Dương Yến nhanh chóng gõ tay lên chiếc nhẫn, cô bình tĩnh nói: "Cô vốn không có clip đó, chỉ muốn hẹn tôi ra để dễ dàng động tay động chân với tôi mà thôi."
"Phải đó." Tần Mai Nghi thừa nhận, cười giễu sự ngốc nghếch của cô: "Người đó ghê gớm thật, chỉ tìm một thằng đàn ông có dáng người na ná Phương Tỉnh Nghị quay clip, không ngờ cô lại mắc lừa thật."
"Anh ta cho cô cái gì tôi cũng có thể cho cô." Dương Yến kéo dài thời gian: "Lần này tôi có thể xem như chưa từng gặp cô."
Tần Mai Nghi lắc đầu, rồi tiếp tục điên cuồng nói: "Cô không cho tôi được, vì tôi cũng muốn cô chết đi!"
Lần này, Dương Yến ngửi thấy mùi hương gắt mũi.
Cô vẫn còn chưa kịp nín thở, ánh mắt đã trở nên mơ hồ, nhìn thấy Tần Mai Nghi lấy khăn tay chặn mũi, nụ cười âm u điên cuồng.
Mấy phút sau, cô hoàn toàn chìm vào hôn mê.
Tần Mai Nghi mở cửa xe cho mùi hương này tản đi hết, một lúc lâu sau mới lấy khăn tay ra rồi nhìn Dương Yến trân trân, oán hận nói: "Anh ta nói muốn nhìn thấy thi thể của Dương Yến, vậy tôi tách rời tứ chi của cô ta cũng không có vấn đề gì phải không!"
"Tùy cô thôi." Tài xế lái xe nói: "Có điều cô ra tay cũng tàn nhẫn thật."
"Cô ta hại tôi thê thảm thế này, không có đàn ông cũng không có công việc!" Tần Mai Nghi rút dao từ dưới ghế ra, vẻ mặt hằn lên nét sung sướng khi được báo thù: "Tôi vẫn còn muốn gửi hình cô ta cho Phương Dịch Chung!"
Cô ta muốn cho Phương Dịch Chung biết, người phụ nữ mà anh ta vẫn còn thích đang nằm trong tay cô.
Ha ha, nghĩ thôi đã thấy sướng rơn cả người!
Con dao trên tay Tần Mai Nghi muốn đâm lên cổ Dương Yến.
Lúc này, đuôi xe bị đâm mạnh, lưỡi dao đâm phập vào ghế, rút một hồi lâu cũng không rút ra được, cô căm hận nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng là đồ mắt mù, đến xe cũng không biết lái!
Tần Mai Nghi rút dao ra, đúng lúc muốn xuống tay một lần nữa bỗng dưng nghe thấy tiếng tài xế thét lên, cô ta quay đầu sang nhìn mới thấy chiếc Sedan trắng lao đến với tốc độ nanh, đâm sầm vào bọn họ.
"A!"
Dương Yến bị người ta thô lỗ đánh thức.
Cô mở mắt nhìn quanh quất xung quanh, hình như là phòng thẩm vấn, cảnh sát ngồi trước mặt mình, giấy bút đặt bên cạnh tay, vẻ mặt trông có vẻ rất bực bội.
Cảnh sát hỏi: "Hung khí gây án là gì?"
"Hung, hung khí gây án gì?" Dương Yến vẫn còn mơ mơ hồ hồ, cô không hiểu sao mình lại ở trong đồn cảnh sát.
"Cô giết người mà còn giả bộ à!" Cảnh sát ném một xấp hình đến trước mặt cô, người trong hình là Tần Mai Nghi, ở tấm trên cùng mặt cô ta chúi xuống đất, máu me bê bết đầy người, bộ dạng khi chết của cô ta rất đáng sợ.
Dương Yến sợ hết hồn, cả người dựa hẳn vào lưng ghế: "Sao cô ta lại chết?"
"Bị cô giết!" Cảnh sát đập mạnh tay xuống bàn, tỏ vẻ khó chịu với cô: "Bởi vì cô ấy cướp chồng với cô nên cô mới ghi hận trong lòng bèn giết hại cô ấy! Hung khí ở đâu!"
"Tôi không có." Dương Yến giải thích: "Cô ta lừa tôi lên xe, muốn giết tôi, tôi bị cô ta chuốc mê, lúc tỉnh dậy thì đã ở nơi này rồi."
"Cô đang diễn kịch!" Cảnh sát lạnh lùng đáp: "Chúng tôi đã rút máu cô làm xét nghiệm, không có phản ứng với thuốc, hơn nữa lúc chúng tôi đến hiện trường vụ án mới phát hiện..."
Anh ta đưa báo cáo kiểm tra máu cho Dương Yến xem, còn lật tấm hình cuối cùng ra.
"Trên tay cô dính đầy máu tươi, chỉ không thấy hung khí giết người thôi."
Dương Yến nhìn thấy tấm hình mình đang hôn mê nhưng bàn tay dính đầy máu tươi, lại giơ tay lên xem thử, dường như trên mu bàn tay vẫn còn máu mới khó hiểu hỏi: "Thế này là thế nào?"
Rõ ràng cô bị phun thuốc mê, sao lại không có phản ứng gì với thuốc kia chứ?
Mà bên ngoài cũng không yên tĩnh.
Đợi đến khi Thường Phúc đuổi đến hiện trường, chỉ nhìn thấy đường phố bừa bộn, vài chiếc xe bị đâm móp méo, phóng viên và cảnh sát dọn dẹp hiện trường đứng đầy hai bên đường.
Chiếc nhẫn đặc biệt anh đưa cho Dương Yến nằm trong một vũng máu khô.
Quách Thường Phúc cảm thấy bất an trong lòng mới hỏi cảnh sát đứng gần với mình nhất: "Xảy ra chuyện gì ở đây vậy?"
"Tổng giám đốc Phương thị giết người rồi." Cảnh sát đoán chừng báo chí đã đăng tin lên đầy mạng nên cũng chẳng giấu giếm: "Nghe nói bị cướp chồng nên ghi hận trong lòng."
"Người tên Dương Yến à?"
"Phải đó." Cảnh sát thở dài: "Giết người thì giết người đi, còn đâm xe điên cuồng thế này làm chi, anh nói xem mắc cái giống gì vậy chứ!"
Quách Thường Phúc quay người đi đến cục cảnh sát, vừa khéo gặp phải Phương Tỉnh Nghị cũng chạy vội đến đây.
"Có người bày mưu tính kế muốn giết chị của tôi." Quách Thường Phúc nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo: "Chị ấy là tổng giám đốc Phương thị, nếu thật sự phải gánh lấy tội danh này sẽ làm Phương thị tổn thất nghiêm trọng, anh nói cho tôi biết, ai đã ra tay vậy?"
Phương Tỉnh Nghị có thể đoán được đây là tác phẩm của ai, anh mới nói tiếp: "Không ai dám đụng đến chị cậu đâu, việc này để tôi giải quyết."
Quách Thường Phúc vung vung tay, cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Ban đầu tôi còn hơi nghi ngờ, bây giờ có thể chắc chắn rằng anh đã đẩy chị tôi vào cuộc đấu tranh nội bộ của nhà họ Phương."
"Tôi tự có sắp xếp của mình."
"Anh đang lợi dụng chị tôi!" Quách Thường Phúc túm lấy cổ áo của anh, rít từng chữ qua kẽ răng: "Chị tôi đã tận tâm tận lực vì Phương thị, anh lại coi chị tôi như con cờ!"
Phương Tỉnh Nghị nhíu mày, anh cực kỳ không thích bị người khác kéo như vậy bèn kéo tay Quách Thường Phúc ra.
"Cô ấy người của Phương thị nên phải giúp đỡ tôi, tôi cũng không có coi cô ấy như con cờ."
"Tổng giám đốc Phương, anh chơi trò đánh tráo khái niệm với tôi à?" Quách Thường Phúc cười lạnh: "Tốt nhất là anh đưa chị tôi bình an ra khỏi chỗ đó, nếu trên người chị tôi có chút vết thương nào tôi sẽ không buông tha cho Phương thị, kể cả anh đâu."
"Anh Nghị, mọi người sao thế?"
Tưởng Song Kỳ vừa đến đã nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm ở đây, vẻ mặt Quách Thường Phúc sát khí đằng đằng.
"Sao vậy?" Tưởng Song Kỳ nắm tay Quách Thường Phúc: "Chị đi đâu rồi?"
"Hỏi anh hai của cô đấy." Quách Thường Phúc thô lỗ hất tay cô ra, tiện thể giựt luôn cái vòng tay cầu bình an đang đeo ra ném mạnh xuống đất rồi quay người bỏ đi.
"Thường Phúc! Quách Thường Phúc!" Tưởng Song Kỳ tức giận đến mức giậm mạnh chân xuống đất, lúc cô đuổi đến Quách Thường Phúc đã leo lên xe.
Nhìn thấy anh lạnh nhạt với mình như vậy, cô tủi thân muốn khóc.
Tưởng Song Kỳ quay lại lượm chiếc vòng tay cầu phúc lên, sụt sịt hỏi Phương Tỉnh Nghị: "Anh Nghị, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, sao Thường Phúc lại giận dữ thế, lại còn đối xử với em như vậy nữa?"
Phương Tỉnh Nghị thấp giọng nói: "Em về trước đi."
"Sao thế..." Tưởng Ngọc Kỳ muốn hỏi cho ra lẽ.
"Trương Trình."
Nghe tiếng Phương Tỉnh Nghị gọi, trợ lý Tư biến mất mấy tháng ra mặt.
Trương Trình kéo mạnh Tưởng Ngọc Kỳ lên xe: "Cô Tưởng, tôi đưa cô về nhà trước, tổng giám đốc Phương sẽ giải quyết hết mọi chuyện."
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời khỏi.
Phương Tỉnh Nghị nhìn hiện trường tai nạn xe máu me bê bết, ngón tay siết lấy xe lăn, ánh mắt đến là u ám.
Rốt cuộc đã đến khúc cao trào rồi ư?
Chuyện tổng giám đốc Phương giết người làm chấn động toàn mạng, vốn dĩ Phương thị đã xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vì chuyên này mà càng thảm hại hơn nữa, còn bị ủy ban chứng khoán để mắt đến.
Phương thị như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể tuyên bố phá sản.
Phương Tỉnh Nghị trở về nhà họ Phương gọi cho Phương Chính Á một cuộc, mời bà ta về nhà.
Hai tiếng sau, Phương Chính Á về đến nhà, bà ta mặc sườn xám xanh đậm hoa văn lượn sóng, trông rất đỗi ung dung độ lượng.
Phương Chính Á và Phương Tỉnh Nghị gặp nhau ở vườn hoa, bà ta ôn hòa cười: "Tỉnh Nghị, bây giờ con nên lo lắng cho Phương thị mới phải, sao vẫn còn thời gian mời bác uống trà vậy?"
"Con là người tàn phế, không giúp được gì." Phương Tỉnh Nghị nói rồi rót trà cho Phương Chính Á: "Tại con không tốt mới khiến cho Phương thị thành ra như vậy, con có lỗi với nhà họ Phương."
Phương Chính Á nhấp một ngụm trà: "Không phải đâu, tài năng của con thế nào thì mấy năm nay mọi người đều nhìn thấy cả, bác tin tưởng lần này chắc chắn con sẽ lèo lái Phương thị vượt qua ải hiện tại."
"Bác không lo lắng cho Phương thị sao?"
"Lo chứ, nhưng không giúp được gì." Phương Chính Á nói: "Phương thị có quy định, không cho phép hai người thuộc Phương thị trở nên nhúng tay vào chuyện của Phương thị, bác có lo lắng cũng nào làm được gì chứ.”