Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 129

Trên người Tạ Phỉ chỉ mặc một chiếc quần tây, khi quỳ một gối trên cạnh giường, vải dệt căng chặt, dưới sự phác họa của đường cong, lộ ra mông vểnh chân dài, gợi cảm vô cùng ——

"Có thể."

"Tôi không sao."

Tạ Phỉ ung dung thản nhiên che lấp Tô Yên, đôi mắt rũ xuống có chứa vài phần dục niệm.

Tô Yên mặc bọc ngực, những chỗ mấu chốt đều mặc quần áo. Tuy là thế, anh vẫn cảm thấy nội tâm khó chịu.

Vương Sùng cố tình nhắc nhở: "Tạ Phỉ, cậu che khuất Tô Yên, tránh ra một chút!"

Hầu kết Tạ Phỉ giật giật, vẻ mặt ủ dột nghiêng người sang bên cạnh.

Việc này có được tính là cầm đá đập chân chính mình?

"Xì..."

Tô Yên không nhịn được, vén tóc vụn ra sau tai, nhỏ giọng cười khẽ. Mềm mại giống như lông chim, xẹt qua ngực Tạ Phỉ.

Anh vuốt ve đầu ngón tay, thử chạm vào khuôn mặt Tô Yên.

Khiến cô gái nhỏ trước mặt hoảng sợ ngẩng đầu, lông mi nhấp nháy nhìn anh.

Sao lúc trước không phát hiện cô đáng yêu như vậy chứ?

"Em cũng là lần đầu quay diễn thế này nhỉ? Tôi bảo đảm lần này nhất định sẽ cẩn thận một chút, không làm đau em, được không?"

Cánh tay dài của Tạ Phỉ chống trên giường, nhìn từ sau lưng, giống như là anh bá đạo ôm Tô Yên vào trong ngực.

Ngữ điệu của anh lười biếng, âm cuối hơi nâng lên, ánh mắt nhìn Tô Yên chăm chú lại thâm thúy, ân cần dụ dỗ ——

Nhìn cô gái nhỏ ngơ ngẩn gật đầu.

Đáng yêu ——

Đầu lưỡi của anh đặt dưới hàm trên, trong phút chốc tràn ra ý cười.

Khí thế lạnh lùng quanh thân cũng tan ra không ít. Giữa mày nhiễm vài phần tà mị cùng bất cần đời, anh lại không biết.

"Vậy nên, đừng sợ tôi nhé?"

Anh giật ngón tay, nắm lấy chiếc cằm nhọn của Tô Yên.

Bên trong con ngươi trắng đen rõ ràng của Tô Yên là hơi nước mênh mông, gương mặt trắng tuyết nhiễm tia đỏ ửng.

Cô mím môi, lại gật đầu.

Vương Sùng đứng trước máy móc có chút không nhìn được, ông trợn trắng mắt.

Chậm nửa nhịp mới phản ứng lại với tâm tư nhỏ của Tạ Phỉ.

Lại nghĩ đến Hà Nguyên Tịch bị Tạ Phỉ vô tình nhốt bên ngoài, thở dài một tiếng, hét lớn: "Tạ Phỉ! Cậu làm gì vậy! Chuẩn bị xong thì bắt đầu đóng, cậu tính để mấy người bọn tôi nhìn cậu tán tỉnh sao?!"

Thịch ——

Lông mi Tô Yên run rẩy dữ dội, cô bỗng gục đầu xuống.

Hơi mang vài phần kinh hoảng thất thố.

Tạ Phỉ bình tĩnh thong dong thẳng lưng dậy, nhìn Tô Yên đang nắm chặt tấm chăn dưới thân không tiếng động.

Anh nghiêng mắt, cong môi: "Đạo diễn, cái này gọi là giúp hiểu thêm, không phải tán tỉnh, được chứ?"

Vương Sùng trả lại cho anh một ánh mắt xem thường.

Mẹ nó!

Trước kia cho rằng Tạ Phỉ không gần nữ sắc, xứng đáng độc thân cả đời, là cây vạn tuế già vạn năm.

Ai biết một khi nở hoa, lại cợt nhả phá trời vậy chứ!

Nên để cho các fans của anh mở to hai mắt nhìn xem? Cấm dục? Ha, không có đâu.

Đó là cợt nhả ——

Chờ sau khi quay xong, Tô Yên nằm trên giường, thắt lưng bủn rủn, ngây người chừng vài phút.

Cô mím cánh môi bị cắn nơi khóe miệng, màu sắc đỏ thắm, giống như đang rỉ máu ra vậy.

Đáy mắt rõ rệt hơi nước, tóc vụn bên thái dương bị mồ hôi ướt nhẹp, hơi hỗn loạn mà dán trên khuôn mặt nhỏ, phần đuôi uốn cong.

Giống như bộ dáng một đứa nhỏ đáng thương bị bắt nạt.

Trái lại Tạ Phỉ, tuy anh biểu hiện vừa khắc chế, vừa nghiêm trang, nhưng từ giữa đuôi lông mày anh cũng nhìn ra vài phần thoả mãn.

"Đạo diễn Vương, được chưa?"

Lúc này Vương Mẫn lặng yên đi đến, ôm quần áo của Tô Yên, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy bộ dáng bị chà đạp này của cô.

Trong lòng sỉ vả một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Phỉ một cái.

Quả nhiên ——

Đàn ông đều có đức hạnh này! Cho dù là đóng phim, cũng không cần ra sức như vậy chứ?

Khóe môi bị cắn nát.

Nghĩ cũng biết, cảnh tượng vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.

Bình Luận (0)
Comment