Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 117

"À, haha... Đúng vậy..."

Tần Hiểu xấu hổ cười.

Tay nắm chặt di động theo thói quen.

Ánh mắt Tô Yên xẹt qua di động của cô ta, cong môi: "Nhìn dáng vẻ này đúng là vì thích mặt tôi, Tần tiểu thư mới phẫu thuật thẩm mỹ giống tôi sao?"

Cô cười nhạt, cả toilet chỉ có hai người các cô.

"À? Cái, cái gì ——"

Nụ cười của Tần Hiểu cứng đờ, Tô Yên cao hơn cô ta ít nhất một cái đầu, cô ta phải ngẩng đầu mới nhìn được hai mắt của Tô Yên.

Khuôn mặt tinh xảo, tươi cười phong lưu uyển chuyển không nói nên lời.

Dĩ nhiên, ý cười của cô lại không chạm đến đáy mắt.

Mang theo ác ý vô tận ——

Tần Hiểu lùi lại hai bước, trên mặt nhanh chóng hiện lên vài cảm xúc: chột dạ, xấu hổ, buồn bực, phẫn nộ.

"Nhìn dáng vẻ của cô Tô đây là cố ý tới tìm tôi?"

Cô ta hoàn toàn có thể khẳng định, Tô Yên không đơn giản là ghét cô ta, mà có thể nói là vô cùng ác ý với cô ta.

"Ha, phản ứng lớn như vậy, tôi chỉ tò mò, chẳng lẽ thật sự bị tôi nói trúng rồi?"

Tô Yên nhướng mày, mắt đào hoa lộ ra ý cười xinh đẹp.

Cô lười nhác dựa vào bồn rửa tay, lộ ra dáng người no đủ phảng phất như không có xương cốt, mềm như bông không hề có lực: "Nhưng theo như tôi thấy, hình như kỹ thuật bác sĩ phẫu thuật cho cô cũng không chuyên nghiệp lắm. Ít nhất theo ý tôi ——"

Tô Yên cong cánh môi đỏ thắm căng mọng.

"Cô có ý gì?"

Mặt Tần Hiểu lộ vẻ không tốt.

Một ngón tay ngọc nhỏ dài hạ xuống mí mắt của cô ta, Tô Yên quơ quơ, cười tủm tỉm nói: "Đồ giả chung quy cũng chỉ là đồ giả, tôi thấy, cô cùng lắm cũng chỉ là đồ giả giá rẻ thôi. À, giống như Ôn Ngọc?"

Cô cười nhạo một tiếng, giọng điệu mềm mại, lại trào phúng rõ ràng.

"Tô Yên!"

Tần Hiểu bị cô nhục nhã, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vẻ mặt thay đổi, cô ta bỗng nhiên cười thoải mái.

Mỉa mai nói: "Vậy còn cô? Cô tốt đẹp chỗ nào? Bây giờ tên của cô còn bị treo lên để người ta sỉ nhục kia kìa! Theo tôi thấy, đời này của cô đừng nghĩ có thể quay lại như xưa!"

Những lời này, có thể nói là ác độc đến cực điểm.

Một đao lại một đao đâm thẳng vào trái tim, lời lẽ sắc bén.

Tần Hiểu bất động thanh sắc chú ý biểu tình của Tô Yên, vốn tưởng rằng cô sẽ thẹn quá thành giận.

Lại không nghĩ tới sau khi nghe cô ta nói, Tô Yên "xì" một tiếng, cười càng thêm thoải mái.

Tay nhỏ trắng nõn của cô chống trên bồn rửa tay, cười run hết cả người.

"Tần tiểu thư thật thú vị, tôi thích nhất là cô của lúc này có thể khiến tôi vui vẻ." Tô Yên đưa tay che môi đỏ, hai mắt cong cong: "Cái dáng người trên ảnh chụp, tôi chẳng có hứng thú chút nào. Huống chi người kia, dù gì cũng bị ít nhiều đàn ông 'tưới' (*), sao da thịt vẫn xấu như vỏ cây thế?"

(*) T*nh tr*ng đàn ông còn có công dụng dưỡng da nha các bác :>

Giọng điệu Tô Yên tùy ý, cái tên cũng không nói rõ.

Nhưng sắc mặt Tần Hiểu càng ngày càng khó coi.

"Cái loại ảnh chụp này, tôi không có hứng thú lưu giữ. Nhưng mà hình như Tần tiểu thư hiểu biết rất sâu đối với cái này, chẳng lẽ là ngấm ngầm trộm giữ lại?"

Một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp với khóe mắt chứa tà ác đột nhiên lại gần, xuất hiện trước mắt Tần Hiểu.

Tần Hiểu hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau.

"Chị, chị có bệnh à? Đầu óc không tốt thì đi tìm bác sĩ, tôi lười nói chuyện cùng chị!"

Giọng nói cô ta run rẩy, tay túm túi xách nhấc chân muốn đi.

Nếu sớm biết sẽ bị nhục nhã như vậy, cô ta tình nguyện nghẹn chết, cũng sẽ không tới đây.

Tô Yên cười lúm đồng tiền như hoa, dựa vào bồn rửa tay nhìn Tần Hiểu tức giận rời đi.

Lười biếng duỗi chân.

Bình Luận (0)
Comment