Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~
Khoé miệng Tô Mê hơi giật, cười gượng: “Ha hả, cái kia ta tuổi còn nhỏ, không lâu sau chúng nó sẽ lớn lên.”
Thấy Đông Phương Lẫm không hề động dung, Tô Mê lần thứ hai cười nói: “Đương nhiên, chỉ cần sư tôn nguyện ý, chúng nó cũng có thể ở trong tay sư tôn…… Chậm rãi lớn lên.”
Dứt lời, rõ ràng có thể thấy được trên gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của nam nhân xuất hiện vết rách.
Tô Mê thực hiện được ý đồ mà cong môi, đáy mắt tất cả đều là giảo hoạt.
Đông Phương Lẫm thấy bộ dáng cô linh động đáng yêu, ánh mắt hơi lóe, buông bàn tay thít chặt eo cô ra, muốn rời đi.
“Sư tôn, đừng đi, người còn chưa có trả lời ta đâu.” Tô Mê ôm chặt vòng eo tinh tế của hắn, tiếp xúc với da thịt lạnh lẽo giữa đêm hè khô nóng quả là thoải mái dị thường.
Hai hàng lông mi của Đông Phương Lẫm rũ xuống như phượng vũ, nhìn tay nhỏ không an phận bên hông, mặt mày tinh xảo nhíu lại: “Buông tay.”
“Không buông, sư tôn nhìn thân thể của ta, phải phụ trách với ta.”
Tô Mê tiếp tục mặt dày mày dạn, chết sống không muốn buông ra.
Mày Đông Phương Lẫm hơi chau.
Hắn rõ ràng đã bày kết giới ở phụ cận, cô tu vi Trúc Cơ sao có thể đi vào?
Còn có lúc nãy, thời điểm hắn muốn một kiếm giết chết cô, đạo thiên lôi kia tại sao lại vô duyên cớ vô cớ giáng xuống?
Chẳng lẽ đúng như châm quyết tiên đoán ……
Tô Mê thấy Đông Phương Lẫm không trả lời, tay nhỏ dùng sức nhéo da thịt mềm mại bên hông hắn một phen.
Chỉ nghe thấy âm thanh không hề bận tâm của hắn từ từ mở miệng: “Trời sáng dọn đến Bích Tiêu cung.”
Tô Mê vừa nghe, trong lòng mừng như điên.
Đông Phương Lẫm trong nháy mắt đã biến mất trong hư không, Tô Mê không khỏi phun tào: “Bực thật.”
……
Wattpad: HBNmoemoe
Ngày kế tiếp, không hề thông báo cho bất kì kẻ nào, Tô Mê đơn giản thu thập đồ đạc, lập tức đi Bích Tiêu cung.
Trước Linh Hư kính, Đông Phương Lẫm thấy cô trực tiếp đi xuyên qua kết giới, không hề trở ngại tiến vào Bích Tiêu cung, trong lòng đối với sự tiên đoán kia càng tin tưởng vài phần.
Tô Mê vào Bích Tiêu cung, mặt dày mày dạn ở cách vách vĐông Phương Lẫm, sau đó chạy đến phòng bếp làm một đống lớn điểm tâm ngon, bước chân nhỏ nhẹ, gõ vang cửa phòng Đông Phương Lẫm: “Sư tôn, mau mở cửa đi, ta làm đồ ăn ngon cho người.”
Gọi nửa ngày, không thấy có người trả lời.
Trong mắt Tô Mê hiện lên một tia giảo hoạt, tiếng nói vốn dĩ hơi thô trở nên yêu kiều mềm mại: “A Lẫm ~ A Lẫm ~ mau mau mở cửa đi, người ta bưng thật nhiều đồ ăn tới, tay rất mỏi nha~~.”
Trong phòng, Đông Phương Lẫm đang ngưng thần điều tức, mày đột nhiên hơi nhíu.
Trong nháy mắt, giơ tay phẩy tay áo một cái, cửa phòng “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra.
Tô Mê cười trộm vì thực hiện được ý đồ, thảnh thơi đi vào.
Còn chưa chờ cô lên tiếng làm nũng, Đông Phương Lẫm đã mở lạnh lùng mở hai mắt nói: “Sau này không cho phép gọi xưng hô kia.”
Tô Mê hoàn toàn không thèm để ý thái độ của hắn, đi thẳng tới bên cạnh Đông Phương Lẫm, vòng eo uốn éo, ngồi trong lòng ngực hắn.
Cơ thể Đông Phương Lẫm cứng đờ, ngay sau đó lạnh mặt quát khẽ: “Cút.”
“Chẳng phải người ta đã cút tới trong ngực của chàng rồi sao, còn muốn cút đi chỗ nào? Có điều chỉ cần A Lẫm không chê dáng người thiếu dinh dưỡng này thì bây giờ muốn cùng ta lăn giường, người ta cũng nguyện ý mà.”
Đông Phương Lẫm nheo mắt lạnh, không nói hai lời giơ tay xách cổ áo Tô Mê, muốn quăng cô ra ngoài.
Tô Mê lại gắt gao ôm lấy cánh tay hắn, tiện đà nói: “Đều nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, chàng là sư phụ của sư phụ ta, dựa theo bối phận, chàng chẳng phải là ông nội của ta hay sao, không cần, A Lẫm là tiên lữ tương lai của ta, ta mới không muốn gọi chàng là sư tôn.”
Mỗ Mê không biết xấu hổ nói, thành công làm gân xanh trên trán Đông Phương Lẫm hơi hiện.
Trong nháy mắt, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Bổn Tiên Tôn chưa bao giờ nói qua ngươi là tiên lữ của bổn Tiên Tôn, đừng vội nói bừa.”
Tô Mê nghe thấy, thái độ cũng cường ngạnh lên: “Vậy chàng muốn ta dọn lại đây làm gì, tuy rằng dáng người ta lúc này không có gì đáng xem, nhưng không lâu sau, chúng nó sẽ lớn lên, hơn nữa chàng đã nhìn thấy thân thể của ta, cần phải chịu trách nhiệm!”
Không chỉ đời này kiếp này, cho dù đời đời kiếp kiếp, tiên lữ của hắn, đạo lữ của hắn hay là người yêu, không phải một mình Tô Mê cô thì không thể!
Tô Mê mặt mày hiện lên một tia cố chấp dữ tợn, sâu kín nói: “Mặc kệ là khi nào, chàng chỉ có thể thuộc về một mình Tô Mê ta, nếu chàng không cần ta, mà lựa chọn nữ nhân hoặc nam nhân hoặc giống loài khác, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, ngay cả chàng, ta cũng sẽ làm cho chàng hối hận!”
Đông Phương Lẫm bỗng nhiên ngẩn ra, lẳng lặng nhìn ánh mắt cô, mang theo chút khinh miệt cùng trào phúng.
Nhưng rất nhanh, hắn liền trào phúng không nổi nữa, mà biến thành ngạc nhiên.
Chỉ thấy Tô Mê nhìn chằm chằm đôi môi như cánh hoa của hắn, trong nháy mắt đột nhiên đem môi của cô chạm lên, nồng nhiệt mà hữu lực tàn sát bừa bãi.
Đồng tử đen như mực có chút phóng đại, đại não Đông Phương Lẫm ong một tiếng, cảm xúc xa lạ lại kích thích trước nay chưa từng có giống như dòng điện chạy khắp tứ chi hắn, từ huyết tủy cho đến linh hồn, hoàn toàn quên cách đẩy cô ra.
Nụ hôn bá đạo mang theo xúc động đến từ linh hồn, Tô Mê trúc trắc cạy răng môi hắn, cuồng tứ đoạt lấy hơi thở thuộc về hắn.
Thẳng đến khi sắp không thể hô hấp, Tô Mê mới buông tha môi hắn, chưa đã thèm liếm liếm khóe miệng.
Nhưng mà cảm thụ nơi nào đó có chút biến hóa dưới mông, cô vùi đầu vào cổ hắn thấp giọng cười khẽ ra tiếng.
“Cười cái gì?” Đông Phương Lẫm cau mày, theo bản năng hỏi, tiếng nói lương bạc nhẹ nhàng gợi cảm lại mê người.
Tô Mê giống như thú nhỏ, nhẹ ngửi hơi thở dễ ngửi trên người hắn, kề sát vành tai hắn, giọng nói khàn khàn: “A Lẫm hương vị không tồi, ta rất thích.”
Đông Phương Lẫm nhấp nhấp môi, cuối cùng phun ra một câu: “Không biết xấu hổ.”
Tô Mê ôm hắn càng chặt, tùy ý cầm một sợi tóc bạc, quấn quanh đầu ngón tay thon dài: “Nhưng A Lẫm chẳng phải cũng không cự tuyệt, không đẩy ta ra hay sao?”
Kết quả là vừa dứt lời, Đông Phương Lẫm trực tiếp kéo Tô Mê từ trên người xuống, ném ra ngoài cửa.
Chờ sau khi hắn bày ra vài đạo phong ấn, mới phát hiện Tô Mê miễn dịch với kết giới của mình, vì thế mặt âm trầm trốn vào cấm địa Bích Tiêu cung, liên tiếp vài ngày đều không xuất hiện.
Đã nhiều ngày, Tô Mê lật ngược cả Bích Tiêu cung cũng không tìm được Đông Phương Lẫm.
Cuối cùng chạy đến cấm địa, bị hai vị thần thủ vệ mặt lạnh ở cửa chặn lại.
Tô Mê bất đắc dĩ, cô ở trước mặt Đông Phương Lẫm đùa giỡn lưu manh, nhưng trước mặt người khác thì không dám.
Trở lại phòng mình, Tô Mê bắt đầu nghiên cứu các loại phong ngực linh đan diệu dược, đồng thời cũng không quên luyện tập tiên pháp hỏa hệ, tháng ngày trôi qua cũng không tồi.
Nhưng Ôn Ngôn bên kia lại trải qua các loại thống khổ, không nói nổi.
Mới đầu Ôn Ngôn cảm thấy bản thân thấy chết không cứu, lại không dám nói ra lời thật lòng với Tô Mê, vẫn luôn chịu đựng không đi tìm nàng.
Nhưng liên tiếp vài ngày qua đi, đều không thấy Tô Mê tới Cảnh Lan Uyển thăm Phượng Lan Nhi.
Ôn Ngôn mới cảm thấy chuyện nghiêm trọng, muốn đi tìm.
Nhưng Phượng Lan Nhi lại khuyên bảo rằng Tô Mê trách bọn họ, ghi hận bọn họ, xa cách với bọn họ là chuyện bình thường, so với việc tìm nàng, không bằng để nàng yên tĩnh thật tốt, chờ đến khi nàng nghĩ thông suốt thì sẽ tìm tới đây.
Ôn Ngôn không muốn nhìn thấy ánh mắt oán hận của Tô Mê đối với hắn, cứ vậy tin vào lời nàng ta nói. Kết quả là mấy ngày trôi qua Tô Mê vẫn không hề xuất hiện.
Ôn Ngôn ngồi không yên, vội vàng đi tới nơi ở đệ tử ngoại môn, lại không nhìn thấy bóng dáng Tô Mê đâu.