Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 181

Tô Yên kéo tóc hắn ta, lưng hơi cong.

Tựa như một con mèo lớn có sở thích xấu xa, trước khi bắt được con mồi, phải chơi đùa một lát thì mới vui vẻ.

Lương An Chí nghiến răng, chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy.

Khóe môi Tô Yên cong lên, ngay lúc hắn ta nghĩ rằng sẽ thành công, nhanh chóng ấn mạnh hắn ta không chút lưu tình, đạp hắn ta ngã xuống thêm một lần nữa!

"Nói!"

Đáy mắt Tô Yên tràn đầy lệ khí, nụ cười gian ác.

Nàng cuộn năm ngón tay lại thành nắm đấm, nắm lấy đầu tóc Lương An Chí kéo mạnh ra sau. Mặt Lương An Chí ngẩng cao lên, da đầu và đôi mắt đều bị kéo đến thay đổi hình dạng.

Cổ nghiêng ra sau tạo thành một độ cong mà người thường không làm được, yết hầu lộ ra trước mặt mọi người.

Chỉ cần một nhát đao nhẹ nhàng, mạng sống của hắn ta sẽ lập tức kết thúc!

Lương An Chí thở hổn hển đầy khó khăn, đè trên người hắn không giống như một nữ nhân, mà như một ngọn núi lớn.

"Ư..."

Nghe hắn ta hô lên một cách đau đớn như tiếng gầm của thú vật bị vây bắt, mọi người không khỏi nhìn nhau.

Trong lòng thầm may mắn, cũng may bản thân không chọc đến nữ ma đầu này!

Vị này đâu phải tới chơi, nàng thật sự có bản lĩnh!

Cũng phải, khi nào thì nhà họ Tô có người yếu kém?!

"Không chịu nói?" Tô Yên nghiêng đầu, rút loan đao ra, mọi người chỉ cảm thấy có ánh sáng lạnh lẽo lướt qua.

Nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết xé ngang cả bầu trời!

Khiến cho da đầu người khác tê dại, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

Máu tươi đỏ thắm chảy đầy đất.

Trước đó một khắc, bàn tay vẫn còn là của Lương An Chí, bây giờ đã bị Tô Yên chém xuống không thương tiếc. Bởi vì động tác của nàng quá nhanh, phản ứng thần kinh vẫn còn hoạt động.

Các đầu ngón tay trên bàn tay bị chặt đứt kia vẫn còn run rẩy.

Hình ảnh này, thật ra những người ở đây đều từng thấy ở chiến trường, đã quen rồi.

Cảnh tượng càng tàn khốc, kinh khủng hơn, bọn họ đều đã thấy.

Nhưng khiến bọn họ lạnh người không phải là máu, không phải bàn tay bị cắt đi mà là vẻ mặt tuyệt sắc đang mỉm cười của nữ nhân này!

"A! Tay của ta! Tay của ta! Tiểu tiện nhân, ta phải giết ngươi! Ta —— a!"

Mí mắt Tô Yên không chớp, loan đao cắm thẳng vào đùi hắn ta, cắm chặt vào trong xương cốt!

Đầu lưỡi đỏ tươi như máu lướt qua đôi môi như cánh hoa, vài giọt máu tanh tưởi bắn lên gò má trắng lạnh.

"Vừa rồi ngươi nói gì, nào, nghe lời, nói lại lần nữa ta nghe xem."

Tô Yên nhướng mi, đáy mắt hơi hung ác.

Chung Tiểu Võ ôm mũ giáp, ngơ ngác nhìn khắp nơi.

Mạnh Thiêm không những không sợ hãi mà còn rất phấn khởi! Tô Tiểu Tướng quân đến! Quân Tô gia được cứu rồi! Người dân Thanh Thành được cứu rồi!

Không biết tại sao, hắn cực kỳ tin tưởng Tô Yến!

Lương An Chí đau đến sắp không tỉnh táo, nhưng đau đớn nơi thân thể không ngừng nhắc nhở hắn ta, khiến hắn ta muốn ngất xỉu cũng không được.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trán, khung cảnh trước mắt hắn ta chợt sáng chợt tối, môi run rẩy: "Ta, ta..."

"Hử?"

Giọng điệu hơi lười nhác, âm cuối chợt cao lên.

Không gian tràn đầy lạnh lẽo ——

Trong lòng Lương An Chí run lên, mắt nhắm lại, khóc lớn xin tha: "Tướng quân! Ta sai rồi, là tiểu nhân mắt chó, không biết Thái Sơn, bị quỷ mê hoặc tâm trí! Cầu xin tướng quân tha cho một mạng chó này của tiểu nhân! Tiểu nhân không dám nữa, không bao giờ dám nữa!"

Hắn ta rất sợ.

Lúc đầu, vì Tô Yên là nữ nhân, hắn ta không thèm để ý.

Ai ngờ, người đến không phải là nữ nhân mềm yếu mà là một la sát nữ!

Người hầu thân cận của Lương An Chí cũng không dám ngẩng đầu liếc nhìn.

Tô Yên thu chân, mỉm cười, nhanh chóng rút loan đao ra, một tiếng hét thảm thiết nữa vang lên.

Bình Luận (0)
Comment