"'Mình....An Hòa, mình không xong rồi...." Vu Xuyến dừng chân lại hai tay vịn đầu gối cúi xuống thở hồng hộc, dáng vẻ đau thắt lưng không đứng dậy nổi.
"Đừng ngồi xuống" tuy hơi thở của An Hòa cũng không được coi là vững vàng, nhưng so với An Xuyến thì tình hình của cô hiển nhiên là tốt hơn nhiều: "Tới đây, nắm lấy tay mình, cố gắng mà thở, đi từ từ, vừa đi vừa...."
Ba nghìn mét chạy vũ trang việt dã, động một tý là chạy năm cây số đối với đám lính đặc chủng căn bản chỉ như đi chơi, nhưng đối với nữ quân y bọn cô quanh năm làm hộ lý trị liệu trong bệnh viện mà nói, khó khăn vẫn còn đợi ở phía sau, cái loại cảm giác mệt nhọc và cấp bách khiến cho con người ta hít thở không thông kia mới cực kỳ gian nan.
Mà cái loại cảm giác khiến người ta 'đau đến không muốn sống' khi được điều tạm đến đại đội đặc chủng đối với An Hòa và Vu Xuyến mà nói, sau hơn một tháng đã sớm trở thành chuyện thường như cơm bữa.
"Lúc học ở trường quân y cũng không phải trải qua huấn luyện hằng ngày như thế này....Bây giờ cứ như thế này không biết còn dùng được nữa không?" Vu Xuyến vuốt ngực cau mày nói.
"Bảo cậu ngày thường luyện tập thì không chịu, giờ thế nào hả cô gái, đã thấy ngu chưa?" Trước đó An Hòa cảm thấy mệt mà dừng lại nghỉ ngơi một chút, tuy gò má trắng nõn như ngọc bởi vì mới vừa tiêu hao thể lực mà hơi ửng đỏ lên, thế nhưng đôi mắt trong veo đã sớm phát ra tinh thần thủ lĩnh không giống ngày thường.
"Cậu cho rằng mình là cậu sao...Ngày nào cũng dùng tiêu chuẩn của đàn ông tới bắt mình!" Vu Xuyến cố gắng hết sức bình phục thân thể khó chịu liếc mắt An Hòa nói: "An Hòa, không phải tớ nói cậu đâu, nhưng mà thể chất của cậu so với mình hoàn toàn không tương xứng nha....Cậu nhìn mà xem, y bác sĩ trong viện chúng ta có ai không phải là Thiên Kiều Bá Mị dịu dàng như nước, cậu ngược lại thì....Cũng sắp đuổi kịp hổ rồi!"
"Ách...." An Hòa nhướng mày nói: "Cậu đừng nói đám người kia nữa đi, nhắc đến là mình phát run lên! Gia đây khó khăn lắm mới vui vẻ được một chút lại phải đi nhẹ nói khẽ âm thanh phải mềm mại, nghe mà phát bực lại còn phải bưng bít cái miệng học cười như dê! Mình nói rốt cuộc tại sao mình lại phải ở cùng với đám dê ấy chứ!" LQĐ@June_duahau
"Miệng con gái nhà ai cũng cay độc như vậy thì thật tổn hại!" Vu Xuyến tức giận liếc An Hòa một cái nói: "Coi chừng Hứa Úy nhà cậu sẽ bắt giam phong bế cậu lại!"
"Nói bao nhiêu lần rồi, không phải nhà mình, cậu làm sao cứ...."
"Ai chao ôi...." Một âm thanh vô cùng quen thuộc cắt đứt lời của An Hòa: "Chị dâu....khụ, Bác sĩ An, Bác sĩ Vu, người trong đội vẫn còn để cho hai người chạy sao?"
An Hòa và Vu Xuyến theo tiếng la cùng nhau quay đầu, liền thấy đám người Cuồng Phong vừa kết thúc huấn luyện thường ngày trở về.
"Đúng vậy, vừa mới kết thúc chạy vũ trang việt dã." An Hòa gật đầu một cái.
"Đại đội chúng ta cũng thật quá vô nhân tính" Cuồng Phong vì hai người bọn họ mà bất bình: "Ở cái nơi chim không ị phân gà không đẻ trứng mà có tới hai nữ binh thật không dễ dàng a, nói cái gì mà đại đội đặc chủng, trên thực tế còn không phải là hỏa hoạn sao, là hỏa hoạn đốt rừng trúc ---- một mảnh độc thân chưa vợ! Nhìn xem, người còn chưa tới được mấy ngày mà đã đối đãi với người ta như vậy! Võ trang việt dã việt dã võ trang, cả ngày lẫn đêm đều võ trang! Quay đầu lại không phải đã đem các nữ binh võ trang đến mức càng dã càng không thể rồi sao!"
"Ai ai" Tống Nham đứng một bên dùng khăn lông lau mồ hôi đang chảy xuống sau đầu nhìn về phía Cuồng Phong chớp chớp mắt: "Đúng là nịnh bợ, mới vừa rồi huấn luyện còn kêu sống kêu chết đấy, làm sao mà vừa nhìn thấy chị dâu tinh thần lại phấn chấn trở lại rồi! Cậu nha, có bản lĩnh thì đi tìm Hứa đội cùng đại đội trưởng nói đi, đừng ở chỗ này mà bộc phát tính khí tiểu Vũ trụ nha, còn tự cho mình là SUPER đấy?!"
"Lão tử thật muốn trở thành Super đấy, việc đầu tiên cần làm chính là đại biểu cho ánh trăng tiêu diệt ngươi!" Cuồng Phong vặn vặn cổ quai hàm một cái nhìn chằm chằm Tống Nham nói.
"Khỏi cần ánh trăng phiền toái" Một giọng nam trầm thấp 'dễ nghe' vang lên sau lưng mọi người: "Mình tôi sẽ tiêu diệt cả hai người !"
Ngay sau đó, tất cả các binh lính có mặt ở đó cười haha thành một đoàn.
"Tinh thần thủ lĩnh không tệ nha" Hứa Úy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai bên trái phải một cái: "Đại đội trưởng nói không sai, quả nhiên phải cho các người 'thêm bữa ăn ngoài giờ'.
Một đám người mới vừa rồi còn cười hi ha giống nhau lập tức đen mặt lại, cả người liền khô héo rũ xuống dường như chỉ cần gió thổi một phát sẽ nghiêng cả theo.
Cho đến khi đám người kia và Vu Xuyến kiếm cớ chuồn mất, tầm mắt Hứa Úy mới vững vàng dừng lại trên người An Hòa trước mặt.
"Ngày mai đại đội sẽ tổ chức nhảy dù." Hứa Úy lẳng lặng mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn An Hòa không dời.
Tầm mắt An Hòa khẽ ngưng lại, chậm rãi mở miệng nói: Cho nên?"
"Theo lệ thường, chỉ cần điều đến đại đội đặc chủng bọn anh, sẽ không có lý do từ chối huấn luyện nhảy dù." Hứa Úy nhàn nhạt nói: "Bởi vì lính đặc chủng bọn anh hai mươi bốn giờ đều phải trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh, phải thời thời khắc khắc chuẩn bị tinh thần trực tiếp ra chiến trường. Mà bọn em bây giờ, cũng là một phần tử trong đó." dien.dan.le.quy.don#June_duahau
"Vâng, đã biết." Phản ứng của An Hòa rất bình thường, cũng giống như giọng nói bình tĩnh lúc này của cô vậy: "Tôi bày tỏ phục tùng theo an bài của tổ chức."
"Anh vừa nói đó là 'lệ thường'." Hứa Úy nói tiếp: "Cân nhắc tới việc em và bác sĩ Vu chẳng qua là tạm thời được điều đến đây, lãnh đạo đại đội đề nghị để cho hai người bọn em không cần tham gia lần thực huấn nhảy dù lần này."
"Nếu là như vậy, tại sao anh còn phải cố ý nói chuyện này cho tôi biết?" An Hòa chậm rãi giương mắt nhìn Hứa Úy nói: "Đã nói không cho mà còn nói....tôi vốn cho rằng chúng tôi không cần phải tham gia lần huấn luyện này."
"Bởi vì anh muốn nghe ý kiến của em." Đáy mắt Hứa Úy thâm sâu vô cùng tinh túy.
Quả nhiên....Anh hiểu cô rất rõ.
"Không sai." Âm thanh của An Hòa kiên định mà vững vàng: "Tôi từ chối ý tốt của lãnh đạo đơn vị, tôi muốn tham gia huấn luyện nhảy dù."
"Độ cao huấn luyện cơ bản là -----1500m." Hứa Úy yên lặng nhìn An Hòa.
"Tôi muốn tham gia huấn luyện." An Hòa vẫn khăng khăng nói: "Về phần Vu Xuyến, tôi sẽ hỏi ý kiến của cô ấy." Dđ.LQĐ.@June_duahau
"Em phải hiểu rằng anh nói cho em biết chuyện này không phải vì anh sẽ đồng ý để cho em đi." Tầm mắt Hứa Úy lưu luyến rơi trên gương mặt tinh tế của An Hòa.
"Nhưng tôi cũng muốn anh hiểu rõ rằng cho dù anh không đồng ý tôi cũng nhất định kiên trì với lựa chọn của mình." Vừa nói An Hòa vừa nâng mí mắt lên đối diện với khóe miệng hơi giương lên của Hứa Úy: "Cảm ơn anh vẫn còn nhớ rõ."
Cảm ơn anh vẫn còn nhớ........Cô đã từng khát vọng được tham gia lần huấn luyện nhảy dù cho nữ binh năm năm trước.
--- --------Đường phân cách huấn luyện nhảy dù---- ------ ----
"An Hòa....Mình thấy cậu vẫn đừng nên đi......" Trước khi lên đường, Vu Xuyến kéo tay An Hòa không chịu buông: "Một đứa con gái lớn trong nhà như cậu có phải muốn nếm thử cảm giác mạnh không hả? Để làm gì chứ, muốn bồi dưỡng phát triển bản thân thành một quân y 'thiết huyết' sao?!"
"Nông cạn, không phải thế...." An Hòa vừa cười giỡn vừa nhéo mặt Vu Xuyến nói: "Mình đây có đầy đủ tinh thần cách mạng cùng giác ngộ, nguyện vì Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa dũng cảm hiến dâng cuộc đời mình, quyết không sợ chết!"
"Lắm lời! Đến lúc này rồi mà vẫn còn khuơ môi múa mép được!" Vu Xuyến vừa lo lắng vừa buồn bực nhìn đồng nghiệp kiêm bạn tốt của mình: "Làm sao đại đội trưởng lại đồng ý cho cậu tham gia nhảy dù được chứ? Người ta đều tiến hành huấn luyện các loại cường độ cao đấy....."
“Ở chỗ này hơn một tháng, những lúc hoàn thành xong công việc mình phụ trách.......Mình có theo chân bọn họ tham gia các khóa huấn luyện nhảy dù rồi." An Hòa vỗ vỗ vai Vu Xuyến nói: "Hơn nữa, mình từ trước đến nay luôn muốn chinh phục những thách thức kiểu này, vốn cũng đã có chút nền tảng nhảy dù rồi."
"Cậu, cậu rõ ràng đã có âm mưu từ trước!" Lúc này Vu Xuyến mới tỉnh ngộ.
"Nếu để cậu làm gián điệp, thì đến Hoàng Hoa Thái cũng nhìn thấu được!" An Hòa khẽ nâng môi cười.