Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 120

Triệu Chân thật sự không hiểu, rốt cuộc hai năm nay đã thay đổi chuyện gì?

Nếu như trước kia Tô Yên có được bản lãnh như bây giờ, sao Ôn Ngọc có thể lôi cô xuống được. Nếu vậy thì giờ chỉ sợ cô ta đã đứng đầu giới giải trí, trở thành người không ai theo kịp nổi rồi.

"Cô ta lại làm gì?" Triệu Chân tò mò hỏi.

Tần Hiểu liếc mắt nhìn anh, tuy rằng tâm trạng đang rất bực bội nhưng vẫn nói hết sự tình đầu đuôi.

Bao gồm cả việc Tô Yên nhục nhã cô ra sao.

Ôn Ngọc lập tức nổi giận, "Sao chị ta dám to gan lớn mật như vậy? Thật sự cho rằng mình là thiên tiên hạ phàm?!"

Thái độ tự luyến như vậy, ngay cả Ôn Ngọc cũng không dám nói cô ta đẹp hơn bất kỳ ai.

Chỉ tiếc là cho đến chết Ôn Ngọc cũng không biết Tô Yên đã thay đổi linh hồn rồi.

Từ nhỏ được mọi người nâng niu, trong nhận thức của Tô Yên chỉ có một câu: Bà đây xinh đẹp như hoa, thiên hạ vô địch!

Trên thực tế, cô cũng có thực lực để chứng minh điều này.

Mọi người so với cô chỉ đều là cặn bã.

Tần Hiểu trợn trắng mắt, tay ôm ngực dựa vào ghế, đến nói cũng lười nói.

"Đây là chuyện của các cô, không liên quan đến tôi. Dù sao nếu Tô Yên đã biết rõ chân tướng, người cô ta trả thù đầu tiên cũng không phải là tôi."

Bộ dáng của cô ta như mặc kệ mọi chuyện, dù sao lợn chết cũng không sợ nước sôi nữa.

Chọc Ôn Ngọc tức đến mức hung hăng liếc xéo cô một cái.

Triệu Chân bất đắc dĩ nói: "Cô nhỏ giọng một chút, trong đoàn phim có rất nhiều con mắt đang nhìn, cô muốn tất cả mọi người đều biết sao?"

Những lời này thành công chặn miệng Tần Hiểu khiến cô ta im lặng.

Cô ta đứng lên, cầm túi xách của mình, "Mặc kệ, tôi phải về thay quần áo đây. Các người đã hứa sẽ nâng đỡ tôi vào giới giải trí. Nếu các người không làm được thì cũng đừng trách tôi không khách khí ——"

Tần Hiểu nở nụ cười sâu xa với bọn họ, sau đó xoay người rời khỏi phòng nghỉ.

Cô ta mở túi xách ra, bỗng nhiên biểu tình trên mặt thay đổi.

"Điện thoại của mình đâu?"

...

Bên kia, Vương Sùng đang nói chuyện với Tạ Phỉ.

"Cậu chắc chắn muốn đổi diễn viên chứ?"

"Đúng, tất cả chi phí tôi sẽ chịu hết, chỉ cần bảo đảm chất lượng, còn về những thứ khác ông không cần phải lo."

Tạ Phỉ đứng bên cạnh, thấp giọng nói.

"Biết là cậu giàu rồi, không để bụng một chút tiền ấy. " Vương Sùng tức giận quơ quơ tay, chỉ có thể đồng ý, "Nhưng mà cậu muốn tốt, giờ bên ngoài ai cũng biết người đầu tư là cậu, nếu như cậu cứ nhất định chọn Tô Yên là nữ chính, đến lúc đó chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với hình tượng của cậu."

Nghe được lời này, Tạ Phỉ thấp giọng bật cười.

Nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng quan tâm đến thứ gọi là hình tượng này."

Những thứ đó trước giờ đều là người bên ngoài tự khoác lên mình anh, không có bất kì mối liên hệ nào với bản thân anh.

Từ khi anh xuất đạo cho đến nay, anh đều bảo trì khoảng cách nhất định cùng các fan.

Thích là chuyện của người ta, anh tình tôi nguyện, không liên quan đến anh.

Vương Sùng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông đứng trước mặt.

Sao ông lại quên, người này nhìn thì vô dục vô cầu, nhưng bên trong, sự kiêu ngạo tự phụ đã ăn sâu vào tận xương tủy rồi.

"Được, vậy thì tùy cậu vậy."

Nếu không suy xét về danh tiếng của Tô Yên, cô thật sự phù hợp với vai diễn Hạ Lan hơn Ôn Ngọc rất nhiều.

Kỳ thật chỉ cần nghĩ thoáng đi một chút, Vương Sùng phát hiện nội tâm của mình cũng không mâu thuẫn như tưởng tượng.

Ngược lại còn có chút hài lòng?

Sau khi hai người quyết định xong thì cũng không giấu diếm Tô Yên, Vương Sùng tự chủ động nói cho Tô Yên về tin tức này.

"Cảm ơn đạo diễn Vương, tôi sẽ quý trọng cơ hội lần này."

Trong mắt Tô Yên mang theo kinh ngạc như gãi đúng chỗ ngứa, sau đó cô chân thành nói cảm ơn.

"Quyết định này không phải tôi đưa ra, hơn nữa cũng không phải tôi chi tiền. Nếu cô thật sự muốn cảm ơn thì đi tìm Tạ Phỉ mà cảm ơn."

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Vương Sùng cũng không ngại làm ông tơ đẩy thuyền cho họ.

Tô Yên nói được, nhưng vẫn kiên trì nói cảm ơn Vương Sùng.

Bình Luận (0)
Comment