Nam Thần Nhà Tôi

Chương 194

“Ngông nghênh vậy đó, chẳng có mấy người để ý đến em đâu." Tưởng Song Kỳ nồng nhiệt khoác cánh tay Dương Yến: "Chị đi công tác có mệt không? Đợi hồi nữa lên xe em bóp vai cho chị nhé."

"Em đừng làm thế, chị không quen xíu nào." Da gà da vịt của Dương Yến rơi vãi đầy đất, mặc dù cô đã thừa nhận Tưởng Song Kỳ rồi nhưng vẫn thấy chưa quen.

"Không sao đâu, từ từ rồi chị cũng quen thôi à!"

Tưởng Song Kỳ kéo Dương Yến đi ra ngoài, bỏ mặc Phương Tỉnh Nghị và quách Thường Phú lại đằng sau, hoàn toàn không quan tâm gì đến bọn họ.

Hai người đàn ông: "..."

Trên đường về thành phố, Tưởng Song Kỳ vừa bóp vai vừa đấm lưng cho Dương Yến, trông cứ như muốn lấy lòng cô vậy, thậm chí Dương Yến muốn ăn quýt, cô ta cũng lột sạch râu trên múi rồi mới đưa cho cô.

Phương Tỉnh Nghị lạnh nhạt nói: "Còn chưa gả qua nhà người ta đã không cần anh Nghị rồi à?"

"Đâu có đâu, lúc nào anh Nghị cũng nằm trong tim em."

Tưởng Song Kỳ lột một múi quýt đưa cho anh rồi ngượng nghịu nói: "Nhưng mà chị xếp hạng nhất trong lòng em, còn anh đứng thứ ba."

Dương Yến nén cười.

Phương Tỉnh Nghị cười giễu: "Anh nuôi em ăn học mà chỉ đứng hạng ba? Anh phải cảm ơn em ha!"

Tưởng Song Kỳ nhích lại gần Dương Yến rồi hừ một tiếng: "Ngốc thế! Em thân thiết với chị thì mới dễ lừa chị ấy vào nhà họ Phương được chứ, em đang giúp anh đấy có biết không!"

Làm Dương Yến sợ đến mức nuốt trọng cả múi quýt.

"Chị đừng sốt ruột mà, em đâu có giành người của chị." Tưởng Song Kỳ làm ra vẻ nghiêm túc: "Em hạnh phúc thì cũng sẽ làm cho chị được hạnh phúc! Nhất định em sẽ làm mối cho chị và anh Nghị mà!"

Cô ấy còn đi hỏi Quản Thường Phúc đang ngồi lái xe: "Anh nói xem phải không?"

Dù gì Dương Yến vẫn chưa thừa nhận rằng bản thân mình thích Phương Tỉnh Nghi, Quản Thường Phúc cũng không tiện nói ừ, bèn chọn cách dung hòa ý kiến hai bên: "Cho dù chị anh yêu thích ai thì anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của chị ấy."

"Em thấy chị ấy thích anh Nghị là cái chắc rồi." Tưởng Song Kỳ không vừa lòng với câu trả lời của anh ấy chút nào: "Lần trước em đi xem..."

"Xem tinh tinh hả?" Dương Yến đưa tay chặn miệng cô ấy lại, ngăn cản không cho cô ấy nói bừa, rồi cô miễn cưỡng cười nói: "Vậy em đi sở thú có nhìn thấy gấu trúc không?"

Tưởng Song Kỳ nhìn cô đầy ngờ vực.

Dương Yến kề sát tai cô thấp giọng nói: "Em muốn chị chia uyên rẽ thúy ấy à?"

Tưởng Song Kỳ lắc đầu nguầy nguậy, đợi đến khi Dương Yến thả lỏng tay ra bèn ngồi lại ngay ngắn đàng hoàng, không nói linh tinh gì nữa.

Phương Tỉnh Nghị đã nhìn thấy hết nhưng anh chỉ cúi đầu cười, cuối cùng liếc nhìn Quách Thường Phúc, thầm nghĩ quả nhiên không phải đứa con mình nuôi lớn nên không nghe theo mình."

Khoảng thời gian Dương Yến đi công tác, Quản Thường Phúc đã chuyển hết đồ của mẹ Dương sang nhà mới rồi, sau khi về thành phố bèn lái thẳng xe đến nhà mới ăn cơm.

Nhìn thấy nhóm người Dương Yến, mẹ Dương vui vẻ vô cùng.

Canh đã nấu xong từ lâu rồi, chuẩn bị thêm vài món ăn nữa là được, mẹ Dương sợ đồ ăn ít quá bèn nói với Dương Yến: "Con với em đi siêu thị gần nhà mua ít rau dưa về đi."

"Bác gái, để cháu đi với chị là được rồi ạ." Tưởng Song Kỳ chủ động xông pha: "Để Thường Phúc ở lại chăm sóc anh Nghị."

"Được rồi."

Trên đường đi siêu thị, Tưởng Song Kỳ cứ bám theo Dương Yến hết hỏi cái này đến hỏi cái nọ: "Chị ơi, rõ ràng là chị thích anh Nghị mà, sao không nói với anh ấy đi? Hai người cãi nhau à?"

Dương Yến bị làm phiền liên tục: "Không có."

"Thế thì tại sao cơ chứ? Tại cô Tống hả?" Tưởng Song Kỳ nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt chợt thay đổi: "Không phải là cô Tống với anh Nghị xảy ra chuyện gì, bởi vậy chị mới...."

"Em lo đi đường đi, đừng nghĩ linh tinh nữa." Dương Yến bất lực nói, đó giờ chưa từng thấy bên tai mình ồn ào dữ vậy.

Tưởng Song Kỳ im ắng được một lúc rồi lại bắt đầu mở miệng.

“Vậy tại sao anh chị không đến với nhau? Tại sao vậy?"

"..."

"Vậy chị cân nhắc anh cả, anh ba với anh tư của em tẹo đi! Ồ mà anh tư có bạn gái rồi."

"..."

Lúc Dương Yến sắp sụp đổ đến nơi thì điện thoại đúng lúc vang lên.

Cô lập tức cầm điện thoại ra chỗ khác nghe, Tưởng Song Kỳ bĩu môi đứng nguyên chỗ cũ đợi cô.

"Xin chào, cho hỏi ai vậy?"

"Dương Yến, là tôi đây."

Dường như dây thanh quản của người phụ nữ này có chút vấn đề, âm thanh hơi khàn, có điều Dương Yến vẫn nghe được: "Có việc gì sao?"

"Tôi muốn nói chuyện với cô.

Dương Yến cười lạnh: "Tiêu Man Ninh, cô nghĩ cô là ai, muốn nói chuyện là tôi sẽ nói chuyện với cô à?"

"Tôi có clip các người ở khách sạn Châu Ký đêm đó." Tiêu Man Ninh ung dung nói, không giống như đang nói đùa chút nào: "Hơn nữa hình ảnh sắc nét không làm mờ, nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ tung nó ra ngoài."

Dương Yến mím chặt môi, lạnh lùng nói: "Nếu cô thật sự có nó thì đã tung ra từ lâu rồi, làm gì đợi đến giờ này. Tôi còn bảo tôi có clip của cô và Phương Dịch Chung cô có tin không?"

Tần Mai Nghi thờ ơ đáp: "Có thì sao? Tôi có để ý đâu nào. Nhưng cô không giống tôi đúng không? Hơn nữa một khi clip này bị tung ra ngoài, cô với Phương Tỉnh Nghị sẽ thế nào?"

Cô ta bật cười lớn: "Phương thị lung lay sắp đổ, tôi tung clip này ra ngoài chắc chắn bộ phận quan hệ công chúng không chặn lại kịp, đến lúc đó nhân dân cả nước đều có thể thưởng thức thái độ của hai người rồi."

Dương Yến không muốn nghe cô ta nói linh tinh nữa bèn cúp máy ngay.

Lúc đang muốn cất điện thoại vào chợt nhìn thấy có tin nhắn đến.

Cô có cảm giác không lành, mở ra mới nhìn thấy cô ta gửi cho cô đoạn clip về một đôi nam nữ đang quấn quýt vào nhau, hình ảnh sắc nét rõ ràng.

Mặc dù chỉ có vài giây mà thôi, đôi nam nữ chính cũng không lộ mặt, nhưng vóc người cường tráng của người đàn ông ấy lại khiến cô tắt clip ngay lập tức.

Tần Mai Nghi cao tay thật!

Dương Yến hít sâu một hơi rồi nghiến răng nghiến lợi bấm một dãy số.

"Gặp ở đâu?"

Sau khi tắt máy Dương Yến kêu Tưởng Song Kỳ mua đồ ăn về nhà trước, cô có việc cần phải xử lý.

Tưởng Song Kỳ thấy sắc mặt cô không tốt nên cũng chẳng hỏi han thêm gì nữa.

Dương Yến gọi xe đế địa điểm đã hẹn với Tần Mai Nghi, hai chiếc Sedan đen đậu hai bên đường, cô bước qua, vừa mở cở xe đã thấy Tần Mai Nghi ngồi bên trong.

Nhìn thấy Tần Mai Nghi gầy như da bọc xương, quần áo rộng thùng thình, hốc mắt hõm sâu, trông có vẻ hơi đáng sợ.

Cô ta nhìn thấy Dương Yến, để lộ hàm răng trắng như tuyết: "Dương Yến, lâu rồi không gặp."

"Cô muốn gì?" Dương Yến hỏi thẳng.

Tần Mai Nghi dịch người vào trong: "Không cần gấp, ngồi xuống từ từ nói."

Dương Yến cảm thấy sốt ruột bất an, cô lay chiếc nhẫn trên ngón tay, ngẫm nghĩ một lúc rồi vẫn ngồi vào xe.

Chiếc xe chầm chậm nhấc bánh.

Dương Yến không muốn dông dài với Tần Mai Nghi, cô hỏi cô ta thêm lần nữa: "Muốn cái gì?"

"Ba ngàn tỷ." Tần Mai Nghi nhếch đôi môi đỏ tươi đẹp lên: "Tôi biết Phương thị sắp sụp rồi, có điều tôi tin là người thay thế chức vị tổng giám đốc tạm thời của Phương thị, Dương Yến cô đây vẫn có thể móc ra được món tiền còm này."

"Có thể." Dương Yến bình tĩnh nói: "Nhưng tôi muốn kiểm tra clip trước."

"Ha ha ha, tôi chỉ nói mà thôi, cô thật sự nghĩ rằng tôi cần tiền à?" Tần Mai Nghi sáp đến gần cô: "Dương Yến, cô hại tôi thảm đến nhường này, cô nghĩ rằng tôi sẽ tha cho cô à?"

Nếu không phải vì cô ta, cô ta sẽ không đến mức mất đi tất cả, trở thành đồ chơi cho người khác!

Ánh mắt của Tần Mai Nghi ngập tràn thù hận, ngón tay lướt qua má Dương Yến: "Tôi không hiểu được, cô xinh đẹp, cũng có tài năng, nhưng người phụ nữ như cô cũng không ít, sao cô lại may mắn thế chứ?"

"Đầu tiên là Phương Dịch Chung, sau đó lại đeo bám Phương Tỉnh Nghị, chà chà, bạn trai cũ còn là người kế thừa gia tộc 克斯利尔大 Khắc Tư Lợi Nhĩ Đại, thật sự khiến người ta hâm mộ mà!"

Dương Yến nắm cánh tay Dương Yến, vẻ mặt nặng nề: "Sao cô biết chuyện bạn trai cũ của tôi?"

Tần Mai Nghi bật hơi vào mặt cô, nụ cười đến là u ám: "Bởi vì, có người muốn cô chết! Anh ta nói chỉ cần cô chết đi thì có thể cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn."
Bình Luận (0)
Comment