Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 170

Một hành động này dọa mọi người nhảy dựng.

Chỉ riêng có Tô Gia Hòa hưng phấn đến hô hấp dồn dập, y nắm chặt tay, phạch một cái đứng bật lên từ chỗ ngồi.

"Thật lợi hại!"

Y chỉ biết thiên phú của tỷ tỷ không tồi, nào nghĩ đến cư nhiên nàng lại lợi hại như vậy.

Ngay cả Tô Triệt cũng thấy ngoài ý muốn.

Vua Nhân Cảnh không nhịn được ngồi thẳng lên, hai mắt híp lại.

Tô Yên tùy tiện rút một con đao bằng thép từ giá vũ khí ở bên cạnh, cười đến hại nước hại dân, mặt mày tràn đầy phong tình động lòng người.

"Liễu công tử, mời ——"

"Ngươi ——"

Liễu Hồng Văn vẫn quỳ trên mặt đất, nhìn Tô Yên khiêu khích như vậy, hô hấp kịch liệt phập phồng lên xuống, khuôn mặt bị lửa giận thiêu đến đỏ bừng.

"Tô Yên, bản thân ngươi thức thời một chút rồi tự cút xuống đi. Trong sân đấu, đao thương không có mắt, nhưng ta không muốn làm ngươi bị thương, đến lúc đó, Tô tướng quân lại tìm ta gây phiền toái!"

Hắn cười lạnh một tiếng, khinh thường đối chiến với Tô Yên.

"Ồ? Phải không?"

Nghe được lời y nói, mắt phượng hẹp dài đang cong lên của Tô Yên lười nhác buông xuống, trở tay cầm đao bước đến bên cạnh hắn, bỗng nhiên nâng một chân lên, "rầm" đá bay Liễu Hồng Văn ra ngoài.

"A!"

"Ca ca!" Liễu Như Yên đột nhiên đứng lên, hận không thể chạy như bay qua.

Liễu Hồng Văn bị Tô Yên đá thẳng xuống đài, bay ngược ra ngoài đâm vào một thân cây, cuối cùng thê thảm rơi xuống, ngã trên mặt đất ho khan hai tiếng.

Chỉ cảm thấy ngực như bị đá vỡ, đau đến cào tim xé phổi.

"Ngại quá, xin hỏi giờ ta có tư cách để đấu võ với ngươi chưa?"

Tô Yên nhếch miệng, cười lộ hàm răng trắng như tuyết.

Cả người vô cùng yêu dị.

Kiêu ngạo, thật là quá kiêu ngạo!

Hầu như mỗi người nhìn Tô Yên, trong đầu đều hiện ra từ này trước tiên.

Chúng thần rất cẩn thận đánh giá vua Nhân Cảnh, vốn tưởng rằng ông sẽ bạo nộ. Lại phát hiện trong mắt của đối phương lập loè ánh sáng, giống như phát hiện ra báu vật gì đó.

Ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào Tô Yên.

Hoàng Thượng đây là —— Sinh ra ý ái tài!

Trong lòng chúng thần lộp bộp một chút, những người từng trong tối ngoài sáng ức hiếp người của Tô gia, lúc này trước mắt tối sầm, có cảm giác tai họa sắp đến.

"Tô Yên! Sao ngươi có thể ra tay mạnh như vậy! Ca ca ta là một vị quân tử, khinh thường động thủ với nữ nhân, ngươi đừng khinh người quá đáng!"

Liễu Như Yên nắm chặt tay, nhìn Tô Yên, đôi mắt tràn đầy hận ý.

"Ồ." Tô Yên bực bội bước trên đài, phản bác: "Vậy ở trên chiến trường, quân địch có thể vì hắn là quân tử mà đầu hàng, không tàn sát tướng sĩ cùng bá tánh của Đại Yến ta sao?!"

"Là Liễu Hồng Văn hắn nói được, trong sàn đấu, đao thương không có mắt, hắn nói sai rồi, khi luận võ có thể tới lúc liền dừng lại. Đến tận bây giờ, đã từng xảy ra mạng người chưa?"

Tô Yên híp mắt, nhìn xuống từ trên cao cười, nâng cằm lên một chút.

"Ở chiến trường mới thật sự là đao kiếm không có mắt, một chút sai lầm cũng sẽ trả giá rất lớn bằng sinh mạng! Ở chiến trường ai sẽ quan tâm ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, là quân tử hay là tiểu nhân? Chỉ cần có thể đánh bại kẻ địch, bảo vệ quốc gia, vậy đó mới chính là quân tốt!"

Liễu Như Yên bị Tô Yên nói đến mức lảo đảo lùi về sau, cuối cùng vô lực ngã vào ghế dựa.

Không có giây phút nào, nàng ta có thể hiểu được rõ ràng rằng bản thân đã thua.

Thua triệt để, những thiên kim tiểu thư trang điểm hoa hòe lộng lẫy kia, lúc này, ánh mắt cả đám sáng quắc, hiện lên vẻ ao ước cùng yêu thích, tất cả đều dành cho nữ tử giống một ngọn lửa đang nói từng câu từng chữ âm vang hữu lực, đứng đón ánh mặt trời trên đài kia.

Ngay cả nữ nhân còn như thế, huống chi nam tử?

Nàng lặng lẽ ngước mắt, chịu đựng mất mát, lã chã chực khóc nhìn về phía Yến Nam Triều. Lại phát hiện từ đầu tới đuôi, tầm mắt của hắn ta không hề bố thí một chút nào cho nàng ta!

Bình Luận (0)
Comment