Nam Quân Nữ Gả

Chương 15.2

Đợi đến lúc kết thúc buổi huấn luyện nhảy dù, trong đội của Hứa Úy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Binh lính nhỏ tuổi nhất trong đội vì không vượt qua được chướng ngại tâm lý sợ độ cao, cuối cùng không thực hiện được pha nhảy dù.

Đám người xung quanh vì ai nấy đều thực hiện nhảy dù thành công mà vui mừng tán thưởng dần dần yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều nhìn binh lính kia.

Hứa Úy cũng nhìn cậu ấy.

"Tại sao không nhảy?" Hứa Úy lẳng lặng nhìn cậu ta mở miệng hỏi.

"Tôi...." Trên mặt cậu lính kia lộ vẻ không cam lòng nhưng vẫn không giấu được sự sợ hãi: "Chân....chân run."

"Cậu không biết muốn nói chuyện với tôi phải hô báo cáo trước sao?" Hứa Úy nâng cao giọng nói: "Chút chuyện nhỏ này còn cần tôi phải dạy cậu nữa sao?!"

"Báo, báo cáo!" Trong giọng nói của cậu lính mang theo run rẩy: "Tôi không dám nhảy!"

"Không dám nhảy mà còn ăn nói lẽ thẳng khí hùng như vậy sao?!" Hứa Úy lạnh lùng nói: "Có phải cậu cảm thấy lúc này tôi nên an ủi cậu không? Nói cho cậu biết ai cũng có lần đầu tiên cả, chỉ cần sợ độ cao không nhảy cũng có thể được bỏ qua?!"

Cậu lính kia ngập ngừng không dám lên tiếng, mọi người xung quanh đến thở cũng không dám phát ra tiếng.

"Tôi con mẹ nó hỏi cậu đấy! Điếc à?!" Hứa Úy tiến lên từng bước, trên gương mặt anh tuấn không giấu được vẻ tức giận: "Tôi hỏi cậu, cậu tới đây vì cái gì?"

"Báo cáo!" Binh lính kia không dám câm lặng nữa, vội vàng lên tiếng: "Trở thành một một người lính đặc chủng đạt tiêu chuẩn!"

"Cậu luôn miệng nói muốn trở thành lính đặc chủng, vậy theo ý của cậu, lính đặc chủng là cái gì?!" Hứa Úy chất vấn.

"Là binh lính tinh nhuệ nhất trong quân đội, là vũ khí trí mạng để dành lấy thắng lợi trong chiến tranh!" Cậu lính kia không chút sợ hãi nói.

"Nói hay như hát vậy" Hứa Úy hừ lạnh một tiếng nói: "Binh lính tinh nhuệ nhất lẽ nào con mẹ nó ngay cả hạng mục nhảy dù cơ bản nhất cũng không dám? Nếu như sau lưng cậu là quân địch, phía trước cậu là vách đá đủ cao nhưng ngã không chết, cậu sẽ vì độ cao đó mà lựa chọn bị bắt sao?!"

"Báo cáo!" Cậu lính kia dừng lại một chút rồi cắn răng nói: "Tôi sẽ chọn tự sát!"

"Tôi XX con bà cậu!" Hứa Úy bật ra một câu, không nói hai lời liền giơ chân đạp cậu lính kia ngã rạp xuống đất: "Cậu cho rằng tự sát khi bị bắt là vì cái gì? Đó là lúc cùng đường không tìm được biện pháp gì mới phải ra hạ sách đó! Rõ ràng có thể nhảy xuống vực chạy trốn, tại sao còn lựa chọn tự sát?! Cậu con mẹ nó coi sinh mạng này là cái gì? Quốc gia và nhân dân nuôi sống các cậu là để cho các cậu ở thời khắc mấu chốt lựa chọn tự sát sao?!"

Cậu lính nghe xong á khẩu không nói được gì, Hứa Úy liền tiến lên vừa đạp vừa nói: "Tôi cho cậu biết, hôm nay nếu như không phải lúc gần đi đại đội trưởng đã dặn dò qua, tôi con mẹ nó đã sớm đạp cậu từ trên máy bay xuống rồi, tôi bất chấp cậu có sợ độ cao hay không! Hàng năm, ở bộ đội đặc chủng đều có tiêu chuẩn* tử vong, nếu không có gan sợ chết thì sớm cút khỏi đây cho tôi!"

(* nghĩa là mỗi năm sẽ có giới hạn tối đa bao nhiêu trường hợp tử vong)

Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người binh lính trẻ tuổi kia.

An Hòa nhìn nhìn xung quanh, ánh mắt binh lính mỗi người một vẻ, duy chỉ không có hai chữ 'đồng tình'.

Cũng không phải bởi vì bọn họ không có trái tim, cũng không phải vì họ huấn luyện quá nhiều mà tê liệt.

Mà bởi vì bọn họ chân chính hiểu được ý nghĩa của ba chữ 'Lính đặc chủng' này.

Dù kêu khổ kêu mệt, dù cho 'máu chảy lệ rơi', lính đặc chủng bọn họ cũng không thể sợ.

Bọn họ là người đầu tiên xông ra chiến trường cũng là người cuối cùng rút khỏi.

Hàng năm bọn họ phải trải qua quá trình đào thải khắc nghiệt, thời gian nghỉ ngơi chia đều mỗi người mỗi ngày là 6 giờ.

"Không phải cứ mặc áo giáp chống đạn đội mũ nồi tay ôm súng thì các người con mẹ nó chính là lính đặc chủng đâu!" Những lời này thật sự khắc sâu vào đầu vào tâm trí của bọ họ.

Cho nên, dù người đang đối mặt lúc này không phải là binh lính kia mà là em trai bọn họ thì họ cũng không đồng tình nổi, không phải là không muốn đồng tình mà là không thể đồng tình.

Anh cũng giống như bọn họ, mỗi sáng đều phải thức dậy lúc 6 giờ, mỗi ngày đều phải hoàn thành 5 cây số việt dã, năm trăm lần nhảy ếch, một trăm cái hít đất, đeo vật nặng đứng lên ngồi xuống một trăm lần, ngoài ra còn có huấn luyện thể năng cường độ cao mỗi đêm.

"Ba sưng ba tiêu, mới lên được trời*" Anh cũng giống bọn họ, hai chân đã trải qua từ sưng đến tiêu, từ tiêu đến sưng, lại sưng đến tiêu lần nữa mới có kinh nghiệm, cứ lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn như vậy, cho dù là lặp lại bọn họ đều bắt buộc phải học.

Vì để nắm vững chính xác động tác ba bước cách máy bay, anh cũng như bọn họ, luyện tập bật nhảy tại chỗ, nhảy không biết bao nhiêu lần. Vì để cho hai chân có thể tiếp nhận được xung lực vô cùng lớn khi tiếp đất, bọn họ phải đứng trên sân thượng cao hai mét rưỡi nhảy xuống vô số lần, vì bảo đảm chính xác tư thể nhảy dù trên không, bọn họ phải treo mình ở độ cao mấy chục mét xoay vòng trên không, cuối cùng phải rơi chính xác vào trong cái hố rộng hơn 10 mét đã chuẩn bị trước.

Trải qua muôn ngàn thử thách, muôn vàn cố gắng cuối cùng mới được chân chính thực hành nhảy dù bay lượn ở trên không, vậy mà sự thật lại tàn khốc như vậy.

Sau khi mắng đủ, rốt cuộc Hứa Úy cũng bình tĩnh lại, đôi mắt sâu lạnh lùng nhìn chăm chăm cậu lính nhỏ trước mặt giờ đã khóc không thành tiếng.

"Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, thực huấn nhảy dù lần sau, hoặc là cậu cắn răng nhắm mắt nhảy xuống cho tôi, hoặc là rút lui khăn gói cút xéo khỏi đây cho Lão tử!"

"Dạ!" Cậu lính nhỏ kia lau nước mắt hô to một tiếng.

An Hòa nhìn Hứa Úy xoay lưng ra chỗ khác, cảm thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của Tiểu Vũ.
Bình Luận (0)
Comment