Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 169

Trong mắt vua Nhân Cảnh xẹt qua một suy nghĩ sâu xa.

Đầu Tô Triệt đau muốn nứt ra, ông không nghĩ tới, đến bây giờ Tô Yên vẫn chưa từ bỏ ý định kia.

"Tỷ tỷ? Tỷ muốn làm gì?" Tô Gia Hòa ngơ ngác há miệng, vô cùng mờ mịt.

Tô Yên cười tủm tỉm, chống cằm nghiêng đầu, nhìn thẳng chăm chú vào vua Nhân Cảnh: "Hoàng Thượng, thần nữ đang chờ câu trả lời của ngài."

"Việc này, đương nhiên là người có năng lực thì có thể đi lên, không biết ngươi có cao kiến gì?" Đây là lần đầu tiên vua Nhân Cảnh thấy một nha đầu có tính cách thú vị như vậy, cười cười rất vui vẻ, hỏi lại nàng.

Yến Phong Miên vẫn luôn nhìn chăm chú vào nữ tử mà mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều mang theo vẻ xinh đẹp độc đáo kia.

Sắc mặt không biểu hiện gì nhưng ngón tay nắm chặt tay vịn đã trở nên trắng bệch.

"Hoàng Thượng, thần nữ cũng muốn khiêu chiến một lần!"

Tô Yên trở tay, một ngón tay chỉ về phía Liễu Hồng Văn đang ở trên đài tiếp nhận sự kính ngưỡng cùng khen ngợi của mọi người, bổ sung một câu: "So tài với hắn ——"

Oanh ——

Giọng của nàng không mang ý cười, âm sắc trong trẻo ẩn chứa sự kiêu căng.

Không nhanh không chậm khiến khuôn mặt Liễu Hồng Văn lập tức trầm xuống, hắn ta nhíu mày, khinh thường nói: "Chỉ ngươi? Một nữ nhân yếu ớt, vẫn nên ở nhà chăm chồng dạy con cho tốt đi! Tô tướng quân, tuy rằng bản lĩnh mang binh đánh giặc của ngài là giỏi nhất, nhưng trên phương diện dạy dỗ nữ nhi, chỉ sợ còn không bằng một tên mãng phu ở nông thôn!"

Ngữ khí của hắn ta đầy sự châm chọc, từ nét mặt đến ánh mắt, không hề có chút tôn kính nào đối với Tô Triệt.

Tầm mắt mọi người đều dừng trên người Tô gia.

Tô Triệt hít sâu một hơi, cười một chút. Khí thế quanh thân vốn ôn hòa khiêm tốn, đột nhiên sắc bén vạn phần.

Đó là khí thế chém giết từ trong vô số núi xác biển máu mà ra, không phải loại người chưa từng ra chiến trường như Liễu Hồng Văn có thể so sánh, chỉ bị Tô Triệt nhìn lướt qua nhàn nhạt, hắn ta cảm thấy nét mặt bình tĩnh của bản thân sắp duy trì không nổi nữa, cơ mặt run rẩy không chịu được.

Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân mơ hồ dâng lên, gần như muốn đóng băng máu chảy trong người hắn ta.

"Khẩu khí Liễu công tử thật lớn, bản tướng quân dạy dỗ nữ nhi thế nào, có liên quan gì tới ngươi? Hoàng Thượng chưa mở miệng trách cứ, nơi này có chỗ cho ngươi nói?"

Ông cười lạnh một tiếng, quay đầu ôm quyền hướng về vua Nhân Cảnh.

"Hoàng Thượng, Yên Nhi được thần và gia phụ cưng chiều từ nhỏ đến lớn, có chút tính tình đại tiểu thư, bản tính không xấu, từ nhỏ đến lớn cũng không ỷ vào việc được cưng chiều mà giết người phóng hỏa, lời này của Liễu công tử như đang hủy hoại thanh danh nữ nhi của thần! Mong Hoàng Thượng làm chủ!"

Dung phi nhéo lòng bàn tay, run rẩy đứng lên: "Hoàng Thượng ——"

"Im miệng."

Vua Nhân Cảnh cũng không thèm nhìn bà ta, tươi cười nghiền ngẫm: "Liễu gia các người, đúng thật bản lĩnh không nhỏ."

Ý tứ của ông có điều ám chỉ, lại khiến cho sắc mặt mọi người trong Liễu gia bao gồm cả Liễu Chính đều trắng bệch.

Tô Yên vừa lòng cong môi, lặng lẽ chớp mắt vài cái với Yến Phong Miên.

"Khụ..."

Yến Phong Miên không được tự nhiên dời mắt, trong đầu lại hiện lên nụ cười giảo hoạt giống như hồ ly của tiểu nữ nhân, tươi đẹp mỹ diễm lặp đi lặp lại.

Vì thế, hắn lại lặng lẽ nhìn qua.

Không ngờ Tô Yên vẫn đang nhìn hắn ——

Trong nháy mắt, tâm tư nhỏ không thể che giấu, bên tai hắn nóng lên, môi mỏng mím chặt, màu da tái nhợt vì vậy mà nhiễm thêm màu sắc kiều diễm.

"Hoàng Thượng! Thần biết tội!"

Liễu Hồng Văn vội vàng cuống quýt quỳ xuống, đáng tiếc vẻ không phục trên mặt gần như muốn tràn ra.

Ai cũng có thể nhìn ra, hắn ta không phải thiệt tình hối cải.

Tô Yên thích bộ dạng không bị hung hăng đánh, chết cũng không hối cải này.

Nàng cong môi đỏ, cười đứng lên: "Hoàng Thượng, từ trước đến nay thần nữ bênh vực người mình, có thể nói thần, nhưng không được nói người nhà của thần! Vẫn thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, chuyện này xin cho thần nữ giải quyết!"

Dứt lời, nàng đột nhiên ấn nhẹ chân hai lần, cả người bay lên giống như chim yến, nhẹ nhàng dừng trên đài cao.

Bình Luận (0)
Comment