Nam Nam Nương Náu

Chương 3

(11)

Đêm hôm đó lúc trở về phòng, ta để Giang Ngọc gối đầu lên chân của ta, giúp chàng chải tóc.

“Phu quân, chàng có biết thế gian bên ngoài có hình dạng gì không?”

Chàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài khẽ run rẩy. Chàng dùng giọng nói thật nhẹ nhàng nói với ta: “Ở bên ngoài rất khác nơi đây.”

Phu quân quá ngoan, ngoan giống như con mèo mẫu thân nuôi. Ta rất thích vuốt ve mái tóc của chàng, cùng chàng nói chuyện.

“Nam Nam muốn đi xem không? Ta sẽ đi cùng với nàng, nhưng điều kiện là nàng phải làm cho mẫu thân đồng ý đã.”

Chàng mở to mắt nhìn ta. Ta thấy được bóng dáng tràn đầy mong đợi của bản thân trong mắt của chàng.

“Chúng ta không ra ngoài được. Ta đã ở nơi đây hơn chục năm rồi. Mẫu thân và phụ thân sẽ không để cho ta đi ra bên ngoài. Bà ấy sẽ không đồng ý.”

Ngọc trầm mặc trong nháy mắt. Chàng nắm lấy tay của ta, hôn lên bàn tay của ta, dịu dàng nói: “Nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn Nam Nam đi ăn mứt quả, xem hoa đăng được không?”

Tròng mắt của ta chuyển động. Những điều chàng nói, ta đều chưa từng nghe qua.

Có vẻ những trò chơi này rất thú vị.

Nói thực là ta cũng có chút dao động, nhưng ta không biểu hiện ra bên ngoài. Dù sao mẫu thân đã từng nói không được biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài. Tâm của ta phải thực vững vàng.

Ta vuốt ve mái tóc Giang Ngọc, mỉm cười lắc đầu.

Chàng không tiếp tục nói nữa.

Thế nhưng những ngày sau đó, thời điểm chúng ta nằm tán gẫu vào buổi tối, Giang Ngọc đều vô tình hay cố ý nói một ít chuyện thú vị bên ngoài.

Như việc người thuyết thư có thể kể rất nhiều cố sự.

Còn có rất nhiều xướng kịch ta chưa từng nghe qua.

Ta cảm thấy bản thân không thể che giấu cảm xúc của bản thân được nữa. Qua lời kể của Giang Ngọc, ta càng ngày càng muốn ngắm, thậm chí còn vượt qua khát vọng đối với chàng.

Gần đây mọi trò chơi ta đều mất hứng thú. Trong đầu chỉ còn lại hình ảnh người thuyết thư.

Rốt cuộc là loại người như thế nào, mà có thể khiến cho mọi người say sưa nghe ông ta kể chuyện.

(12)

Ban ngày ta đều nhốt Giang Ngọc ở trong phòng, sợ ca ca gây ra chuyện gì đối với chàng.

Ta tâm trạng không tốt đi đi lại lại trong rừng đào. Những bông tuyết rơi lả tả trên những cành đào trơ trụi tạo thành một tầng băng sương mỏng.

Ta bắt gặp ca ca đang túm chặt một con mèo ở dưới một cây đào.

“Huynh đang làm cái gì?” Ta thấy con mèo đang run rẩy, nên có chút kích động.

Ca ca không hề quay đầu lại nhìn ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Muội không chơi với ta, ta chỉ có thể tự đi tìm thú vui.”

Con mèo kia giương mắt nhìn ta, khiến trong lòng ta như bị véo một cái. Ta đẩy ca ca ra, thả con mèo đi.

“Nam Nam, muội đang làm cái gì?”

“Ca ca, huynh đừng làm như vậy.” Ta không nói được vì sao không nên làm như vậy, chỉ cảm thấy làm như vậy là không đúng.

“Trước đây, muội thường theo ta chơi đùa như vậy, tại sạo bây giờ lại nói là không được? Chẳng lẽ phu quân của muội nói cho muội cái gì?” Ca ca híp mắt, vẻ mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Vẻ mặt của ca ca khiến ta khó chịu, ta mấp máy môi: “Không bằng huynh đi tìm các tiểu nha hoàn chơi đùa, đừng nên đối với các con vật nhỏ như vậy.”

“Ta không có hứng thú với các nàng ta.” Ánh mắt của ca ca trở nên có chút hung ác. Huynh ấy vẫy vẫy tay áo, tức giận rời khỏi.

Ta gọi huynh ấy lại: “Ca ca, hôm nay muội thả con mèo của huynh đi, huynh theo ta quay về tìm Giang Ngọc chơi, nhưng huynh không được đụng vào đến chàng.”

Ca ca dừng chân quay đầu nhìn ta, cười to đến mức lộ hết cả hàm răng: “Vẫn là Nam Nam tốt nhất.”

Vì vậy ta dẫn huynh ấy về phòng của ta. Giang Ngọc đang ngồi bên án kỷ đọc sách.

“Phu quân, ca ca đến thăm chàng.”

Giang Ngọc thấy ca ca xuất hiện trong phòng, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, giống như chim ưng nhìn huynh ấy, tràn đầy địch ý.

Trong lòng của ta có hơi chút trùng xuống, không biết phải làm thế nào.

Ánh mắt của chàng như thế này, ta chưa từng gặp qua.

Ca ca bị chàng nhìn đến mức phát cáu: “Ngươi còn nhìn ta như thế nữa, cẩn thận ta móc mắt của ngươi ra.”

Giang Ngọc khẽ cười một tiếng: “Ngươi có bản lĩnh thì cứ thử xem.”

Ta siết chặt lòng bàn tay, trước đây Giang Ngọc chưa từng khiêu khích ca ca như vậy.

Thân hình của Giang Ngọc gầy yếu, nhìn qua là biết không phải là đối thủ của ca ca. Ta vô cùng lo sợ ca ca nổi điên giết chết Giang Ngọc.

Vì thế ta chắn trước mặt của Giang Ngọc, quát lớn: “Ta không cho phép huynh chạm vào chàng, bằng không ta sẽ không khách khí.”

Ca ca bỗng nhiên cười vô cùng dữ tợn: “Nam Nam, muội đừng để bị hắn lừa. Chúng ta mới là chí thân huyết mạch tương liên.”

Giang Ngọc nắm lấy tay của ta, lạnh lùng nói: “Mời ngươi ra đi ra ngoài. Cũng mong ngươi đừng nói những lời làm nhiễu loạn tâm trí nương tử của ta.”

Giang Ngọc dường như trở nên có chút không giống với chàng trước đây. Lúc này chàng dám đứng lên chống đối lại ca ca.

(13)

Lúc ba người chúng ta đang giằng co, mẫu thân đã bước tới phòng của ta.

Mẫu thân nhẹ nhàng uyển chuyển bước đi, dáng người của mẫu thân khiến ngay cả ta nhìn cũng thấy thích. Ta không được đẹp giống như bà ấy.

“Ở đây đang xảy ra chuyện gì? Vân Tích, con đã làm gì đối với phu quân của Nam Nam? Con đừng quên ta đã từng nói, hắn là phu quân của Nam Nam, là muội phu của con?”

Ca ca của ta thu hồi ánh mắt lạnh thấu xương, ẩn nhẫn đứng phía sau của mẫu thân, cúi thấp đầu ngoan ngoãn nói: “Vâng, thưa mẫu thân.”

May mà mẫu thân xuất hiện, hóa giải được nguy cơ này.

Thế nhưng việc này càng cùng cố niềm tin của ta, ta không thể để cho ca ca gặp lại phu quân của ta.

Buổi tối, lúc ta chui vào trong lòng của Giang Ngọc, ôm chặt lấy chàng hỏi: “Phu quân, chàng muốn ra bên ngoài sao?”

Ta cảm nhận rõ thân thể của chàng có chút cứng đờ, sau đó chàng thấp giọng nói: “Không muốn, ta muốn ở bên cạnh nàng.”

Ta muốn ra ngoài ngắm nhìn một chút.

Nhưng chàng không muốn, vậy ta phải làm gì đây?

Bàn tay của ta luồn vào trong y phục của Giang Ngọc, áp lên lồng ngực ấm áp của chàng. Trong những ngày đông rét lạnh nơi này mang đến cho ta hơi ấm còn ấm áp hơn lò sưởi tay.

“Nam Nam, nàng sẽ không vứt bỏ ta chứ?”

Giang Ngọc hỏi một câu không đầu không đuôi, làm cho bàn tay đang đặt ở bên hông của chàng, không dám trượt xuống dưới.

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, chớp chớp mắt, gật đầu.

Ta sẽ không như vậy, bởi vì ta còn chưa có chơi chán.

Mẫu thân nói, nam nhân bị chơi đủ rồi, mới có thể bị vứt bỏ.

(14)

Trời càng lúc càng lạnh. Ta giơ đầu ngón tay ra đếm ngày.

Cách thời điểm mọi người ra ngoài còn không đến ba ngày.

Ta muốn đến tìm mẫu thân nói chuyện một lần nữa, để bà ấy đồng ý để ta dẫn theo Giang Ngọc ra ngoài chơi một chút.

Cho nên, sau khi Giang Ngọc ngủ say, ta lén chạy ra ngoài.

Nhưng lúc này trong sân của mẫu thân, đèn vẫn sáng trưng. Ta vừa mới chuẩn bị bước vào thì nghe được giọng nói của phụ thân.

“Lần này thuốc không dùng được, xuất hiện phản ứng nghiêm trọng. Khánh nhân yêu cầu phải là loại vô hình vô sắc, tốt nhất là có thể chết giống như bị bệnh. Nàng xem những người này, vừa nhìn là đã phát hiện chết do trúng độc.”

“Lần này vẫn dựa theo phương pháp lúc trước, tại sao lại xảy ra chuyện. Xảy ra chuyện còn không phải do ông? Có phải ông nhìn trúng các nha đầu thử nghiệm thuốc, cho nên mới phối sai phương thuốc?”

Mẫu thân chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với phụ thân.

Lúc bọn họ đang tranh chấp, ta leo lên đầu tường nhìn thấy mười mấy bộ thi thể đang bày ra trên mặt đất.

Thân thể của mỗi người này đều tím bầm, thậm chí có người còn thất khiếu chảy máu, thể hiện rất rõ là chết do trúng độc.

Ta biết nhà của chúng ta có rất nhiều thuốc, thế nhưng không rõ việc bọn họ dùng người thử độc.

Ca ca ngồi ở trong góc, nặng nề nói: “Mẫu thân, để con đi chôn chúng. Ngày mai lại bắt một nhóm người mới thử lại xem.”

Mẫu thân chỉnh lại mái tóc của bản thân: “Vân Tích, khổ cho con. Trong thời gian này người không đủ dùng, nếu không cứ mang tỳ nữ và hạ nhân ra thử thuốc trước. Con đừng nói cho muội muội. Con bé còn nhỏ, hãy để cho con bé vui vẻ sống thật tốt.”

Ta nhìn thấy ca ca nhanh nhẹn chồng lần lượt từng người lên nhau, dừng xe bò kéo ra sau núi.

Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến huynh ấy là chuyện như vậy, trong lòng trở nên lạnh lẽo.

Sau khi trở về phòng, ta vẫn còn đang run rẩy, nhịn không được chui vào lòng của Giang Ngọc.

Giang Ngọc choàng tỉnh, vỗ vỗ lưng của ta: “Nam Nam, nàng làm sao vậy?”

“Phu quân, ta lạnh quá.”

Chàng ôm chặt lấy ta, nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh vô cùng.

(15)

Ngày thứ hai quả nhiên ta thấy rất nhiều người bị trói đưa vào gian phòng kia.

Ta vội vàng quay lại viện tử của ta. Ta sợ ta vừa rời khỏi Giang Ngọc, chàng sẽ bị ca ca đưa vào gian phòng đó, trở thành giống những nằm dưới đất hôm qua ta nhìn thấy, tử trạng vô cùng đáng sợ.

Về đến phòng, ta ôm lấy Giang Ngọc, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Giang Ngọc dường như cũng cảm thấy điều bất thường, vừa vuốt ve mái tóc của ta vừa hỏi: “Nam Nam, trước đây ta từng chống đối lại ca ca của nàng, có phải hắn sẽ ghi hận trong lòng hay không?”

“Sẽ không, không bao giờ, ca ca rất yêu thương ta, sẽ không trút giận với chàng.”

Tuy ta nói như thế, nhưng tâm của ta lại chìm xuống tận đáy cốc.

Ngày hôm qua, ca ca đối mặt với các tử thi giống như nhìn các con vật. Giang Ngọc đối với huynh ấy mà nói, chỉ sợ bất quá chàng cũng chỉ là một trong số các dược nhân có cũng được không có cũng chẳng sao.

“Ngộ nhỡ ta không cẩn thận đắc tội với lão gia hoặc phu nhân, nàng bảo ta sẽ phải đối mặt với việc này như thế nào đây?”

Ta sợ đến mức kêu lên một tiếng, run rẩy ôm lấy cánh tay của Giang Ngọc, lẩm bẩm: “Ta sẽ không để chàng xảy ra bất cứ việc gì?”

Đêm hôm đó ta gặp một cơn ác mộng. Ta mơ thấy Giang Ngọc bị phụ thân ghim thật nhiều châm, bị ca ca ép uống rất nhiều dược hoàn.

Chàng chết vô cùng thê thảm. Trước khi chết, chàng vẫn luôn chất vấn ta: “Nam Nam, không phải nàng đã nói sẽ không để ta xảy ra chuyện gì sao? Nhưng cuối cùng ta vẫn phải chết.”

Ta vô cùng thống khổ, bị cơn ác mộng bủa vây không lối thoát. Bộ dạng thất khiếu chảy máu của Giang Ngọc trong mộng cảnh khiến cho ta không thể thở nổi.

Thẳng cho đến khi ta bị lay tỉnh.

“Nam Nam, nàng bị làm sao vậy?”

Ta mở to mắt. Khi nhìn thấy gương mặt của Giang Ngọc, ta rơi lệ ôm chặt lấy chàng: “Giang Ngọc, ta đưa chàng rời khỏi nơi này được không? Chàng đi đi, đừng bao giờ quay lại nữa.”

Giang Ngọc ôm lấy mặt của ta mà nói: “Nam Nam, muốn đi thì phải cùng đi.”

Ta lắc đầu.

Ta không thể đi. Bọn họ làm như vậy là không đúng, nhưng bọn họ cũng là thân nhân duy nhất của ta, ta không thể rời khỏi họ.

Ta cũng không muốn Giang Ngọc chết.

Cách duy nhất chỉ có thể là đưa chàng rời khỏi đây.
Bình Luận (0)
Comment