Nam Thần Nhà Tôi

Chương 220

Sau một tiếng tin tức Dương Yến vào mẹ Ngự nói chuyện ở quán cafe xuất hiện, Phương Tinh Nghị mới biết, lúc đó đang họp, nhìn thấy tin tức này, khuôn mặt anh ta ảm đạm như nước.

Các giám đốc điều hành trong phòng hội nghị đều rụt đầu lại, kêu gào thảm thiết, mở một cuộc họp cũng không dễ dàng.

“Tan họp!”

Phương Tinh Nghị để lại một câu, đẩy chiếc ghế rời khỏi phòng họp.

Trong lòng anh thật khó chịu!

Nhưng cả hai cuộc điện thoại Ngự Văn Đình đều không nhận, trợ lý Tư lại gửi đến mấy văn bản cần xử lý gấp, còn có một cuộc họp đa quốc gia bằng video, anh đè nén cơn tức giận giải quyết những chuyện này trước.

Hơn 6h tối, Lục Văn Thù gọi điện thoại đến: “Anh hai, bọn em đợi anh ở chỗ cũ! Wow! Tin tức sáng nay thật thú vị, anh hai anh có thấy không?”

“Im đi.” Giọng nói Phương Tinh Nghị nặng nề: “Anh cả có ở đó không?”

“Có chứ!”

Sau khi Phương Tinh Nghị giải quyết hết mọi việc, lái xe đi đến hội sở.

Trong phòng bao cũ, đều là người quen.

“Ồ, anh hai đến rồi!” Lục Văn Thù dịch chuyển chân của mình, để cho Phương Tinh Nghị một vị trí, còn rót cho anh một ly rượu brandi: “Uống chứ?”

“Không uống.” Phương Tinh Nghị đẩy chiếc cốc ra.

Biểu cảm của Lục Văn Thù rất khoa trương: “Mẹ kiếp! Cái này là mới hôm trước được vận chuyển từ Châu Âu qua đó, anh hai một người rất thích bình phẩm rượu, vậy mà lại không uống?”

Yên Cảnh Niên khẽ cười nhạo nói: “Không phải là rượu không đủ cao cấp, là Brandi có nồng độ quá cao, dáng vẻ say của anh hai, chúng ta có thể nhìn thấy sao?”

“Ồ, em nhớ ra rồi.” Lục Văn Thù cười một cách xấu xa nhìn Phương Tinh Nghị: “Không có gì lạ khi anh hai không uống, hóa ra là cô Dương không có ở đây, chà chà.”

“Anh hai, anh muốn uống cũng có thể.” Yên Cảnh Niên lấy một viên thuốc từ trong cái hộp nhỏ ra: “Cái này là em lấy từ viện nghiên cứu, chỉ cần uống nó, sau này anh sẽ không bị nữa.”

Lục Văn Thù rót một cốc nước nóng đưa sang: “Anh hai, đừng uống.”

Phương Tinh Nghị cười khẩy: “Viện nghiên cứu của các cậu lấy vốn đầu tư của nhà tư bản để làm ra những thứ vô dụng này!”

“Uống thuốc này, sẽ không bị say, sao có thể gọi là vô dụng chứ?” Yên Cảnh Niên nói: “Thuốc này không lưu thông trên thị trường, rất nhiều người bỏ ra một số tiền lớn để mua đều không mua được.”

“Em thấy anh hai chính là không muốn uống.” Lục Văn Thù nói trúng tim đen: “Anh hai sợ loại thuốc này sẽ ngăn cản mối quan hệ tốt đẹp anh và cô Dương.”

Ánh mắt của Phương Tinh Nghị giống như con dao nhìn qua: “Lưỡi của cậu dài như vậy sao? Có muốn sửa một chút không?” Lục Văn Thù ôi một tiếng, ngã xuống ghế sofa.

Phương Tinh Nghị nhìn xung quanh không thấy Ngự Văn Đình đâu: “Anh cả đâu?”

“Ra ngoài gọi điện thoại rồi.” Yên Cảnh Niên nói: “Bọn em muốn hỏi anh cả chuyện tin tức, vẫn chưa hỏi điện thoại của anh cả đã vang lên, sau đó anh đến.”

“Mẹ của anh cả sẽ không thật sự thích Dương Yến chứ?” Lục Văn Thù chạm vào môi, vẻ mặt đầy sự bát quái: “Bình thương thấy anh cả đối xử với Dương Yến rất lạnh lùng, hóa ra anh ấy lại thích Dương Yến!”

Yên Cảnh Niên có chút đau đầu: “Đầu tiên là anh hai tuyên bố đính hôn với cô Tống vào tháng tới, bây giờ lại đến chuyện tốt của anh cả và cô Dương đang đến gần, thật là quá hỗn loạn.”

Nói xong anh ta nhìn Phương Tinh Nghị, biểu cảm sâu xa: “Anh hai, anh biết anh cả vẫn có ý với cô Tống? Hai Người đang làm cái gì vậy, vì một người phụ nữ muốn anh em không nhìn mặt nhau sao?”

Phương Tinh Nghị thờ ơ giải thích: “Tô Tịnh muốn nhận 6 phần cổ phần từ trên tay tổng giám đốc Tô, tìm tôi hợp tác, sau khi cô ấy lấy được cổ phần rồi, chúng tôi sẽ mở một cuộc họp báo để làm rõ mối quan hệ.”

“Anh hai của chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn tàn nhẫn, ngay cả cô Dương còn có thể lợi dụng, sẽ dùng danh dự của mình để giúp cô Tô sao?” Lục Văn Thù đúng là sợ thiên hạ không đủ loại: “Anh hai, anh thích cô Tô chứ?”

“Răng rắc” một tiếng, cửa phòng bao được mở ra, Ngự Văn Đình bước vào, có lẽ anh ta nghe thấy câu nói kia của Lục Văn Thù, vẻ mặt lạnh lùng và không có thay đổi gì.

Ba người đàn ông theo bản năng đều nhìn anh ta.

Phương Tinh Nghị hói đầu tiên: “Anh cả, tin tức sáng nay là như thế nào?”

Anh hiểu Dương Yến, chắc chắn không có hứng thú với Ngự Văn Đình, nhưng nhìn thấy những tin tức như vậy, trong lòng cũng sẽ không vui vẻ, bứt rứt cả một ngày.

“Lần trước anh với Dương Yến gặp nhau, bị mẹ anh nhìn thấy.” Ngự Văn Đình không nhắc đến chuyện hợp đồng: “Bà ấy nghĩ rằng anh có ý với Dương Yến, liền đi tìm Dương Yến, còn sắp xếp phóng viên.”

“Haha, anh cả, mẹ của anh bức hôn bức đến mức này, còn tìm cả phòng viên, cũng quá tâm cơ rồi?” Lục Văn Thù rất vui: “Là sợ anh không tìm được vợ sao?”

Thấy Ngự Văn Đình nói như vậy, lông mày của Phương Tinh Nghị mới dãn ra: “Đã là hiểu lầm, em yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng xử lý.”

“Không cần.” Ngự Văn Đình từ chối: “Để anh xử lý. Tháng sau cậu kết hôn với cô Tống rồi, anh hi vọng cậu không có bất kỳ scandal nào.”

“Anh cả, em và cô Tống chỉ là mối quan hệ hợp tác.” Phương Tinh Nghị biết anh ta hiểu nhầm, không thể không giải thích: “Cô ấy muốn lấy cổ phần của Tống thị, tìm em giải vờ kết hôn.”

Giả vờ kết hôn?

Bọn họ không có quan hệ gì?

Ngự Văn Đình cau mày, một lúc cũng không thấy lên tiếng.

Phương Tinh Nghị tiếp tục nói: “Anh cả, em không muốn anh hiểu lầm em có ý với cô Tống, hợp tác cũng là vì em nể mặt anh, mới đồng ý với cô ấy.”

“Anh hai, cô Tống nhận lời anh cái gì?” Yên Cảnh Niên là một người thông minh, đoán ra một số chuyện: “Nếu không anh biết mối quan hệ giữa cô ấy và anh cả, sớm đã tránh xa, cũng sẽ không hợp tác với cô ấy.”

Phương Tinh Nghị cũng không giấu diếm: “Khu đông muốn xây dựng một nhà ga, đã bắt đầu đấu thầu.”

“Mẹ nói, đây là một miếng bánh lớn nha!” Lục Văn Thù lập tức hăng hái, tò mò hỏi: “Nhưng em cũng ở Phương Thị, chuyện lớn như này lúc họp sao anh không nhắc đến?”

Yên Cảnh Niên khẽ cười: “Bởi vì anh hai muốn giúp công ty của một người phụ nữ.”

“Một người phụ nữ…..Hợp Xuyên!” Lục Văn Thù ngạc nhiên, rượu Brandi đều phun hết ra: “Anh hai anh còn nói không thích cô Dương, em sẽ uống hết chai rượu Brandi này!”

“Anh hai của chúng ta, anh hai nhìn lạnh lùng như vậy, thực ra lại là một người rất tình cảm.” Yên Cảnh Niên thở dài: “Còn tốt hôm nay nói rõ hết mọi chuyện ở đây, nếu không...”

Lục Văn Thù cười hì hì: “Nếu không thật thú vị!”

Phương Tinh Nghị lười biếng nhìn bọn họ, lại nhìn Ngự Văn Đình: “Anh cả, những gì nên nói em đều đã nói, chỉ cần anh nói một tiếng, hợp đồng giữa em và cô Tống có thể chấm dứt, cũng sẽ không kết hôn giả.”

Ngự Văn Đình vẫn không trả lời, cúi đầu xuống vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống đất.

Mười giây sau, ly rượu trong tay anh ta đột nhiên vỡ tan, đè nén sự không cam lòng và hận thù, giọng nói ớn lạnh: “Rốt cuộc cuộc đời Ngự Văn Đình tôi nợ cô ấy cái gì.”

Tại sao không thể đi xa một chút, lại để anh ta chạm mặt?

“Anh cả, nói một chút về chuyện của anh với cô Tô đi!” Lục Văn Thù cúi xuống, dáng vẻ của một anh trai tri kỷ: “Em trai thay anh giải quyết nỗi buồn.”

Ngự Văn Đình liếc nhìn anh ta: “Cút qua bên kia ngồi!”

“Em là em trai dễ thương của anh mà?”

“Cút!”

Lục Văn Thù mắng mấy câu rồi quay lại chỗ ngồi, đột nhiên cửa phòng bao bị đạp mở toang ra.

Đạp cửa đi vào chính là Lâm Thanh Dung.

Sau khi cô tìm thấy Lục Văn Thù, xông đến đập cái túi vào người anh ta, vẻ mặt cô ấy biến thành màu xanh, còn khóc: “Lục Văn Thù anh muốn chia tay thì nói ra, có cần dùng một người phụ nữ ghê tởm như vậy không!”
Bình Luận (0)
Comment