Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 735



"Chuyện này em không cần vội, nói chuyện được thì hãy nói, nói không được cũng coi như xong.

Chúng ta cũng không nhất thiết phải lấy được nhà máy này, đừng tự tạo áp lực cho mình.

Nhà máy này đối với chúng ta mà nói chỉ là thêm gấm trên hoa, cũng không phải là giúp người đang gặp nạn, đây là mấu chốt." Diệp Lăng Thiên chỉ có thể an ủi Lý Vũ Hân.
"Cái này em biết, chẳng qua là nếu lấy được thì cố hết sức để lấy, nếu như lấy được nhà máy này thì chẳng khác nào chúng ta uổng công nhặt tiền, tất cả đều có sẵn, vốn không cần chúng ta phí sức, chỉ cần đầu tư một khoản tiền sau đó bắt đầu sản xuất kiếm lời là được.

Chuyện tốt thế này rất khó gặp được, cho nên vẫn muốn hết sức tranh thủ.

Lịch trình mấy hôm nữa đã sắp xếp xong, bên này em sẽ từ từ trả giá cùng bọn họ, mỗi ngày sẽ gọi cho anh báo cáo tiến độ."
"Được, em tự mình chú ý an toàn, có chuyện gì cứ gọi cho anh." Diệp Lăng Thiên cuối cùng dặn dò Lý Vũ Hân một câu.

Buổi tối hôm đó khoảng một giờ, lúc Diệp Lăng Thiên đang ngủ say, điện thoại reo, Diệp Lăng Thiên nhìn, có người gửi cho anh một bức ảnh, Diệp Lăng Thiên mở ảnh ra xem thử.

Là Lão Ưng gửi anh, thấy tấm hình này Diệp Lăng Thiên sợ ngây người.

Chỉ thấy trong hình có người bị trói vào cột điện bên đường, điểm mấu chốt là người này không ai khác chính là Văn Vũ.

Hơn nữa, từ bức hình có thể nhìn ra, Văn Vũ bị đánh không ít, trên mặt và trên người toàn vết xanh tím.
"Tên nhóc này, có hơi quá tay không thế?" Diệp Lăng Thiên thấy tấm hình này cũng không đành lòng.
Mà ngay lúc này, Lão Ưng gọi tới.
"A lô."
" Sir, anh thấy ảnh chưa?"
"Mới vừa thấy, chuyện gì xảy ra? Cậu hành người ta đến đâu rồi?"
"Anh yên tâm, em không làm gì ảnh hưởng lớn đâu, chỉ là trầy ngoài da.

Em chỉ lột sạch đồ anh ta trói vào cột điện gần nhà thôi."
"Làm như vậy có quá đáng không?" Diệp Lăng Thiên hơi do dự, nói.
"Vốn là không định làm thế với anh ta, nhưng lúc theo dõi thì em phát hiện anh ta hành hạ một người phụ nữ, người phụ nữ này chính là người đi cùng anh ta trước đó chúng ta gặp, hành hạ một người phụ nữ không ra gì, vừa đánh vừa mắng, đúng là không phải người, chẳng khác gì súc vật.

Đến khi cô ta rời đi em mới đánh trói tên này, cùng để cho mọi người thấy nó là dạng người gì."
Diệp Lăng Thiên biết rõ sở thích đặc biệt của Văn Vũ, suy nghĩ một chút, cuối cùng không nói gì, hỏi: "Tay chân sạch sẽ không? Không lưu lại đầu mối gì chứ? Tên nhóc này cũng có chút gia thế, cậu làm thế này ngày mai kiểu gì cũng sẽ ồn ào, cảnh sát nhất định sẽ tìm khắp nơi bắt cậu, nếu như tay chân cậu không làm sạch vậy thì phiền rồi, bây giờ nhanh đi dọn dấu vết đi."
"Anh yên tâm, em làm việc chẳng lẽ anh còn lo sao?" Lão Ưng khẳng định nói.
"Vậy được, đi ngủ sớm một chút."

"Được, sáng sớm ngày mai bảy giờ rưỡi em chờ anh dưới lầu."
"Được rồi, vất vả rồi." Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp điện thoại.

Lại nhìn ảnh Văn Vũ, cười một tiếng, sau đó xóa tấm hình, tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Diệp Lăng Thiên xuống tầng quả nhiên thấy Lão Ưng ở xe chờ mình.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lão Ưng cười một cái, người trong quân đội làm chuyện gì cũng quy củ như thế, Diệp Lăng Thiên đưa thẳng chìa khóa cho Lão Ưng, trên đường cùng ăn sáng với Lão Ưng sau đó mới đi làm.
Vừa mới tới công ty không lâu đã thấy Lưu Thượng Vinh vội vội vàng vàng đi vào phòng làm việc của anh.
"Sao? Xảy ra chuyện gì mà gấp như vậy?" Diệp Lăng Thiên tò mò nhìn Lưu Thượng Vinh hỏi.
Lưu Thượng Vinh nhìn Diệp Lăng Thiên một cái, lại nhìn Lão Ưng đang đọc báo trên ghế sofa một cái, muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, đều là người mình." Diệp Lăng Thiên biết ý Lưu Thượng Vinh, nói thẳng.
"Sếp Diệp, sáng sớm hôm nay tôi nghe được tin tức, tối hôm qua Văn Vũ bị người ta đánh cho một trận, sau đó lột sạch quần áo trói vào cột điện." Lưu Thượng Vinh nói xong cũng nhìn Diệp Lăng Thiên, như muốn nhìn ra gì đó không đúng từ biểu cảm của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nói rất bình tĩnh: "Ồ, còn có chuyện này sao.

Bây giờ thế nào? Tình huống bây giờ như thế nào?"
"Tối hôm qua rất nhiều người thấy, sáng sớm hôm nay hơn bốn giờ có người báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát đang đang toàn lực tìm hung thủ.

Nghe nói ông cụ Văn vô cùng tức giận, nổi trận lôi đình, sáng sớm tự mình đến cục cảnh sát.

Hơn nữa, tôi nghe nói Văn Vũ điên rồi."
"Điên rồi?"
"Đúng, điên rồi, bác sĩ nói là bị kích thích quá lớn nên điên rồi, bây giờ không biết là bị điên mãi hay chỉ tạm thời.


Cậu suy nghĩ một chút, người bị lột sạch đồ trói lên cột điện, trên đường này bao nhiêu người, ai chịu nổi? Hơn nữa, bản thân Văn Vũ là một người rất kiêu ngạo, cậu ta vì chuyện này mà lên cơn điên tôi cũng không thấy lạ." Lưu Thượng Vinh phân tích.
"Ừ, điên rồi điên rồi." Diệp Lăng Thiên gật đầu một cái, không nói gì nhiều.
"Sếp Diệp." Lưu Thượng Vinh lại nhìn Diệp Lăng Thiên.
"Cái gì? Ông muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, đừng ấp úng." Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ Lưu Thượng Vinh cũng không nhịn được.
"Đây ··· đây là cậu làm ư?" Lưu Thượng Vinh rốt cuộc vẫn phải hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Thượng Vinh hỏi: "Có những chuyện để trong lòng là được, không cần nói ra.

Đây không phải câu mà một người thông minh nên hỏi."
"Thật xin lỗi Sếp Diệp, tôi biết.

Chẳng qua là ·· chẳng qua là Sếp Diệp, hôm nay tôi tới nói những câu này là muốn nhắc nhở cậu một câu, Văn Vũ những năm này trong giới kinh doanh hay chính trị đều có sức ảnh hưởng, lần này Văn Vũ bị làm nhục lớn như vậy, hơn nữa còn điên rồi, cậu ta nhất định sẽ không từ bỏ ý định.

Tôi nghĩ, cậu ta sẽ gây áp lực rất lớn cho cảnh sát, lần này cảnh sát có thể sẽ nghiêm túc điều tra vụ án này, cho nên ···" Lưu Thượng Vinh còn chưa nói hết, nhưng ý đã rất rõ ràng.
"Cám ơn ông quan tâm, nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, chuyện cũng không phải do tôi làm thì sợ gì cảnh sát tới bắt? Được rồi, tôi đã nói rồi, chuyện Văn Vũ ông không cần xen vào nữa, nhiệm vụ chính là hoàn thành tốt chuyện của công ty, chuyện còn lại ông cũng không cần nữa quan tâm nhiều." Diệp Lăng Thiên lại lạnh nhạt nói.
"Vâng Sếp Diệp, tôi biết nên làm thế nào, xin lỗi, quấy rầy đến cậu rồi.

Tôi đi trước." Ánh mắt Lưu Thượng Vinh bây giờ nhìn Diệp Lăng Thiên có vẻ lộ ra sự sợ hãi, vô cùng cung kính nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên..


Bình Luận (0)
Comment