CHƯƠNG SÁU MƯƠI
Vương gia vì một nô lệ tên gọi Dịch Thủy mà xuống chiếu cải cách chế độ nô lệ, vì Dịch Thủy mà không tiếc hạt Định Hồn châu trân quý vô song, vì Dịch Thủy mà nguyện ý vứt bỏ cuộc sống xa hoa trong Vương phủ để tới nông trường chịu kham khổ… còn bao nhiêu kỳ truyện nữa mà phụ nhân*, trẻ nít Tuyết Duyên không ai không nằm lòng. Thêm nữa những chiến tích huy hoàng năm nào của Dịch Thủy trên chiến trường Đông Vãn đều qua miệng bằng hữu binh nô với hắn xưa kia truyền đi rộn rã; bởi vậy bao nhiêu binh sĩ đang trong hồi kinh hoàng rối trí, vừa nghe Dịch Thủy tự xưng Vương phi rồi bừng bừng hào khí thúc ngựa xông pha giết địch đều không khỏi bùng lên ý chí: ‘Là Vương phi a, là Chính cung Vương phi mà Vương gia thậm sâu nể phục, yêu thương a! Phải rồi, vì Vương gia, vì Tuyết Duyên, vì thân nhân nơi quê nhà, chúng ta sao có thể bại trận được!’
Hạ Hầu Thư kinh ngạc nhìn tam quân mấy vạn chiến sĩ trong nháy mắt đã lại nhiệt huyết sôi trào, rầm rầm thét vang “Xung phong!”; lại dõi mắt nhìn thân ảnh cao ngất trên ngựa tiên phong phía xa, hắn trong khoảnh khắc đã hiểu ra vì sao Hạ Hầu Lan đối với Dịch Thủy lại một lòng si tình, cam nguyện chịu sự cáo trạng, phản đối của đại bộ phận quý tộc để thực hiện cải cách nô lệ, hòng làm hắn vui lòng. Dịch Thủy, hắn xứng đáng để Vương gia làm nhiều như vậy.
Nô tài trung thành tận tụy vui mừng tự nhủ chủ tử ngày sau rốt cuộc đã tìm được người bạn đời đồng sinh cộng tử, Hạ Hầu Thư nhịn không được quay lại phía Hạ Hầu Lan đang bị đám quân y vây quanh, thì thầm với hắn: “Vương gia, ngươi thực may mắn. Dịch Thủy hắn… hắn rốt cuộc đã thừa nhận là Vương phi của ngươi rồi. Ngươi… đừng để hắn thất vọng, nghìn vạn lần nghìn vạn lần… phải qua được cửa ải này…” Lời càng nói ngữ thanh càng trầm thấp, trên gương mặt còn mang nụ cười của hắn hai hàng lệ đã từ từ chảy dài.
“Kia… người kia… hắn… hắn là ai?! Thiên a, hắn rốt cuộc… là ai chứ?” Sứ thần vỗ vỗ trán, rền rĩ nhắc lại chính câu hỏi mà chủ tử hắn vừa mới nói ra trước đó không lâu.
“Ác ma, hắn là ác ma.” Hồn Thái trả lời bằng ngữ khí khẳng định hùng hồn: “Hắn là chiến thần do ác ma nhập xác, Tu La Kim Cang. Đích thị rồi, hắn đích thị đã bị lang yêu* tàn nhẫn hung ác đệ nhất thảo nguyên nhập xác rồi, các ngươi nhìn xem sát ý trên người hắn cường liệt kinh khủng chưa…”
“Câm miệng hết cho Trẫm!” Đột nhiên tiếng gầm giận dữ vang lên khiến cả sứ thần lẫn Hồn Thái phát run cả người.
‘Loạn hết! Loạn hết rồi!’ A Ba Kim giận điên người, thầm tự răn mình lần sau tác chiến tuyệt đối không thể đưa hai kẻ điên khùng này theo, đành rằng bọn chúng có năng lực, nhưng so sánh đại cục thì thể diện Hoa Lặc quốc dĩ nhiên quan trọng hơn trăm lần. Còn may tướng lĩnh những nước còn lại trong liên minh đều mỗi người một phương, mạnh ai nấy tác chiến, bằng không sau này A Ba Kim hắn ngẩng đầu đối đãi ra sao với Quân chủ các quốc gia kia, đừng nói đứng đầu chủ trì bọn họ?!
“Lỗ tai các ngươi điếc hết rồi sao?! Công phu luyện bao nhiêu năm để vứt đi hử?! Hắn là Vương phi của Hạ Hầu Lan, là tên nô lệ khiến Hạ Hầu Lan điên đảo thần hồn người ta đồn đại ấy.” A Ba Kim sa sầm mặt, thực đúng là ngoài dự liệu a.
“Vô lý a chủ thượng, hắn ta rõ ràng xấu xí như vậy, làm gì có tí nào mị hoặc, câu nhân a?” Sứ thần vẫn còn vò đầu bứt tai chưa hiểu mô tê chi(*), khiến người ta cũng phải cực độ hoài nghi sự tán thưởng của chủ tử hắn dành cho hắn phải chăng là huyễn tưởng.
“Ngu muội, lẽ nào ngươi không biết trên đời còn có thuật dịch dung sao?! Ta lần nào cũng nói các ngươi chú tâm đến thông tin tình báo, ấy vậy mà giờ điểm tối thiểu ấy cũng không hiểu, thực là nuôi tốn bổng lộc!” A Ba Kim tức tối chửi rủa ầm lên.
“Chủ thượng, không phải các ngươi, ngươi thôi.” Hồn Thái tỉ mỉ chữa lại: “Thần biết thuật dịch dung, cái ấy trong tiểu thuyết truyền kỳ có miêu tả, nghe đâu rất thần kỳ a…”
“Thu binh.” Không đợi Hồn Thái ba hoa nốt, A Ba Kim đột nhiên trầm giọng ra lệnh. Ngay lập tức, vẻ ngờ nghệch vừa xong của Hồn Thái đã hoàn toàn biến mất, hắn sang sảng truyền lệnh khua chiêng thu binh, lại quay sang gật đầu nói: “Tiểu tử kia quả thực có tài, hắn vừa xưng danh tựa hồ đã được tôn sùng ngang ngửa Lạc Vương gia, đám cừu non trên thớt Tuyết Duyên cư nhiên chuyển mình thành thương lang* biết nhằm người mà cắn. Thực làm ta nhịn không được muốn hội kiến hắn một lần a.”
Sứ thần trái lại lại có vẻ ảo não: “Ai~ sớm biết kẻ đó trông vậy mà là nhất hào anh hùng, ta đã không nề hà ba vệt sẹo gớm ghiếc ấy mà nhìn hắn kĩ một chút a.”
“Sẽ còn được gặp.” A Ba Kim đột nhiên nhếch một nụ cười lạnh lùng: “Dịch Thủy hả? Tốt, Trẫm nhớ kĩ ngươi rồi. Ha ha, thực là nôn nóng tới ngày chúng ta tái ngộ a. Nghe nói Hạ Hầu Lan cũng không khuất phục được ngươi, thật không biết lúc ngươi đứng trước mặt Trẫm sẽ có bộ dạng thế nào đây?” Nói tới đây, vị quân chủ luôn tự tin quá lố không biết vì lẽ gì trên mặt lại xuất hiện một nụ cười tự kỷ u ám.
***
“Hạ Hầu Thư, hắn sao rồi?” Đứng bên ngoài trướng, Dịch Thủy vừa thấy Hạ Hầu Thư đi ra đã vội vã kéo hắn lại, hỏi dồn. Xung quanh hắn, binh sĩ đứng chen nhau tầng tầng lớp lớp, tất cả đều nôn nóng muốn biết tình hình thương thế của Hạ Hầu Lan.
“Ngươi thật muốn biết sao không tự vào mà xem?” Hạ Hầu Thư dù lời nói còn có chút cợt nhả, nhưng biểu cảm trên mặt hắn lại trầm trọng vô cùng, hắn vừa nói vừa kéo tay áo Dịch Thủy, lôi hắn vào trong trướng.
Dịch Thủy vừa vào trong đã ngây người sững sờ, Hạ Hầu Lan luôn ngông cuồng tự đại giờ đang ảm đạm nằm trên tấm thảm da sói, hơi thở mong manh thoi thóp. Dẫu trong những tháng ngày oán hận, hắn từng huyễn tưởng vô số lần những cảnh tượng tương tự như vậy để thỏa mãn lòng căm giận, nhưng hắn trăm vạn lần không thể ngờ, thời khắc này rốt cuộc đã trở thành hiện thực, mà điều càng khiến hắn vô pháp thờ ơ chính là Hạ Hầu Lan rốt cuộc cũng vì cứu hắn nên mới ra nông nỗi này.
“Khởi bẩm Vương phi nương nương, qua chẩn khán* tỉ mỉ, chúng lão thần nhất trí xác nhận Vương gia đã trúng phải một loại kỳ độc.” Lão quân y đứng đầu không đợi Dịch Thủy hỏi đã cung kính bẩm báo cho hắn tình trạng thương thế của Hạ Hầu Lan.
———
*phụ nhân: phụ nữ.
*lang yêu: =.= yêu quái lang (ta có nên nói luôn là ‘ma sói’ cho mất mặt anh Hồn Thái nữa hêm =))~ )
(*): về đoạn ‘không hiểu mô tê chi’ của bạn sứ thần, nguyên văn nó là câu này “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
*thương lang: sói xám.
*chẩn khán: xem, khám bệnh.
***