CHƯƠNG NĂM CHÍN
Sứ thần chợt nói: “Bệ hạ, thần thủy chung có một chuyện không sao hiểu được, Thiên Quân tiễn của bệ hạ khả dĩ bắn xa ngoài trăm trượng, nhanh tựa lưu tinh*, địch nhân khó thoát. Cớ sao Lạc Vương kia hắn bất quá đứng cách ta hơn năm mươi trượng, Bệ hạ lại không thử dùng chiêu này lấy mạng hắn a? Một khi Hạ Hầu Lan băng hà, thôn tính Tuyết Duyên chẳng phải chuyện trong tầm tay sao?”
Hắn còn chưa nói xong đã bị A Ba Kim trừng mắt nạt: “Xem xem, đây quả nhiên là hậu quả của sự vô chí tiến thủ mà! Ngày thường Trẫm nhắc nhở các ngươi chú tâm đến tin tức tình báo, rốt cục đều bị các ngươi nghe tai nọ tuồn tai kia. Các ngươi không lẽ không biết thân thủ Hạ Hầu Lan bậc nhất lợi hại, lại thêm dự cảm cực kỳ linh mẫn tôi luyện từ bao năm lăn lộn chinh chiến sao? Nếu giờ Trẫm nhắm vào hắn, không đợi tên bắn ra, bằng công lực ấy hắn đã có thể cảm nhận được rồi. Hừ, tên của Trẫm căn bản phạm không được một cái lông tơ của hắn.” Nói đến đây, vị Quốc vương xưa nay không biết câu nệ lễ tiết đã muốn phun ra cả những lời lẽ thô tục*.
Sứ thần xám mặt, thầm nghĩ: không thử sao đã biết. Nhưng hắn dĩ nhiên không dám nói ra miệng, bằng không chủ thượng tất sẽ cho rằng hắn muốn cãi lý với bề trên, báo hại ngày sau thành ra ‘tiểu hài xỏ không xong*’, thà rằng không nói còn hơn.
Phần A Ba Kim, mắt thấy Dịch Thủy đã sắp về tới chiến xa, hắn lập tức rút ba mũi trường tiễn* gài lên dây cung, nhắm thẳng hướng thân ảnh thoăn thoắt nọ, thầm nhẩm tính vị trí của hắn sau một khắc nữa.
“Thư nhi, ngươi xem, hắn thực sự có thiên bẩm về võ nghệ phải không?” Nhìn Dịch Thủy ngược gió mà phóng trở về, Hạ Hầu Lan hứng khởi hỏi người tâm phúc bên cạnh, “Công phu ấy đều là khi còn trong Vương phủ ta dạy hắn một chút khẩu quyết căn bản đặng giết thời gian, đâu ngờ đến giờ hắn lại có thể phát huy thành uy lực mãnh liệt như vậy.”
“Quả nhiên, Vương gia nói đúng lắm.” Hạ Hầu Thư nheo nheo mắt nhìn Dịch Thủy đang áp sát càng lúc càng gần, dường như hắn phát hiện có chút kỳ quái: “Có điều Vương gia a, sao nô tài thấy như vóc người hắn thay đổi a? Như là cao to lên một chút thì phải.”
Hạ Hầu Lan hừ một tiếng, lạnh giọng: “Thủ nghệ tổ truyền của Vong Nguyệt tất có loại dược vật có thể thay đổi dáng vóc. Dịch Thủy có lẽ hôm nay mới dùng dược không lâu đã ra trận, dược chưa kịp phát huy tác dụng đã bị bức tiết ra theo mồ hôi, dĩ nhiên thân hình hắn sẽ dần khôi phục lại hình dạng nguyên bản thôi.”
Lại liếc thấy ánh mắt vẫn tỏ vẻ ngù ngờ của Hạ Hầu Thư, hắn hừ thêm một tiếng nữa: “Tiểu tử ngươi, còn hòng giấu giếm ta. Cho ngươi hay, từ đêm đầu tiên ta đã nhận ra rồi, sau đó lập tức phái người tra xét gốc rễ Vong Nguyệt, tự nhiên nhìn thấu tất cả.”
“Vậy sao Vương gia không lật tẩy hắn?” Nắm ngay thời cơ tối hậu, Hạ Hầu Thư ngoan cố truy bằng được nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn.
“Ngươi thực là càng ngày càng ngu ngốc.” Hạ Hầu Lan khẽ gắt lên, “Bản vương vạch trần hắn mà hắn còn ở cạnh bên ta, một bước một bước không thể ly khai nữa sao? Còn không lập tức gói ghém trốn tịt trong một doanh trại nào đó rồi, tới lúc ấy không lẽ ta gõ trống khua chiêng, lung tung lục soát để tìm hắn?”
‘Kỳ thực những ngày vừa qua, ngày đêm được thấy hắn, cảm nhận được hắn, đối với ta đích thực là khoảng thời gian hạnh phúc tột cùng.’ Hạ Hầu Lan thầm nhủ trong lòng.
Lúc này Dịch Thủy chỉ còn cách bọn họ mấy bước, thấy Hạ Hầu Lan, dường như khuôn mặt quỷ mị không chút biểu tình của hắn nhếch cao hẳn lên, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ tự hào, hắn cố tình giơ cao cánh tay nắm thủ cấp địch, phảng phất ám chỉ: ‘Hạ Hầu Lan, ta không thua ngươi đâu.’
“Hảo, hảo hảo hảo!” Hạ Hầu Lan cao hứng bật cười, ra sức vỗ tay, lại lớn tiếng hô: “Thực không hổ là chiến sĩ ưu tú nhất Tuyết Duyên…” Lời còn chưa nói hết, thính giác mẫn cảm của hắn đã nghe lọt một tiếng gió vút nhẹ như tơ, Hạ Hầu Lan kinh hãi quay đầu nhìn lại, đã thấy ba mũi tên xé gió nhắm hướng Dịch Thủy bay tới, đích thực nhanh tựa lưu tinh, lực thấu thiên quân.
Lúc này thét lên cảnh báo Dịch Thủy cũng đã muộn, hơn nữa biết rõ công lực Dịch Thủy kém xa mình, đại não Hạ Hầu Lan hoàn toàn chưa kịp phân tích thêm chút gì, thân thể hắn đã lập tức hành động theo trái tim và bản năng. Hắn giậm chân lao vút như gió lốc tới chắn trước người Dịch Thủy, kiếm bên hông đồng thời bị tuốt khỏi bao, lúc này ba mũi tên đã bay tới cận kề, quay đầu lại lần nữa để quan sát cũng không kịp, hắn chỉ có thể dựa vào trực giác cùng tiếng gió để huơ kiếm.
Hai tiếng “Keng! Keng!” vang lên, thần kinh Hạ Hầu Lan căng như dây đàn, thầm kêu không xong, trong lúc khẩn cấp đã vung trượt một kiếm. Cũng may thân thể hắn tôi luyện trên chiến trường bao năm, đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, ngay khi nhận ra một kiếm không trúng, toàn thân hắn nhanh như cắt chao nghiêng qua một bên, trong khoảnh khắc chỉ nghe thấy một âm thanh ám muội khó tả, mũi tên trầm hắc* đã đâm xuyên thấu bả vai Hạ Hầu Lan.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, cả Dịch Thủy lẫn Hạ Hầu Thư đều hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì phát sinh đã thấy thân thể Hạ Hầu Lan lảo đảo nghiêng ngả rồi đột ngột sụp xuống. Trường tiễn đã xuyên thủng kim giáp*, thấu qua cả xương cốt, đầu mũi tên phân cách với phần đuôi bằng chính phần xương thịt trên vai Hạ Hầu Lan, màu trầm hắc dưới ánh dương mờ mịt, lóe lên ánh tối tăm tà ác.
Địch quân hốt nhiên náo động, đồng thanh hô “Hảo!!”, Hạ Hầu Lan trúng tên khiến sĩ khí liên quân đại khởi, trong khi ấy binh sĩ Tuyết Duyên tận mắt chứng kiến thì toàn bộ sững sờ, linh cảm rằng Lạc Vương tựa như thánh thần giữa chúng dân thụ thương mà chết khiến trụ cột tinh thần của họ trong nháy mắt như sụp đổ.
Dịch Thủy run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở của Hạ Hầu Lan, cảm giác vẫn còn nhiệt khí mong manh phả ra, lòng hắn đã quặn đau, rối bời; nhưng tình thế lúc này không cho phép hắn tiếp tục ngần ngừ suy tưởng, bằng không nhất định đại quân Tuyết Duyên sẽ tan rã, thảm bại. Mà hậu quả ấy không đời nào là điều Hạ Hầu Lan một đời kiêu hãnh có thể chấp nhận.
Tự nhủ như vậy, Dịch Thủy cắn răng dằn lòng, bất ngờ đứng bật dậy, nhanh nhẹn phóng người cưỡi lên chiến mã của Hạ Hầu Lan, một tay giật diện cụ trên mặt xuống, tập trung nội lực toàn thân thét lớn:
“Tam quân tướng sĩ nghe lệnh, ta là Lạc Vương phi Dịch Thủy! Lúc này là thời khắc tồn vong sinh tử, các huynh đệ không thể hỗn loạn, phá vỡ trận tuyến! Sát! Chúng ta phải diệt sạch những kẻ man di lòng tham vô đáy kia, chỉ có như vậy mới cứu được Lạc Vương, cứu được Tuyết Duyên chúng ta! Ta ra lệnh, vì Lạc Vương của các ngươi, vì Quốc gia của các ngươi, vì thân nhân của các ngươi! Xông lên! Sát a!!!”
Dứt tiếng hô, Dịch Thủy thúc chiến mã, lần thứ hai cường liệt như vũ bão xông thẳng vào giữa chiến trận. Dưới bầu trời âm u đột nhiên rền vang những tiếng hô hào như sấm động: “Xông lên!! Sát a!!!!”
——–
*lưu tinh: sao băng.
*về khúc ‘lời lẽ thô tục’ của bạn A Ba Kim, 8-> thật ra trong câu nói của bạn ý trước đấy có một từ tục tĩu *O* ~ mà có để nguyên văn cũng không đẹp mắt gì nên mình đã xoắn xuýt để lược đi :”> (dù sao thì vấn đề của bạn A Ba Kim có lẽ cũng ko nằm ở cái mỏ biết chửi thề =__= ~).
*tiểu hài(giày nhỏ) xỏ không xong: “Xuyên bất hoàn đích tiểu hài” (穿不完的小鞋), mình ko tìm được giải nghĩa của cụm từ này nhưng qua tham khảo một số trường hợp các bạn Tàu sử dụng cụm từ này thì mình đoán đại ý là: ở trong tình thế khó khăn, khó xoay xở vì bị cấp trên o ép :”> .
*trường tiễn: mũi tên dài.
*trầm hắc: màu đen sậm, tối.
***