Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 180

Chỉ thấy giọng nói hắn tục tằn mang theo hạ lưu cùng trào phúng.

"Tô gia thật sự xong đời rồi sao? Phái một bé gái đến mang binh đánh giặc! Theo ta thấy, không chỉ là Tô gia điên rồi, ngay cả vị kia ——" Hắn ta có ý chỉ, cười haha: "Cũng không được rồi ~ vẫn nên sớm thoái vị cho điện hạ chúng ta thì hơn!"

"Hahaha, tuy nói như thế, nhưng nơi này lắm người nhiều miệng, ngài vẫn thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được!" Người khác khuyên nhủ.

Nghe vậy Lương An Chí cười càng thêm càn rỡ: "Thận trọng từ lời nói đến việc làm? Nơi này là đâu? Thanh Thành! Núi cao hoàng đế xa, lão tử ở đây cưỡng hiếp tiểu nữ oa thì cũng không ai dám quản!"

Thấy hắn càng nói càng quá mức, có người nhíu mày, không dám gật bừa.

Cũng có người sắc mặt xanh mét: "Lương Phó tướng, nói như vậy không hợp cho lắm đâu? Nói thế nào Lão Tướng quân cũng có ân với chúng ta, cho dù vị Tô Tiểu Tướng quân kia chỉ là tới chơi, ngài cũng không nên nói như thế! Ngài không sợ, Tô lão Tướng quân nghe được nửa đêm tới tìm ngài đòi mạng?!"

Đó chính là cháu gái mà Lão Tướng quân thương yêu nhất!

Hiển nhiên Tô lão Tướng quân rất có uy nghiêm trong quân, Lương An Chí vững chắc cũng run lập cập.

Nhưng cũng nhanh phản ứng lại, ngữ khí hắn ta hung ác nham hiểm: "Cái lão đông tây kia, cũng không biết thi thể đã bị con chó hoang nào ăn rồi! Ngươi còn đề cập tới lão làm chi, muốn chết sao?!"

Ngoài thư phòng, Mạnh Thiêm bị tay của Tô Yên kéo.

Trong miệng phát ra tiếng nghiến răng, khuôn mặt dữ tợn.

Người này dám vũ nhục Lão Tướng quân! Hắn muốn liều mạng cùng tên kia!

Tô Yên lẳng lặng nghe xong, khóe miệng còn treo nụ cười mỉm như có như không, lại khiến Chung Tiểu Võ rùng mình một cái, thầm nghĩ xong rồi, Tiểu Tướng quân tức giận rồi.

Mười ngày này, bọn họ cũng xem như hiểu biết cái vị được gọi là nữ tướng quân này, giết người đơn giản dứt khoát đến cỡ nào.

Một đường gặp không ít giặc cỏ, nàng giơ tay chém xuống, giết người như cắt dưa hấu.

"Tô tiểu thư, ngài buông ta ra!!!"

Mạnh Thiêm hét lớn một tiếng, trong thư phòng bỗng chốc an tĩnh lại.

Tô Yên cong môi, bỗng dưng buông tay.

Mạnh Thiêm không dừng lại, lập tức phá cửa xông vào, rút đao ra bổ tới hướng Lương An Chí.

"Rầm ——"

Nhưng Lương An Chí chỉ khinh thường liếc hắn một cái, nhấc chân đã hung hăng đạp hắn ra ngoài.

Có thể thấy, hắn ta kiêu ngạo như thế, một tay che trời trong quân doanh, không phải không có đạo lý.

Lúc trước còn có Tô Triệt cùng Lão Tướng quân kiềm chế hắn ta, hiện tại bọn họ không ở đây nữa, đương nhiên là một mình hắn ta xưng vua!

"Ồ? Tô tiểu thư nhanh như vậy đã đến rồi? Trên đường vất vả, nếu không để thuộc hạ đưa ngài về phòng nghỉ ngơi một chút?"

Ngữ khí Lương An Chí bỡn cợt, ánh mắt hạ lưu quét trên người Tô Yên.

"Không gấp."

Tô Yên vặn cổ, ném mũ giáp vào tay Chung Tiểu Võ.

Cười tủm tỉm đi qua: "Trên đường vất vả, cưỡi ngựa đến mức xương cốt không còn cảm giác. Giờ thấy một con sâu làm rầu nồi canh, không thể không hoạt động gân cốt một chút!"

Lương An Chí híp mắt đánh giá Tô Yên.

Tô Yên cũng không để ý tới hắn ta, keng một tiếng rút loan đao bên hông ta, giơ cao lên bổ tới mặt hắn, động tác cực nhanh, khiến Lương An Chí nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Hắn ta chật vật lắc mình, gương mặt bỗng chốc tê rần.

Thì ra Tô Yên thu hồi loan đao, trở tay tát hắn ta một bạt tai.

Đồng thời tát hắn ta đến ngu đi, còn nhấc chân đá bay hắn ta.

Đập vào bàn sách, vật trang trí phía sau rớt rối tinh rối mù vỡ nát đầy đất.

Tô Yên nắm đao khinh thân mà lên, Lương An Chí lại chỉ có thể quay cuồng né tránh chật vật trên mặt đất.

Chiêu thức của đối phương quá nhanh, căn bản làm hắn ta không rảnh bận tâm, cũng không tìm thấy sơ hở.

"Ngươi vừa nói cái gì? Tới, lặp lại lần nữa cho ta nghe xem nào."

Tô Yên liếm khóe môi, hung hăng dán đao tới lỗ tai hắn ta, nhấc chân đạp trên lưng hắn, tà khí bốn phía mà cười.

Bình Luận (0)
Comment