỳ quái mà liếc nhìn gã: “Ngươi mang theo hai vạn đại quân, mắt thấy Chủ Công bị vây, lại bó tay không biện pháp.

Một mình ta một ngựa, mượn binh của ngươi chuyển bại thành thắng, còn phá Thục thắng lớn.

Vì cái gì ta không thể tự tin vào chính mình.”
Ngao Qua tức khắc đỏ mặt.
“Nói nữa, ta tội gì phải vùi đầu công thành,” Địch Kỳ Dã nói đến hứng khởi, hướng về bản đồ thao thao bất tuyệt: “Phong Tộc là ngoại tộc, nhưng Yến Triều và tứ đại danh phiệt hận Sở sâu hơn hận Phong Tộc nhiều, ta có thể vừa công Tần Châu, vừa phái người hội đàm với tứ đại danh phiệt, mời bọn chúng cùng đánh Sở quân, đồng thời ủng hộ người Thục phản Sở, đến lúc ấy ngươi loạn trong giặc ngoài, tất nhiên sẽ bị giữ chân ở chiến trường Tần Thục, tiêu hao thế lực.”
“Nếu Phong Tộc không có tâm cướp lấy thiên hạ, loạn cục như vậy có lợi cho Phong Tộc nhất, có thể tọa sơn xem hổ đấu.

Nếu Phong Tộc có tâm cướp lấy thiên hạ, vậy ta có thể phái tử sĩ mượn đường Thục Châu, tiến thẳng đến Kinh Châu, không vì chiếm đất, chỉ cần bắt giặc bắt vua trước, giết Cố Liệt, Sở quân vô chủ, lòng người tan rã, tất nhiên sẽ đại thương nguyên khí.”
Địch Kỳ Dã càng nói, lều chủ soái càng yên tĩnh, đến cuối cùng, ngoại trừ giọng nói của mình Địch Kỳ Dã, toàn bộ căn lều có thể nghe được tiếng kim rơi.
“… Nói cách khác,” Địch Kỳ Dã muộn màng nhận ra, giương mắt nhìn Cố Liệt, mặt đầy chính khí mà bù đắp: “Chủ Công là trụ kình thiên của Đại Sở, người đời đều biết, mạt tướng nguyện theo tùy tùng, quyết không để kẻ gian thương đến Chủ Công một phân một hào.”
Cố Liệt trong lòng thật sự tức giận.
Cố Liệt hắn khổ tâm chuẩn bị kỹ càng, chỉ vì tránh cho Địch Kỳ Dã nổi lên xung đột với chúng tướng.

Hắn đặc biệt dậy thật sớm đến cửa chải đầu, còn giảng giải thế cục thiên hạ, cũng là vì không để Địch Kỳ Dã lặp lại đời trước, vừa tới đã như hạc giữa bầy gà, ngữ ra kinh người, chúng tướng hoặc kiêng kị hắn hoặc đề phòng hắn, đến lúc xảy ra chuyện cũng không có lấy một ai ở bên cạnh cho hắn lời khuyên.
Cố Liệt trước tiên dự phòng, ở bên này vá sẵn một cái lỗ thủng trên trời, mới quay đầu, Địch Kỳ Dã đã nhẹ nhàng bâng quơ chọc thêm một lỗ thủng ở trời bên kia.
Đứng trước mặt toàn bộ đại tướng Sở quân, đĩnh đạc nói ra kế phá Sở, đây đâu chỉ là thiếu niên khinh cuồng, đây là to gan đến trời đất đều không chứa chấp nổi nữa rồi.
Kiếp trước Cố Liệt vất vả lâu ngày thành tật, từ trung niên thường xuyên bị đau đầu, giờ phút này Cố Liệt liền có ảo giác giống như ông bạn già đau đầu ấy đã tìm tới cửa rồi.
Cố Liệt cũng không thèm nhìn Địch Kỳ Dã, hỏi Lục Dực: “Ngươi thấy thế nào?”
Lục Dực cười chất phác, chắp tay nói: “Chủ Công, ta chỉ biết đánh giặc, ngài nói đánh ta đánh, ngài nói không đánh, vậy không đánh, ngài chỉ chỗ nào ta đánh chỗ đó.

Ta không có gì để nói.”

Cái gì gọi là áo bông tri kỷ, cái gì gọi là gió lạnh nẫu lòng, cao thấp rõ ràng.
“Ngao Qua.” Cố Liệt trầm giọng gọi.
Trên trán Ngao Qua đã sớm thấm ra mồ hôi, lúc này bị Chủ Công gọi tên, lập tức quỳ một gối xuống đất, đáp: “Có mạt tướng.”
Cố Liệt chậm rãi nói: “Lần này đánh hạ Thục Châu, Đại Sở ta đã chiếm được tiên cơ trong cuộc tranh bá.

Ở vị trí này, đã không còn chấp nhận được việc dẫm sai một bước, nóng lòng lao lên, trái lại sẽ phạm sai lầm.

Đạo lý này, không phải ngươi không hiểu, mà là ngươi quá mức nóng vội, ngọn nguồn của điều này, nằm ở việc ngươi bỏ lỡ cơ hội trên chiến trường ngày hôm qua.”
Hắn một không tức giận, hai không quở trách, ngược lại khiến lòng dạ Ngao Qua dày vò không thôi, mắt hổ rưng rưng, nói: “Chủ Công, mạt tướng biết sai.”
“Ngày sau, chư vị đều là công thần khai quốc của Đại Sở ta, phải hiểu trong thiên hạ không chỉ có chiến công mới là công tích, quản lý tốt bá tánh một phương, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, càng là công lao trợ giúp.

Ngao Qua, ngươi nóng lòng lấy công chuộc tội, vậy bắt đầu từ thu phục Thục Châu đi.

Thiên hạ này có bảy châu còn chưa vào tay ta, cần gì nóng lòng nhất thời?”
Lời này của Cố Liệt, lấy tình nghĩa tác động, lấy lợi ích dụ dỗ, Ngao Qua cảm động không thôi, tức khắc tự lập quân lệnh trạng (2): “Mạt tướng nhất định trấn thủ Thục Châu, thu phục dân Thục, để Chủ Công không cần lo lắng mai sau!”
Cố Liệt lại cổ vũ thêm mấy câu, Ngao Qua lại thề thốt không ngừng, chúng tướng cùng vui, thật là một bức tranh quân thần hòa hợp.
Địch Kỳ Dã trơ trọi đứng một bên, chán đến chết.
Cuối cùng Khương Dương dẫn chúng tướng nối đuôi nhau mà ra, Địch Kỳ Dã bị Cố Liệt giữ lại.
“Ngươi sẽ không thật sự để Ngao Qua quản Thục Châu chứ?” Không đợi Cố Liệt lên tiếng, Địch Kỳ Dã tò mò hỏi, “Hắn không có phẩm chất để làm quan phụ mẫu một phương.”
Lần này Ngao Qua phạm phải điều Cố Liệt kiêng kị nhất, đó là gã luôn miệng nói trung tâm, lại bất tri bất giác đặt tiền đồ của cá nhân lên trên mệnh đồ của Đại Sở.
Nhưng trước mắt đây cũng không phải vấn đề có nhu cầu xử lý cấp bách, hơn nữa tuy Ngao Qua không phải nhân tài biết quản lý kinh doanh, nhưng trấn thủ một phương trong ngắn hạn không thành vấn đề.
Hơn nữa là phận bề tôi, Địch Kỳ Dã căn bản không nên hỏi lời này.
Cố Liệt coi như không nghe thấy, hỏi ngược lại Địch Kỳ Dã một câu không nên nói khác: “Bắt giặc bắt vua trước?”
Địch Kỳ Dã chơi xấu: “Chủ Công, ta là dân quê, không hiểu viết lách mà.”
“Không đúng, ta xem văn vẻ ngươi rất giỏi, bằng không làm gì ta mới cắt quả đào, ngươi đã xoay người chạy mất?” Cố Liệt rảnh rỗi lật lên món nợ cũ hôm qua.
Địch Kỳ Dã ấy vậy còn mặt dày nói: “Bốn chữ, ta đều từng học, năm chữ, ta liền không hiểu được.

Lại nói, mấy điển cố như đoạn tụ phân đào, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Chủ Công, ta quay người bỏ chạy, cũng vì đoán được đó tất nhiên là hiểu lầm thôi, nên mới tạo ra một cơ hội để ngài rút về giải thích.


Không bôi nhọ Chủ Công.”
Cố Liệt gật đầu, làm bộ bị thuyết phục, lại hỏi: “Ồ, thì ra là vậy.

Kia bốn chữ ‘long phượng trình tường’, nếu ngươi hiểu, sao lại cảm thấy thích hợp nói ra?”
Địch Kỳ Dã sửng sốt, nghi hoặc nói: “Long phượng trình tường, chỉ chuyện vui vẻ cát tường.

Khương Dương nói Thanh Long và Hỏa Phượng đều là thụy thú, dùng ở chỗ đó, không đúng sao?”
“Hắn vốn muốn nói, Thanh Long thuộc mộc, mộc sinh hỏa, cho nên Thanh Long Hỏa Phượng, bắt tay cùng vượng, là điềm lành.” Cố Liệt nghĩ tới đại doanh Kinh Châu, mang theo ý cười nói: “Trở về Kinh Châu, ngươi gặp một người sẽ biết, mấy tên Khương Dương đều là bị dạy hư cả.”
Thấy Địch Kỳ Dã vẫn nghi hoặc, Cố Liệt giải thích: “’Long phượng trình tường’, nếu theo ý nghĩa gốc nói như ngươi cũng không sai, nhưng từ thời Xuân Thu tới nay, nó phần lớn đều dùng để cầu vợ chồng hòa thuận, ân ái tương tùy, cho nên không nên dùng ở đó.

Mấy cái sách cổ này ngươi toàn xem ở chỗ nào thế hả?”
Địch Kỳ Dã giả vờ không nghe thấy câu hỏi cuối cùng, giơ lên Thanh Long đao nhìn kỹ, kinh ngạc nói: “Hóa ra cây đao này là trượng phu.”
Thật nên mặc kệ tên này, Cố Liệt day trán, “Đi ra ngoài!”
“Chủ Công.”
“Chủ Công?”
Nhóc con này gọi Chủ Công, quá nửa là có việc muốn nhờ, Cố Liệt dùng giọng không kiên nhẫn nói: “Lại làm sao?”
Địch Kỳ Dã chân thành mà thỉnh giáo: “Con ngựa ta cưỡi hôm qua ấy, ngài có biết ở đâu không?”
Con ngựa ấy…
Sở Vương hắn trông ngựa chắc?
———————————————————–
Chú thích:
(1) Đài kham dư: đài phong thủy, nôm na là cái bệ dựng mô hình bản đồ ấy
(2) Quân lệnh trạng: giấy bảo đảm sẽ thực hiện quân lệnh
———————————————————–
Tâm trạng Cố thần đại khái là: sủng quá khó, bố không muốn làm nữa =)) sau đó lại lóc cóc chạy theo bao bọc chiều vợ =))
Gọi chủ công, chủ công cưng deso =))).

Bình Luận (0)
Comment