Nam Nam Nương Náu

Chương 2

(6)

“Tên của nàng là Thẩm Nam Nam đúng không?”

Câu đầu tiên mà chàng nói với ta chính là hỏi tên của ta.

Mà câu đầu tiên ta nói với chàng chính là: “Dung mạo của ngươi thật là đẹp mắt.”

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, gật đầu.

“Chúng ta đã hành lễ xong, kết làm phu thu thê, về sau trên thế gian này chúng ta chính là người thân cận nhất của nhau.”

Người thân cận nhất không phải là người thân sao?

Cho nên phu quân cũng chính là người thân?

Ta cái hiểu cái không gật đầu.

Chàng vương tay vuốt ve đầu của ta, giống như mẫu thân dịu dàng nói với ta: “Nam Nam ngoan, nàng phải nói tất cả những điều nàng biết cho phu quân của nàng nghe, hiểu không?”

Chàng của ngày hôm nay tựa hồ có chút khác với ngày hôm qua.

“Chàng còn đau không?”

Chàng lắc đầu.

Chúng ta trầm mặc nhìn nhau, cho đến khi chàng bỗng nhiên ho dữ dội.

Ta vội vàng đứng dậy lấy nước giúp chàng, gương mặt của chàng vẫn đỏ bừng. Ta vỗ vỗ nhẹ lên lưng của chàng, định đi tìm mẫu thân lấy thuốc.

Chàng nắm lấy tay của ta: “Đừng đi.”

“Nhưng chàng đang bị bệnh. Bị bệnh thì phải uống thuốc.”

“Ta không cần uống bất cứ loại thuốc nào.”

Ta nhìn Giang Ngọc chăm chú một lúc, nghĩ đến bản thân cũng không thích uống thuốc, nên dứt khoát ngồi xuống.

Ta hiếu kỳ hỏi chàng: “Chàng đến nơi này bằng cách nào?”

Bởi vì trước đây mẫu thân không cho ta tiếp xúc với người ngoài, nên ta không có cơ hội biết bọn họ đến nơi này bằng cách nào.

Chàng khẽ nhếch môi một chút: “Ta bị người khác đánh ngất rồi mang đến đây.”

Trong lòng ta hoảng sợ. Ta vẫn luôn cho là bọn họ giống với các tỳ nữ, đều được mẫu thân mua về.

Cho nên những người phía trước đều bị mê choáng rồi mang đến đây hay sao?

(7)

Giang Ngọc không tiếp tục cái chủ đề này, mà quay sang hỏi ta những vấn đề khác.

Chàng hỏi ta bao nhiêu tuổi, tên của phụ mẫu ta, cuối cùng còn nhắc tới ca ca của ta.

“Chàng hỏi ca ca của ta để làm cái gì?” Ta có chút bận tâm hỏi, nhỡ đâu chàng không muốn tiếp tục chơi với ta, ta nên làm cái gì bây giờ.

Chàng bình tĩnh đáp: “Ca ca của nàng khiến ta bị thương, ta phải hỏi xem trước đây có phải cũng hay thường xuyên khiến người khác bị thương, rồi mới xem xét đến việc có nên tha thứ cho hắn hay không?”

Ta vội vàng giải thích: “Huynh ấy trước đây không phải là người như vậy. Cùng lắm huynh ấy chỉ làm bị thương các con vật nhỏ. Trừ phi phụ thân lệnh cho huynh ấy đến sau núi chôn xác, huynh ấy mới có khả năng là người khác bị thương.”

“Chôn xác?” Ánh mắt của Giang Ngọc quét qua gương mặt của ta.

Lúc này ta mới nhận ra bản thân lỡ miệng. Ca ca nói đây là bí mật, phụ thân không cho huynh ấy nói cho ta biết, càng không thể để người khác biết được.

Ta lập tức ngậm miệng lại. Giang Ngọc chỉ cười nhạt nói: “Nam Nam. Hôm nay thính giác của ta không được tốt cho lắm, ta không nghe rõ nàng nói cái gì.”

Giang Ngọc không hỏi thêm gì nữa. Ta lại giúp chàng thay thuốc trên vết thương, rồi lại nhìn chàng chăm chú.

“Nam Nam, nàng đừng nhìn ta như vậy. Ta sẽ không thể ngủ được.”

“À!”

Ta nên xa ra một chút hay sao.

Vì vậy ta ngồi xuống án kỷ ở cách xa, lén nhìn chàng ngủ.

Dáng ngủ của chàng rất an tĩnh, hô hấp cũng nhàn nhạt, thật giống với cảm giác chàng mang đến cho ta.

Vừa thanh nhã, vừa an tĩnh, rất giống một con mèo.

(8)

Ở cạnh Giang Ngọc, ta trải qua quãng thời gian thú vị nhất trong cuộc đời.

Trước đây ta chưa từng yêu thích công việc nữ công, nhưng không ngờ bây giờ ta lại có thể tập trung vào việc thêu thùa.

Mặc dù sẽ bị mẫu thân chê cười việc thêu uyên ương giống như vịt, nhưng cũng không làm suy giảm sự nhiệt tình của ta.

Ta luôn mong chờ đến thời điểm có thể cho Giang Ngọc thấy tình cảm chân thành của ta.

Khi đó chàng sẽ vuốt ve đầu của ta, nói cho ta biết, ta đã làm rất tốt.

Thỉnh thoảng chàng nhờ ta đến thư phòng của phụ thân mượn một ít thư tịch. Từ nhở ta đã không có hứng thú với thư tịch. Sau khi mẫu thân dạy ta biết đọc biết viết, đã không còn thúc giục ta việc đọc sách nữa.

Cho nên ta chỉ phụ trách việc lấy thư tịch đến cho Giang Ngọc, còn lại đều bắt chàng niệm thư cho ta nghe.

Quãng thời gian trầm lắng yên bình như vậy so với lúc chơi đùa cùng ca ca còn tự tại hơn rất nhiều.

Dường như tình cảm của ta dành cho Giang Ngọc không giống với kiểu thích mà mẫu thân đã nói.

Mấy ngày này ta luôn xa lánh ca ca, không còn đến tìm huynh ấy chơi đùa. Mỗi ngày chỉ ở cùng một chỗ với Giang Ngọc.

Có một ngày, sau khi ta cùng Giang Ngọc ở trong phòng ăn điểm tâm xong, bỗng nhiên chàng hỏi ta một câu:

“Nam Nam, nàng biết bên ngoài có những thứ gì không?”

“Bên ngoài không phải là đình viện sao? Có cây, có hoa, có những con cá nhỏ, phía sau núi còn có cả tiểu lộc.” Ta thuận miệng đáp.

Đôi mắt sâu thẳm của chàng nhìn ta, nghiêm túc nói: “Thế gian bên ngoài vô cùng to lớn đẹp đẽ, có rất nhiều người dễ mến, cuộc sống cũng rất tự tại.”

Chàng nói với ta những lời này có ích gì. Phụ thân và mẫu thân không cho phép chúng ta ra bên ngoài, hơn nữa ta không có hứng thú. Cuộc sống hiện tại của ta ở bên Giang Ngọc cũng rất tự tại.

Ta qua loa ứng phó, chàng cũng không nói thêm gì nữa.

Ta nhìn vết thương vẫn dữ tợn như cũ thoáng lộ ra ở trên quai xanh của chàng, nên đã vươn tay chạm vào.

Chàng bỗng nhiên nắm lấy tay của ta, mở to mắt hỏi: “Ca ca của nàng có thật sự rất yêu thương nàng hay không?”

“Từ nhỏ ta đã lớn lên bên cạnh huynh ấy, đương nhiên là huynh ấy rất yêu thương ta.” Ta muốn rút tay về nhưng phát hiện chàng vẫn nắm rất chặt.

“Nàng biết tình nghĩa tỷ đệ chân chính là gì không? Không, nàng không hiểu.”

Chàng lại nói linh tinh rồi, ta đâu có đệ đệ.

“Nam Nam, nếu một ngày nàng có thể ra ngoài, có khả năng nàng sẽ không quay trở về nơi này nữa phải không?”

Làm sao mà chàng lại hỏi nhiều vấn đề kỳ quái như vậy. Chúng khiến ta thật phiền muộn trong lòng.

Vì vậy ta nắm chặt cằm của chàng, chặn cái miệng đang lải nhải của chàng lại.

Khuôn mặt của chàng bỗng nhiên đỏ bừng, giải thích hoàn hảo cho cái gì gọi là “Phong thần tuấn lãng.”

Cuối cùng, ta vỗ vai chàng một cái: “Chàng phải mau khỏe lên.. nếu không ta sẽ không có cách nào dẫn chàng ra sau núi chơi.”

Chàng cắn răng, nhìn ta chăm chú. Trong mắt chàng lóe lên một thứ cảm xúc phức tạp, khiến tâm của ta rung động kịch liệt.

Đây là lần đầu tiên ta cùng người khác phái thân mật như vậy.

Hóa ra cũng có thứ cảm giác kỳ lạ đến vậy. Tâm của ta đập rất mạnh, cảm giác như muốn thoát ra khỏi lồng ngực vậy.

(9)

Lại cách một khoảng thời gian, trên núi bỗng dưng có tuyết rơi. Ta thấy vết thương của Giang Ngọc đã gần như khỏi hắn, nên đã lôi kéo chàng đến sau núi chơi.

Chúng ta vừa khéo gặp được ca ca cũng vừa trở về từ sau núi.

Tay của huynh ấy bị lạnh cóng đến đỏ ửng, hẳn là huynh ấy vừa chôn xác chết xong.

Bỗng nhiên ta có chút khẩn trương, đứng chắn trước mặt của Giang Ngọc.

“Ca ca.”

“Nam Nam, muội không được dẫn hắn ra sau núi.” Ca ca nghiêm túc nhìn ta chăm chú, ánh mắt liếc qua Giang Ngọc một cái.

Con người của ta từ nhỏ đã tương đối bướng bỉnh, càng không phép ta càng muốn làm, huống hồ trước đây ca ca còn thường dẫn ta đến sau núi chơi.

“Muội chỉ muốn đi thăm tiểu lộc mà thôi.”

Vì vậy ta đã không nghe theo lời khuyên can của ca ca, kéo Giang Ngọc chạy một mạch ra sau núi.

Phía sau núi rất lớn, cây cối mọc um tùm. Ta dẫn Giang Ngọc đến nơi tiểu lộc thường hay xuất hiện.

Ánh nắng đang chói chang, ở thời điểm chúng ta vừa đặt chân đến sau núi không bao lâu thì bắt đầu hạ tuyết.

Từ khi đến sau núi, biểu cảm của Giang Ngọc bắt đầu có một chút nặng nề, không biết có phải nguyên nhân xuất phát từ khí trời hay không.

“Có phải vết thương của chàng lại đau phải không?” Ta quan tâm hỏi.

Chàng tựa vào cây, đôi môi mỏng khẽ mở, chỉ vào một mảnh rừng toàn những lùm cây thấp hỏi: “Nam Nam, nàng nói cho ta biết, ở nơi đó có thứ gì?”

Ta chớp chớp mắt. Ca ca đã nói nới đó có một bí mật không thể nói cho một ai biết, ta không thể nói.

“Phu quân chàng đang nói cái gì vậy, nơi đó không phải có cây sao?”

Ta vốn định dẫn chàng ra sau núi tìm tiểu lộc, để nói cho chàng biết mắt của cả hai rất giống nhau.

Thế nhưng tuyết rơi càng lúc càng nhiều, đường về đều đã bị chặn kín.

Ta và phu quân dựa vào nhau để sưởi ấm, chờ ca ca của ta đến cứu chúng ta.

Chàng nắm chặt tay ta, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh rừng nhỏ phủ đầy tuyết trắng kia.

(10)

Ta nằm ngủ ở trong lòng của Giang Ngọc, cũng không biết bản thân có phải bị cóng đến cứng đờ người hay không nữa.

Chỉ là lúc tỉnh lại ta đã phát hiện bản thân đang ở trong phòng.

Giang Ngọc bưng bát ngồi ở bên cạnh. Dường như ta bị nhiễm phong hàn, đầu rất đau, khi nhìn thấy chiếc bát chàng đang cầm theo bản năng chỉ muốn đẩy ra:

“Ta không muốn uống thuốc.”

“Nam Nam ngoan, đây là canh gừng, nàng uống vào cho ấm thân thể.”

Dưới sự hầu hạ của chàng, ta uống hết sạch bát canh gừng. Hương vị không thể nói là tốt, nhưng khi uống xong cả người quả thực rất ấm.

Chỉ là ta rất buồn ngủ.

Ta không biết chúng ta đã trở về bằng cách nào, cũng không biết khi Giang Ngọc và ca ca gặp nhau đã nói những gì.

Nhưng chàng vân luôn dịu dàng dỗ ta uống canh gừng, không tiếp tục để ta ra ngoài gặp gió.

Cứ như thế hơn mười ngày, dưới sự chăm sóc của Giang Ngọc, ta mỗi ngày đều khá hơn.

Trời đã rét đậm. Qua ít ngày nữa, phụ thân và mẫu thân sẽ lại xuống núi. Mỗi lần bọn họ ra ngoài đều sẽ mang rất nhiều đồ tốt trở về.

Khi đó ta chỉ có thể cùng ca ca ở Quyến Viên chờ.

Nhưng năm nay ta bông nhiễn rất muốn ra ngoài.

Vì vậy, vào một buổi tối, ta chạy đến phòng của mẫu thân, thỉnh cầu bà dẫn ta đi theo.

“Nam Nam ngoan, thế gian bên ngoài rất đáng sợ, có rất nhiều người xấu. Bọn họ đều không có ý tốt. Nam Nam không thể đi ra ngoài, ở nơi này chúng ta sẽ bảo vệ con.”

Ta bị mẫu thân đuổi về. Trong lòng ta quả thực vô cùng hụt hẫng.
Bình Luận (0)
Comment