Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 121

"Anh, công việc kết thúc rồi, sao anh còn chưa đi?"

Trần An nhìn người đàn ông ngồi trước bàn trang điểm, rũ mắt từ từ vuốt ve cổ tay sạch sẽ xinh đẹp, khó hiểu hỏi.

"Chờ một chút."

Tạ Phỉ mở miệng trả lời.

Hàng lông mi mỏng dài thưa thớt rũ xuống, giống như cánh côn trùng, yếu ớt lại xinh đẹp.

Nhưng người hiểu anh đều rất rõ, tất cả những điều này chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.

"Nhưng vì sao vậy..."

Trần An vò đầu, không nói gì nữa.

...

"Chị đứng lại đó cho tôi!"

"Chị Ngọc, chị bình tĩnh một chút đi, đây là ở bên ngoài đó!"

"Em bỏ chị ra, hôm nay chị nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cuộc chị ta có ý gì?" Ôn Ngọc hất tay Đặng Văn ra, nhanh chóng chạy hai ba bước tới trước mặt Tô Yên, ngăn cản đường đi của cô.

Tô Yên nghiêng đầu, bình tĩnh chờ Ôn Ngọc mở miệng.

Ôn Ngọc không quen nhìn bộ dáng vô hại không nóng không lạnh này của cô, chỉ có tự mình cảm nhận mới biết bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp của người phụ nữ này, bao bọc một trái tim xấu xa đến nhường nào!

"Tô Yên, chị cố ý chống đối tôi có phải không? Chị thật sự cho rằng đá tôi ra khỏi đoàn phim này, chị có thể một bước lên trời ư?"

Ôn Ngọc cười châm chọc, khoanh tay trước ngực.

"Cho dù chị có nỗ lực thế nào, cũng không thay đổi được chuyện sinh hoạt cá nhân bừa bãi, vì thượng vị mà không có chút hình tượng nào. Đá tôi ra cũng được, nhưng chị thật sự cho rằng, người ngoài sẽ nghĩ chị dựa vào thực lực của chính mình để có được vai diễn này?"

Không ——

Trong lòng hai người đều hiểu rõ, khán giả tuyệt đối sẽ cho rằng: Tô Yên có thể đá Ôn Ngọc đi không phải dựa vào thực lực, mà là dựa vào khuôn mặt, thân thể của cô.

Xã hội này chính vậy, làm sai một chuyện, vậy tương lai, tất cả những việc bạn làm đều sẽ bị phóng đại trở thành sai lầm dưới cái nhìn phiến diện!

"Nói xong rồi?"

Tô Yên im lặng nghe cô ta nói xong, thản nhiên nhấc mắt.

Lông mi của cô như cánh bướm, vừa dày vừa dài lại vừa cong.

Sâu trong mắt là con ngươi đen nhánh, lúc không cười, tự dưng khiến người ta cảm thấy có chút tà khí quỷ dị, mang theo cảm giác áp bách nồng đậm.

Trong lòng Ôn Ngọc hoảng hốt.

Nghe thấy Tô Yên cười nhạo thành tiếng: "Nếu cô muốn khiến tôi tức giận, vậy thì chắc cô phải thất vọng rồi."

Đặng Văn nhìn nụ cười của Tô Yên, không nhịn được thả lỏng cánh tay đang kéo Ôn Ngọc ra.

"Chị không tức giận?" Ôn Ngọc với vẻ mặt khó hiểu, chăm chú nhìn Tô Yên.

Công việc đã kết thúc, người trong đoàn phim đã rời đi gần hết. Tuy rằng Vương Sùng chưa nói thẳng với Ôn Ngọc, nhưng mọi người đều cùng một đoàn phim, có chút thay đổi nhỏ gì, sao Ôn Ngọc có thể không biết?

Giờ chỉ thiếu mỗi việc chưa thông báo cho cô ta mà thôi.

Hiện trường quay phim lộn xộn, xung quanh đều là kiến trúc theo phong cách dân quốc.

Tô Yên ngắm nghía lọn tóc, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng cong lên: "Nổi giận? Nhận xét của người ngoài thì liên quan gì tới tôi? Không phải cho rằng tôi dựa vào khuôn mặt với thân thể để thượng vị ư? Vậy cho rằng thế này cũng được. Ít nhất, điều này cũng có thể xem như đang tán thành với vẻ ngoài của tôi?"

Giọng nói lười biếng tản mạn, không nhanh không chậm truyền vào tai Ôn Ngọc.

Trong ngực Ôn Ngọc kìm nén lửa giận, cô ta châm biếm nói: "Chị cũng tự luyện quá?"

Nghe được lời này.

Tô Yên khó hiểu cười một cái, cong môi đến gần cô ta, dùng âm lượng chỉ có ba người nghe được, nói: "Người xinh đẹp đều có vốn liếng để tự luyến, mà kẻ xấu xí không so được, ví dụ như cô ——"

"Chị —— tiện nhân ——!!"

Ôn Ngọc bị cô chọc giận đến mức không còn lý trí, hung hăng giơ tay, muốn đánh vào khuôn mặt tươi cười xán lạn của Tô Yên.

"Chị Ngọc!"

"Dừng tay ——"

Tạ Phỉ ngồi trong phòng nghỉ đợi gần mười phút, mãi vẫn không thấy người ta xuất hiện.

Thế mà vừa mới ra cửa, đập vào mắt là một màn vô cùng quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment