Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 130

Tạ Phỉ sờ mũi, đuối lý tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ này. Anh dựa lên thành giường, thân dưới còn đắp một tấm chăn đơn hơi mỏng.

"Xin lỗi ——"

Anh nhìn khóe môi bị cắn thành vết nứt của Tô Yên, thầm ảo não.

"Không sao đâu."

Tô Yên lắc đầu, đang tính ngồi dậy, Vương Mẫn ngay lập tức cầm một chiếc áo khoác dài, bọc lấy Tô Yên thật vững chắc, kín không chút kẽ hở ở bên trong.

Bảo đảm không lộ ra chút làn da nào.

Đồng thời, ánh mắt hung tợn mà trừng những người đàn ông ở xung quanh không muốn rời đi kia.

Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa là giết luôn!

Mọi người bị ánh mắt muốn ăn thịt người của Vương Mẫn dọa sợ, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn tiếp.

"Đạo diễn, chút nữa còn quay không? Nếu không quay thì tôi đi ra ngoài trước."

Nghe được Vương Sùng đáp lại, Tô Yên và Vương Mẫn cùng nhau ra khỏi phòng ngủ dùng để quay phim.

Hơi nóng ở bên ngoài lập tức thổi về hướng của cô.

Tô Yên híp mắt, từ cổ tay áo lộ ra một đoạn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn.

Trời chạng vạng, hoàng hôn hơi say, màu đỏ ùn ùn kéo đến nhuộm thấu cả nửa bầu trời.

......

Vương Sùng đuổi những người khác đi.

Cười như không cười nhìn chằm chằm Tạ Phỉ, trêu chọc nói: "Thế nào, người đã đi rồi, cậu còn không chịu đứng dậy?"

Ông như suy tư gì mà liếc thân dưới của Tạ Phỉ.

Tô Yên không ở đây, sắc mặt Tạ Phỉ đã khôi phục vẻ thản nhiên lạnh nhạt trong một giây.

Anh ung dung xốc chăn lên, đi chân trần xuống giường. Vị trí nào đó, nhô lên giống như một khối to.

Không chút ngại ngần bộ dáng chật vật của mình bị người khác nhìn thấy.

Vương Sùng cười, trong lòng chậc một tiếng: "Sao nào? Thật sự động lòng?"

Lại nói tiếp, còn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Ông và Tạ Phỉ quan hệ không tồi, cho nên khi quay bộ phim này, người đầu tiên nghĩ đến là Tạ Phỉ.

Quan hệ của hai người cũng coi như là bạn bè thân thiết quen biết nhiều năm, hỏi những chuyện tư mật này cũng không xấu hổ lắm.

"Ừm."

Tạ Phỉ rũ mắt, nhặt áo sơmi từ trên thảm lên mặc vào.

Ngón tay thon dài sạch sẽ cài từng chiếc cúc áo lại, mãi cho đến chiếc cúc gần yết hầu.

Vương Sùng đốt điếu thuốc, im lặng nhìn người đàn ông với vẻ ngoài xuất sắc, năng lực phi phàm trước mặt.

Anh thong thả ung dung sửa sang lại nếp uốn trên áo sơmi, tư thái kiêu căng, dưới ánh đèn mờ nhạt, mặt mày càng trong sáng bắt mắt.

"Cậu có thể suy nghĩ cho tốt."

Vương Sùng thở dài: "Nhưng cô ấy vô tội, bị hãm hại, cũng không phải muốn ở bên ai là có thể ở bên người đó."

Đặc biệt người này còn là tình nhân trong mộng của tất cả phụ nữ.

Nam thần đỉnh cấp sừng sững không ngã ở trong giới giải trí.

Tạ Phỉ ngừng một lát, anh từ từ ngước mắt.

Lông mi dài thưa thớt, dưới ánh đèn tạo thành một cái bóng hình cánh quạt, hiện trước mắt anh.

Nhìn không ra cảm xúc.

Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng, âm thanh nhàn nhạt nói: "Cô ấy không phải là người sẽ để ý những thứ bên ngoài này."

"Ồ, việc này cậu cũng biết?" Ngữ khí của Vương Sùng rõ ràng là đùa cợt.

Tô Yên thật vất vả mới rửa sạch oan khuất ở trên người, ai lại không muốn sống cho tốt chứ?

Những ngày bị cả cộng đồng mạng mắng có ổn không?

Tạ Phỉ không để ý đến ông, ánh mắt đen như mực, lập tức lướt qua bên cạnh Vương Sùng.

Áo sơmi màu trắng cùng quần tây đậm màu, cắt may khéo léo, phác họa ra dáng người hoàn mỹ của anh.

"Chẹp ——"

Vương Sùng xoa đỉnh đầu càng ngày càng thưa thớt, nhỏ giọng mắng một câu.

"Mặt người dạ thú."

......

"Chị Tô!"

Tô Yên vừa mới thay quần áo xong, sửa sang cho ổn thỏa, ra khỏi phòng hóa trang.

Nghênh đón một cái ôm bất ngờ.

Một thanh niên chừng 1 mét 88, cao hơn rất nhiều so với cô. Lúc này lại giống một bé chó con bị vứt bỏ, vô cùng tủi thân mà cọ cọ cô.

"Em cũng muốn xem mọi người quay phim! Mà thầy Tạ lại tìm hai gã bảo vệ trông chừng em, ngay cả em đi WC cũng phải đi theo!"

Bình Luận (0)
Comment