Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 734



Diệp Lăng Thiên có thể nhìn ra Lý Đông Sinh thật sự đang rất tức giận, Diệp Lăng Thiên nhìn ông ta, cười nói: “Chú Lý, chú hiểu lầm rồi, chú hiểu lầm tôi rồi, sự thật không phải như chú nghĩ đâu.”
“Vậy cậu nói tôi nghe xem sự thật là gì? Diệp Lăng Thiên, tôi có thể nói rõ với cậu, đừng nói là tôi không có năng lực này, dù có năng lực này, tôi cũng sẽ không giúp cậu làm bất kỳ chuyện trái pháp luật nào, huống hồ cậu còn đang làm xằng làm bậy.” Lý Đông Sinh vừa gõ bàn vừa nói.
Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, hút hai hơi, sau đó nói: “Chú, tôi thấy tôi vẫn nên cho chú xem một thứ trước.” Sau khi nói xong, Diệp Lăng Thiên lấy một giấy chứng nhận từ trong túi ra đưa cho Lý Đông Sinh, nói: “Chú, đây là nhiệm vụ của tôi, công việc cần làm thế, mong chú giúp một tay.”
Lý Đông Sinh cầm lấy giấy chứng nhận của Diệp Lăng Thiên xem thử, sau đó trợn to hai mắt, nhìn Diệp Lăng Thiên mấy lần, gần như không thể tin hỏi anh: “Đây là sự thật sao?”
“Có phải thật hay không với cấp bậc của chú chú có thể điều tra được mà, hơn nữa chú cũng biết đấy, tôi sẽ không lừa gạt người khác, càng sẽ không lừa chú.”
Sau khi nghe Diệp Lăng Thiên nói xong, Lý Đông Sinh gật đầu, đọc kỹ giấy chứng nhận Diệp Lăng Thiên đưa một lần nữa, hỏi: “Cậu trở thành nội gián từ khi nào vậy? Hơn nữa xem ra cấp bậc của cậu còn không thấp?”
“Xin lỗi chú Lý, những điều này đều không nói với chú được.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.
Lý Đông Sinh gật đầu, hỏi Diệp Lăng Thiên: “Lần này cậu đến tìm tôi là bảo tôi đưa Tô lão tam này ra khỏi nhà giam đúng không?’
“Phải, tôi biết chú có cách.”
“Cậu đưa ông ta ra ngoài làm gì? Rốt cuộc là cậu đang thực hiện nhiệm vụ gì? Vì sao lại cần một tên tội phạm?’ Lý Đông Sinh hỏi một lần nữa.

“Xin lỗi chú, những điều này đều là bí mật, tôi không thể nói với chú.

Tôi chỉ có thể nói với chú là chúng tôi cần một người như Tô lão tam trở về thành phố.”
“Năm đó Tô lão tam này là do tôi bắt khi còn là cục trưởng cục cảnh sát, ông ta là loại người gì tôi hiểu rõ hơn bất cứ một ai, không thể để người này trở về thành phố được, ông ta thông minh, lòng dạ còn độc ác, để ông ta trở về sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn với an ninh của xã hội.”
“Chú yên tâm, nếu tôi muốn ông ta ra ngoài thì ông ta không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi được.

Nếu ông ta không nghe lời thì để ông ta đi vào lại là được.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói.
Lý Đông Sinh lập tức không còn gì để nói, sau đó hỏi Diệp Lăng Thiên: “Tôi có thể nói không không?”
“Không thể?” Diệp Lăng Thiên vừa cười vừa lắc đầu.
“Vậy được, cho dù là tôi cũng không có quyền làm những chuyện trái pháp luật này.

Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với người bên phía các cậu, sau đó xin phép lãnh đạo có liên quan, có tin tức tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu sau.” Một lúc lâu sau đó Lý Đông Sinh mới cất lời.
“Được, chú, còn chuyện này tôi cũng muốn chú giúp.

Chuyện hôm nay tôi đến đây tìm chú giúp đỡ và thân phận của tôi đều không được để người khác biết, kể cả Lý Yến.”
“Cậu yên tâm, tôi hiểu quy tắc, tên nhóc cậu làm tôi luôn thấy rất tò mò, vì sao người như cậu vô duyên vô cớ trở về thành phố, bộ đội sẽ không ngu như vậy, để một nhân tài như cậu trở về thành phố kiếm tiền, bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu, thì ra thằng nhóc cậu vẫn luôn là người của bên kia, còn có nhiệm vụ nữa.

Bây giờ tôi hỏi cậu, viêc kết hôn giữa cậu và Lý Yến có phải cậu giở trò gì không? Là thật lòng hay chỉ là nhiệm vụ? Kết hôn rồi ly hôn có phải cũng vì công việc không?” Cuối cùng, Lý Đông Sinh hỏi.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, sau đó nói: “Chú, chuyện của tôi và Lý Yến không có liên quan đến công việc.”
“Tôi tin tưởng cậu, tôi sẽ mau chóng chứng thực chuyện này, có tin tức tôi lại gọi điện thoại cho cậu, đến lúc đó cậu đến tìm tôi là được.”

“Được, làm phiền chú rồi.”
“Có gì phiền phức đâu, cậu và tôi cũng là vì công việc thôi.” Lý Đông Sinh cười, sau đó Diệp Lăng Thiên rời khỏi phòng làm việc của ông ta.
Buổi tối lúc về đến nhà, Diệp Lăng Thiên mới phát hiện Diệp Sương đã rời đi, trong nhà bây giờ thật sự chỉ còn một mình anh.

Diệp Lăng Thiên một mình nấu bữa tối ăn, sau khi ăn xong thì nằm trên sofa xem tivi, vừa xem được một lúc đã nhận được cuộc gọi của Lý Vũ Hân.
“Ăn cơm chưa?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Vừa mới ăn, em thì sao?”
“Em cũng vừa ăn xong rồi về khách sạn, ăn với người bên nhà xưởng.

Hôm nay lại đi theo bọn họ tìm hiểu tình huống của nhà xưởng cả ngày.”
“Tình hình sao rồi?”
“Mọi chuyện đều rất tốt, xem xét theo mọi phương diện, nhà máy này vận hành rất thuận lợi, vấn đề tài vụ cũng rất tốt.

Nhưng có hai vấn đề khiến em lo lắng.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Hai vấn đề gì?”
“Vấn đề đầu tiên, giá của nhà máy này hơi cao, em đoán khi chúng ta thu mua xưởng này có thể sẽ có vấn đề về vốn.”
“Khoảng bao nhiêu tiền?” Diệp Lăng Thiên cau mày hỏi.
“Em đoán giá trị không dưới một nghìn năm trăm tỷ, đương nhiên đối phương sang tay nên giá chắc chắn sẽ hạ thấp, nhưng em nghĩ sẽ không thấp hơn một nghìn năm trăm tỷ.

Bây giờ chúng ta không trả nổi một nghìn năm trăm tỷ.


Đây là một vấn đề lớn.”
Diệp Lăng Thiên im lặng một lúc, sau đó nói: “Không sao, bàn bạc trước rồi tính sau, thiếu tiền vẫn sẽ có cách giải quyết.

Vấn đề thứ hai là gì?”
“Thứ hai chính là vấn đề nhân viên, theo quy mô của xưởng này, ít nhất cần khoảng hai nghìn năm trăm công nhân, mà chúng ta đi đâu tìm được nhiều công nhân như thế đây? Còn cần người có kinh nghiệm, đây cũng là một vấn đề lớn.” Lý Vũ Hân nói tiếp.

“Bây giờ không phải trong nhà máy vẫn có công nhân à?”
“Em hỏi rồi, đa số người ta đều là quân nhân, nhân viên ngoài chưa được năm trăm người.

Hơn nữa người khác cũng chưa chắc chịu tiếp tục ở lại nhà máy.”
“Đừng suy nghĩ nhiều thế, xe tới trước núi ắt có đường, cứ bàn bạc trước, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà, đúng không?” Diệp Lăng Thiên an ủi Lý Vũ Hân, anh cho rằng nếu lão Dư đích thân giới thiệu việc này cho mình, hơn nữa còn đảm bảo đây là việc làm ăn chỉ lãi không lỗ, thì chắc chắn sẽ có cách giải quyết.

Dù sao kinh phí hoạt động sau này cũng từ nhà máy này mà ra.
“Em cũng nghĩ thế, thật ra em cảm thấy những vấn đề này không phải không có cách giải quyết, chỉ là cần quá trình bàn bạc rất dài, một chuyện tốt là bây giờ chỉ có chúng ta có hứng thú với nhà xưởng này, đây là một điều kiện có lợi nhất.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói ra phân tích của mình..


Bình Luận (0)
Comment