Nam Thần Nhà Tôi

Chương 219

“Cảm ơn chú!” Trường Bình càng có cảm tình tốt với Ngự Văn Đình.

Chú này vừa đẹp trai vừa phong độ, điều quan trọng là trông rất giống cậu, chắc chắn cha và chú này có quan hệ với nhau.

Dương Yến nhanh chóng kéo Trường Bình qua, khẽ nói: “Sau khi đi vào khu trung tâm thương mại, em tìm cơ hội rời đi.”

“Không đi có được không?” Trước Bình có chút không nỡ: “Em thích chú này, muốn nói chuyện với chú ấy, chị nói ngộ nhỡ chú ấy là anh trai hoặc em trai của cha thì sao?”

“…..”

Không, anh ta chính là cha của em.

“Cho dù em có quan hệ với chú ấy, bây giờ cũng không được.” Chính là dáng vẻ của Tô Tịnh và Ngự Văn Đình, nếu như Ngự Văn Đình thật sự biết, quan hệ của bọn họ càng bế tắc, không phải cô sẽ trở thành phạm nhân sao?

Dương Yến mím môi: “Trường Bình, mẹ em làm chuyện gì đều có suy nghĩ của mình, em cũng đã hứa với bà ấy, ra ngoài không để bị người khác nhận ra, em quên rồi sao?”

Ánh sáng trong mắt Trường Bình có chút ảm đạm, khó chịu nói: “Em biết rồi.”

Mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng là một đứa trẻ trưởng thành và thông minh, biết mẹ làm cái gì cũng là vì tốt cho cậu, chỉ là cậu rất thích chú này.

Hơn nữa, cho dù mẹ vì lý do gì mà phải gả cho tổng giám đốc Phương, cậu cũng không thích.

“Ngoan.” Dương Yến xoa đầu cậu.

Đèn xanh bật sáng, cô đang muốn đưa Trường Bình qua đường, đột nhiên xông ra một người, túm lấy người phụ nữ mặc quần áo màu xanh da trời bên cạnh, với một con dao gọt hoa quả rất sáng kề trên cổ người phụ nữ.

Người phụ nữ bị lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào da, bị dọa đến mức đôi chân mềm nhũn, kêu cũng không kêu được, Dương Yến và Trường Bình cách cô ấy gần nhất được Ngự Văn Đình nhanh chóng kéo đến nơi an toàn.

Sau khi những người xunh quanh nhìn thấy rõ ràng, hét lên và bỏ chạy.

“Này, cô có 3 tỷ không?” Người đang kề dao vào cổ tức giận hỏi người phụ nữ, con dao cứa vào da cô, có chút máu rỉ ra.

“Tôi, tôi không có 3 tỷ, đừng, đừng giết tôi.” Người phụ nữ có vẻ bị dọa đến mức không tự chủ được, hét lên: “Tôi đưa hết tiền của tôi cho anh.”

“Vậy cô có bao nhiêu tiền?”

“600, 600 triệu….”

“Mẹ nó, nhét răng cũng không đủ!” Người đàn ông rủa, con dao lại cứa vào cổ người phụ nữ: “Bạn của cô đâu, gọi điện thoại cho bọn họ đi!”

Người đàn ông nhìn xung quanh thấy có người đang lén lút gọi điện thoại, lập tức hét lên: “Chiết tiệt! Ai dám gọi cảnh sát, chúng ta sẽ cùng chết!”

Anh ta cởi nút áo khoác ngoài, trên người buộc rất nhiều bom, một khi phát nổ, phạm vi chắc chắn rất lớn, những người xunh quanh đều không dám nhìn, thậm chí bò mà bỏ chạy.

“Trường Bình, đến đây.” Dương Yến kéo Trường Bình ra sau.

Cô là một người có lòng nhân ái, cũng muốn cứu người, nhưng không có bản lĩnh, lúc này chắc chắn sẽ không đi ra làm thánh mẫu, hơn nữa cô đã lén lút gửi tin nhắn cho 110, một lúc nữa cảnh sát sẽ qua.

Trường Bình đẩy tay cô ra: “Chị, tin em, không sao đâu.”

“Em….”

Dương Yến vẫn muốn nói cái gì đó, Trường Bình đã thoát ra khỏi tay cô, đối mặt với tên xã hội đen, người phụ nữ vừa khóa vừa gọi điện thoại, vẫn cầu xin người đàn ông đừng giết mình.

“Chú, chú chính là chỉ muốn tiền mà thôi.” Trường Bình nói với tên xã hội đen: “Chú xem dì bị dọa khóc rồi, điện thoại rất lâu vẫn chưa ấn số được, cũng kéo dài thêm thời gian, sau khi chú lấy được tiền liền để cháu đi, cháu tin chú là một người đáng tin cậy, có phải không?”

Tên xã hội đen thấy đây là một tên nhóc, không có mối đe dạo nào, hơn nữa người phụ nữ này thực sự nửa ngày cũng không gọi được điện thoại, khiến anh ta rất mất kiên nhẫn: “Được, mày qua đây!”

Trường Bình từ từ đi qua.

Dương Yến rất lo lắng, muốn đi giúp, Ngự Văn Đình lại ngăn cản cô, bình tĩnh một cách khác thường: “Đứng ở đây, đừng di chuyển.”

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào Trường Bình, đôi mắt sáng lên.

Lúc này Trường Bình từ bên cạnh anh đi qua, đã điểm hai cái lên mu bàn tay anh ta, đây là một loại ám hiệu.

Anh ta hiểu.

Không thể không nói, nhóc con này quá thông minh rồi, lúc Trường Bình đi qua, tên xã hội đen thô lỗ đặt người phụ nữ dưới một chân, nhanh chóng dùng cánh tay kẹp cái cổ của Trường Bình.

“Kêu bạn của cô nhanh chóng quét mã QR này, 40 giây vẫn chưa chuyển tiền qua, tôi sẽ giết nó trước, sau đó kích nổ quả bom này để khiến cô chết cũng không toàn thây!”

Đôi chân của người phụ nữ vốn đã mềm nhũn, bị anh ta nói như vậy, bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất.

Trực tiếp bị dọa đến mức không tự chủ được mà tè ra quần.

“Dì ơi, kêu bạn của dì nhanh chóng chuyển đi.” Trường Bình nói với người phụ nữ, vừa từ từ điều chỉnh lại tư thế của cơ thể: “Chú này chỉ muốn tiền mà thôi, sẽ không làm hại đến chúng ta đâu.”

“Chuyển, tôi sẽ kêu bọn họ chuyển.” Người phụ nữ nhấc điện thoại lên, ngón tay gõ trên mặt điện thoại, tên xã hội đen vừa đợi người phụ nữ chuyển tiền vừa quan sát xung quanh để phòng thủ.

Đợi mấy giây anh ta liền mất kiên nhẫn, vì sợ cảnh sát đến: “Sao lâu vậy? Muốn chết có phải không!”

Trường Bình yếu ớt nói: “Chú, cánh tay chú kẹp cổ cháu rất khó chịu, chú dùng dao đi, cháu nhỏ như vậy, một hòn đá cũng không nhấc lên được, chú sợ cái gì?"

“Tiểu quỷ mày im miệng cho tao!” Tên xã hội đen mắng, đánh một cái vào đầu Trường Bình: “Muốn chết phải không? Có tin tao tiễn mày đi tây thiên?”

Trường Bình bị dọa đến mức vai co lại, gần như sắp khóc.

“Chuyển, chuyển rồi.” Người phụ nữ run rẩy nói, đưa lịch sử chuyển tiền đưa cho người đàn ông xem.

Khi tên xã hội đen nhìn chằm chằm vào điện thoại, thả lỏng một chút, Trường Bình nắm lấy bàn tay đang cầm con dao của người đàn ông, ra sức bẻ, thân thể nhỏ nhưng sức khỏe lại khiến người khác ngạc nhiên, trực tiếp vặn cổ tay của người đàn ông.

Tên xã hội đen đau đớn kêu lên.

Một giây sau gió lạnh thổi vào mặt của tên xã hội đen, Ngự Văn Đình hung ác đánh vào thái dương anh ta, lại đánh một cú khác vào bụng, không có thời gian phản ứng lại, yếu ớt ngã xuống đất.

Trường Bình rút dây giày ra để trói tay người đàn ông lại, sau khi chắc chắn đã an toàn, mới đứng dậy nhìn vào đôi mắt đầy ám muội của Ngự Văn Đình: “Chú, thân thủ của chú thật tốt!”

“Cháu cũng rất giỏi.” Ngự Văn Đình nói, ngồi xổm trước mặt cậu bé: “Thân hình nhỏ nhưng sức lực lại khiến người khác ngạc nhiên, có huẩn luyện viên chuyên nghiệp dạy cháu sao?”

Trường Bình gật đầu, kiêu ngạo nói: “Mẹ tìm cho cháu một người thầy, người thầy đó còn là bạn của cha cháu!”

Khuôn mặt lạnh lùng của Ngự Văn Đình nộ ra một nụ cười.

Trong lòng lại có một chút lạc lõng.

Cũng không biết là vì sao.

Dương Yến đứng ở khu vực an toàn theo dõi toàn bộ quá trình, kinh ngạc đến mức cằm muốn rơi xuống.

Cô thật sự không thể ngờ được, Trường Bình muốn chế ngự tên xã hội đen, hơn nữa dùng một chiêu mạo hiểm như vậy, cơ thể nhỏ như vậy nhưng cũng thật lợi hại, sức lực bộc phát thật khiến người khác kinh ngạc, trực tiếp bẻ gãy tay của người đàn ông.

Đặc biệt là sự phối hợp cuối cùng với Ngự Văn Đình, rất ngầu.

Thực sự xứng đáng là cha con nha!

Rất nhanh xe cảnh sát đã đến, nói với Dương Yến mấy câu đơn giản và ghi lại một số ghi chú, còng tay tên côn đồ đưa đi.

Người phụ nữ không ngừng cảm ơn Trường Bình, nhất định muốn tạ ơn cậu 3 triệu.

Ngự Văn Đình bĩnh tĩnh dạy dỗ Trường Bình: “Tên cô đồ này rõ là một kẻ nghiệp dư, mới không đề phòng cháu, một tên cô đồ độc ác thực sự ngay cả một đứa trẻ cũng sẽ không bỏ qua.”

“Sau này nếu gặp phải chuyện như này, không cần phải tự mình đi thử, nếu như nhất định phải làm, cũng không được phép thất bại, phải chiến đấu hết mình nếu không người chết sẽ là cháu.”

“Chú nói rất đúng.” Trường Bình rất ngoan ngoãn lắng nghe lời dạy của anh ta.

Sau khi Ngự Văn Đình dạy dỗ xong, liền tò mò hỏi anh ta, tên côn đồ thực sự là như thế nào, nếu gặp phải sẽ phải đối phó như thế nào, Ngư Văn Đình nói từng cái từng cái một cho cậu bé.

Cha con vừa đi vừa nói chuyện, hoàn toàn phớt lờ Dương Yến, thậm chí còn bỏ lại cô ở phía sau.

Trong lòng Dương Yến thở dài.

Haiz, hai cha con này đang có tâm trạng rất tốt, cô có thể làm gì đây? Bây giờ điều duy nhất khiến cô lo lắng, chính là tin tức, đoán chừng Tô Tịnh sớm cũng sẽ nhìn thấy. Cô thật sự quá khó khăn rồi!
Bình Luận (0)
Comment