Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~
Trong ao mỹ nam chỉ mặc một kiện áo bào ướt đẫm mỏng như cánh ve, dính sát vào thân thể miêu tả rõ ràng các múi thịt gợi cảm.
So với không mặc, còn muốn dụ người hơn ba phần.
Đầu tóc tựa chỉ bạc nhiều như mây được một chiếc trâm lưu quang tử ngọc toàn thân sáng long lanh cố định sau đầu, chỉ chừa vài sợi tóc bạc hỗn độn buông xuống.
Tô Mê nhìn thịnh cảnh trước mắt, không khỏi ngây người.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, mỹ nam trong ao dường như nhận ra điều gì, hơi nghiêng mặt, đôi mắt đẹp ở giữa nước sạch trăng sáng, trong đôi mắt có ánh sáng nhỏ vụn yếu ớt nhìn về phía cô.
Dưới ánh trăng mờ, góc nghiêng của gương mặt như được tinh điêu tế trác có thể nói hoàn mỹ hiện lên trong mắt Tô Mê.
Đông Phương Lẫm!
Hô hấp Tô Mê có chút cứng lại.
Hình như đây...... Là lần thứ hai cô nhìn lén nam nhân tắm rửa.
Nhưng rốt cuộc đều do cùng một linh hồn chi phối, ngay cả thói quen tắm rửa cũng giống nhau, lúc đi tắm đều phải mặc trên người một chiếc khâm bào.
Tô Mê âm thầm cười trộm, lại thấy Đông Phương Lẫm nhìn về hướng cô, yếu ớt lên tiếng: "Lại đây hầu hạ bổn Tiên Tôn tắm gội."
Trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút.
Đây là bị phát hiện, không hề phạt cô, còn gọi cô tới hầu hạ hắn tắm rửa?
Tô Mê đột nhiên giơ tay nhéo nhéo gương mặt, một trận đau đớn truyền đến, lúc này cô mới phát hiện bản thân mình không phải đang nằm mơ.
Đông Phương Lẫm trông thấy bộ dáng phát ngốc của Tô Mê, mày nhíu lại: "Thất thần làm gì, còn không mau lại đây."
"Vâng, vâng, sư tôn đừng vội, đệ tử lập tức tới hầu hạ ngài." Tô Mê đem quần áo sạch sẽ trong tay tùy ý ném đi, nện bước nhỏ vội vàng chạy vào trong ao.
Ai ngờ mới vừa chạy đến trước mặt Đông Phương Lẫm đã bị một màn máu nóng sôi trào trước mắt làm thiếu chút nữa loé mù mắt.
Lộ tóc mai như cắt, da trắng như ngọc như tuyết, mặt mày như vẽ thắng trích tiên.
Trên trán và chóp mũi nhiễm chút nước trong suốt, phác hoạ ra nét đẹp lộng lẫy bắt mắt, sau đó chậm rãi chảy xuống, dọc theo cánh môi hồng nhuận hơi vểnh, chiếc cổ thiên nga tuyệt đẹp, xương quai xanh gợi cảm, cơ bụng tuyết trắng có khe rãnh rõ ràng lại rắn chắc, một đường đi xuống, loại bỏ dần dần......
Làm sao sinh làm người, tại sao không sinh làm nước.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tô Mê chính là muốn hóa thành mấy giọt nước trong suốt kia rồi âu yếm.
Ngón tay thon dài như ngọc của Đông Phương Lẫm nhẹ nhàng hợp lại, che lắp nơi nào đó kích cỡ rất khả quan.
Trong chớp mắt muốn mở miệng, lại thấy dưới mũi Tô Mê có hai hàng chất lỏng màu đỏ khả nghi: "Ngươi lại chảy máu mũi."
Dứt lời, hắn không khỏi nhíu mày, vì sao hắn lại nói là "Lại"?
Tô Mê lúc này giống như mới bừng tỉnh từ trong mộng, giơ tay lau dưới mũi một phen, quả nhiên thấy máu.
Tổn thọ nha, vì sao mỗi lần xem mỹ nam tắm rửa đều chảy máu mũi, định lực của cô từ khi nào kém như vậy?
"Xin lỗi sư tôn, đệ tử không phải cố ý, chỉ là gần đây trời nắng gắt, đệ tử, đệ tử gần đây có chút phát hoả mà thôi." Tô Mê vội vàng giải thích.
Ngón tay Đông Phương Lẫm vừa nhấc, Tô Mê chỉ cảm thấy cả người ngũ cảm thông lạnh, thật là nhẹ nhàng khoan khoái.
Huyết khí vốn dĩ nhiệt huyết sôi trào trong nháy mắt bị hắn áp xuống, cái mũi cũng không chảy máu nữa.
Trâu bò như vậy, hoá ra sau này ngay cả xuân dược cũng không sợ, Đông Phương Lẫm hoàn toàn chính là linh đan diệu dược biết đi mà!
"Sư tôn thật lợi hại, đệ tử đã ngừng chảy máu mũi, sư tôn, đệ tử tới giúp ngài chà lưng nha." Tô Mê vẻ mặt ân cần cất bước chạy tới.
Từ khi bị Phượng Vô Thương cười nhạo nhiều lần, cô đã học bơi lội, cho nên cũng không sợ hãi nước ao quá sâu.
Tô Mê hai ba bước tới trước mặt Đông Phương Lẫm, vốn định lưu lại ấn tượng tốt với hắn, muốn hướng hắn vái chào lại không nghĩ dưới chân đột ngột bị vướng cục đá, đầu thẳng tắp cắm xuống --
Không có cách nào hô hấp trong nước, Tô Mê phản xạ có điều kiện ôm lấy vật thể trước mặt, bên môi lại cảm giác được đồ vật mềm mại nào đó dần dần cứng rắn.
Toàn bộ đầu lâm vào trong nước, hoàn toàn không có năng lực tự hỏi.
Tô Mê ôm vật thể trước mặt, đột nhiên dùng sức mượn lực đứng thẳng thân thể.
Chờ cô ý thức được vật thể bị mình ôm, và đồ vật mềm mại vừa rồi trở nên cứng rắn là gì, Tô Mê cả người nháy mắt ngây ngẩn: "Sư tôn, đệ tử không phải cố ý, thật sự không phải cố ý!"
Nhưng ngay sau đó nghênh đón cô chính là Đông Phương Lẫm vô tình phất tay một cái, trực tiếp quét Tô Mê ra ngoài, rơi thật mạnh trên mặt đất.
Hiện tại là mùa hạ, Tô Mê vốn định tắm xong lập tức trở về ngủ sớm một chút, vì để lượt bỏ phiền toái, chỉ mặc một bộ quần áo tương đối mỏng.
Lúc này bị nước làm ướt đẫm như vậy, vải dệt toàn thân đều dán chặt vào người Tô Mê.
WATTPAD: HBNmoemoe
Mà từ góc độ của Đông Phương Lẫm, rõ ràng thấy được nửa người trên bằng phẳng và nửa người dưới trống vắng của Tô Mê!
Đông Phương Lẫm mặt mày lạnh lùng, trầm giọng nói: "Ngươi là nữ nhân?"
Tô Mê còn chưa trả lời, bàn tay Đông Phương Lẫm vung lên, quần áo toàn thân cô trong khoảnh khắc ấy đều biến mất vô tung.
Đù má, cô ngay cả vải bố để quấn ngực cũng bị mất!
Theo ánh sáng tím chợt lóe, Đông Phương Lẫm đã đi tới bên cạnh cô, trong tay biến ra một thanh kiếm sắc lạnh lợi hại, nhắm ngay yết hầu Tô Mê: "Muốn chết như thế nào?"
Tô Mê thấy bộ dạng của hắn giống như bị mình cưỡng gian, trong lòng không khỏi cười thầm. Hoá ra đây là do cô nhìn thấy thân thể hắn, hôn đệ đệ hắn, cho nên thẹn quá thành giận.
Tô Mê hơi rụt rụt cổ về phía sau, mặt đầy chân thành nhìn hắn chăm chú, ngữ khí không làm người ta kinh ngạc đến chết không thôi: "Ta muốn......chết sảng khoái, sư tôn có thể thỏa mãn ta hay không, đây là yêu cầu duy nhất?"
"Làm càn!" con ngươi Đông Phương Lẫm u trầm, đột nhiên lạnh lùng giơ kiếm chém về phía cô.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên sao trời sáng sủa đột nhiên giáng xuống một đạo tia chớp màu tím chém đứt mũi kiếm trong tay Đông Phương Lẫm!
Tô Mê mới vừa triệu hoán hệ thống, nói giá tốt, chuẩn bị đổi kỹ năng "Di chuyển tức thời", không nghĩ trước mắt đột ngột xảy ra biến cố, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, chỉ lên bầu trời nói: "Thấy được không, ta là nữ nhân duy nhất mà trời xanh ban cho ngươi trong cuộc đời này, không thể đánh không thể mắng còn không thể giết, nếu ngươi dám nghịch thiên, tiếp theo tất nhiên là thiên lôi sẽ bổ trúng ngươi, làm cho ngươi hồn phi phách tán."
Bình sinh vẫn là lần đầu bị người uy hiếp, Đông Phương Lẫm lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ngươi cảm thấy bổn Tiên Tôn sẽ sợ?"
Tô Mê ngửi thấy hương thơm hoa lệ trên người hắn, không khỏi rối loạn tâm thần.
Cô triệt để lui thân mình về phía sau, yết hầu khô khốc nói: "Ngươi không sợ, ta sợ, ta sợ ngươi chết, ta không muốn ngươi chết, từ giây phút ngươi cứu ta từ đám cháy kia, ta liền yêu ngươi, sư tôn, không, A Lẫm, ta thích chàng, thích chàng đến mức chàng không thể tưởng tượng được."
"Phải không?"
Tô Mê chân tình bày tỏ, chỉ đổi lấy nghi vấn lãnh đạm của Đông Phương Lẫm.
Giây tiếp theo, hắn chợt tới gần, bàn tay to ôm lấy eo Tô Mê, lãnh đạm nói: "Một khi đã yêu ta sâu đậm như vậy, nếu bổn Tiên Tôn cho ngươi đi chết, ngươi có nguyện đi chết không?"
Khóe miệng hơi cương, yết hầu không khỏi trượt trượt.
Tô Mê giơ tay chế trụ cổ tay của hắn, đặt tay lên ngực mình: "Chỉ cần A Lẫm bỏ được để cho ta đi chết, ta có gì phải sợ?"
Đông Phương Lẫm lẳng lặng nhìn cô chăm chú, gần như thăm dò muốn nhìn thấu nội tâm cô.
Tuy là không có kết quả, nhưng lại có thể từ đôi mắt của cô nhìn ra sự chân thành và tình yêu nồng đậm, nhìn ra cô không hề nói dối.
Chỗ mềm mại nhất trong trái tim giống như vô hình bị chọc trúng, Đông Phương Lẫm thể xác và tinh thần vừa động, bàn tay đặt trên ngực Tô Mê vô ý hơi khép lại......