Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 118

"A ——"

Sau đó, trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tần Hiểu ngã mạnh trên nền đất, đau đến mức cô ta quỳ trên đó nửa ngày vẫn không bò dậy nổi.

Cả người chật vật vô cùng.

"Ui cha, cô không sao chứ?"

Tô Yên kinh ngạc nhìn Tần Hiểu đang quỳ trên mặt đất, "Cứ cho là do nhìn thấy chính chủ, tự bản thân cảm thấy hổ thẹn không còn chỗ để chui thì cũng không cần phải quỳ xuống xin lỗi tôi như vậy chứ? Chuyện này thật sự làm tôi có chút ngượng ngùng ~"

Miệng cô nói lời quan tâm, nhưng dáng vẻ lười biếng, một chút ý định đến đỡ người dậy cũng không có.

"Cô cố ý!"

Tần Hiểu đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại, nhưng bởi vì khuôn mặt của cô ta từng phẫu thuật thẩm mỹ cho nên bây giờ cô ta làm biểu cảm như vậy lại khiến cho khuôn mặt trông rất quái dị.

Tô Yên ghét bỏ liếc mắt nhìn cô ta một cái, cảm giác dường như mắt mình bị ô nhiễm rồi.

"Đúng vậy, tôi cố ý đó, như thế nào?"

Tô Yên cười tủm tỉm nói: "Vậy bây giờ cô đi ra ngoài nói với mọi người đi, để xem bọn họ sẽ tin cô hay tin tôi?"

Cô tiếc nuối thở dài.

Tần Hiểu biểu tình trầm mặc khó hiểu, cô ta quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, bởi vì trên sàn nhà có nước nên đã làm váy cô ta trở nên dơ bẩn. Cô ta cực kỳ ghê tởm, thầm nghĩ làm sao trên đời này lại có một con ả xấu xa như Tô Yên?

Còn là một ả xấu xa đến hợp tình hợp lý nữa chứ!

Cô ta tức đến mức cảm thấy phổi mình sắp nổ tung đến nơi vậy!

Nhìn Tầm Hiểu bò dậy trên mặt đất, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi thật nhanh chóng.

Tô Yên quơ quơ tay nhỏ của mình, "Đi thong thả, chú ý an toàn ~~"

Nói xong, cô chậm rãi khom lưng, từ trong một góc, nhặt lên điện thoại vừa nãy bị ném đến vỡ màn hình.

Bề ngoài tuy đã vỡ nát, nhưng cũng may linh kiện bên trong không bị hư hao gì.

Tô Yên mở chiếc điện thoại ra dễ như trở bàn tay.

【04:...】

【04: Ký chủ đại nhân, sao chuyện gì cô cũng biết hết vậy?】

Nó vốn đã chuẩn bị tốt sẽ giúp đỡ cô ra sao, vậy mà không ngờ Tô Yên giải quyết được hết.

"Chuyện này rất khó sao?" Tô Yên quen thuộc đăng nhập Weibo của Tần Hiểu, giọng điệu lạnh nhạt, "Trên đời này chuyện trên trời dưới đất, không phải tất cả đều có sách giải được hết sao? Ha, nếu anh một hai tích cực muốn nói công lao của chuyện này, thì có thể xem như tôi có một người mẹ vạn năng đi."

Khi còn nhỏ cô luôn ở cùng với mẹ, cho nên có thể nói là mưa dầm thấm đất đi.

Cô tò mò với tất cả mọi thứ trên thế giới này, đối với cái gì cô cũng có hứng thú hết nhưng cô cũng không giỏi riêng một lĩnh vực nào.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô Tô Quỳ, trong ấn tượng của cô giống như không có thứ gì bà ấy không biết cả.

Đi theo mẹ mình lâu như vậy, cô mà thành một kẻ vô dụng, đó mới là chuyện kỳ quái.

04 yên lặng.

Nhớ tới thành tích hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc của người kia, hầu như là không có nhiệm vụ nào thất bại cả, nó liền cảm thấy hành động bây giờ của Tô Yên cũng rất bình thường.

"Hừm, thật sự là tìm được rồi?"

Ngón tay linh hoạt của Tô Yên nhanh nhẹn ấn nhẹ lên điện thoại vài cái.

Sau đó xóa bài viết, khóa bình luận.

Quá trình này không đến năm phút đồng hồ là đã xong.

Cô tùy tiện ném điện thoại xuống đất, thong thả ung dung xoay người lấy nước rửa tay, xoa bọt xà phòng.

Rửa từng ngón tay sạch sẽ, ngay cả khe hở cũng không buông tha.

Cuối cùng cũng rửa xong, vuốt nhẹ mái tóc dài, lộ ra một nụ cười dịu dàng trong gương.

Tư thế nhẹ nhàng quý phái, bước chân khẽ rời đi.

04 trong không gian của hệ thống, thu tất cả hành động nãy giờ của Tô Yên vào mắt.

Nó có thể phân tích hầu hết mọi hoạt động tâm lý của con người, cũng biết người đó sẽ làm gì tiếp theo, sẽ suy nghĩ những điều gì.

Nhưng mà Tô Yên là ngoại lệ.

Cô luôn hành động không theo lẽ thường, tính tình thất thường. Nếu như cho cô là xấu xa thì lúc cô đối xử với những đứa trẻ mồ côi đó lại rất kiên nhẫn dịu dàng, nụ cười thật lòng.

Nhưng nếu nói cô thiện lương thì khi làm bất cứ nhiệm vụ nào, hay căn cứ vào chuyện vừa rồi thì biểu hiện của cô thật sự cho thấy cô là một vai ác chính hiệu, là một cô gái xấu xa.

04 suy nghĩ không ra, dứt khoát từ bỏ không nghĩ nữa.

Bình Luận (0)
Comment