Nam Thần Nhà Tôi

Chương 221

Lục Văn Thù không biết trong túi của cô ấy đựng những gì nữa, chiếc răng nanh bị đánh chợt cười toe toét, sau khi anh nhân cơ hội túm lấy cái túi của cô thì lập tức ném sang một bên, sau đó cất giọng dỗ dành: “ Tiểu tiên nữ, anh tuyệt đối sẽ không chia tay với em đâu…..”

Lời chưa nói xong thì Lục Văn Thù đã nhận ngay một cái tát trời giáng từ Lâm Thanh Dung.

Từ nhỏ tới lớn Lục Văn Thù chưa từng bị ai đó đánh vào mặt, cú bạt tai này quả thật khiến anh choáng váng.

Ngự Văn Đình lập tức đứng dậy sau đó hung hăng đi tới tóm lấy cổ tay Lâm Thanh Dung, sắc mặt âm trầm: “ Có chuyện gì thì nói trước đã!”

“ Chết tiệt, em tát anh làm gì vậy?” Lục Văn Thù liếm liếm khóe môi tê dại của mình, lúc này anh cũng có hơi phát hỏa: “Mẹ anh còn chưa đánh qua anh nữa đó!”

Lâm Thanh Dung hậm hực chửi mắng anh: “ Anh còn dám nói, tôi hận muốn giết anh chết đi được, đồ biến thái nhà anh!”

“ Anh đã làm gì chứ?”

“Anh đã làm gì ư?” Lâm Thanh Dung hung hăng hất tay Ngự Văn Đình ra rồi lấy chiếc điện thoại từ trong túi ném vào người Lục Văn Thù: “ Chuyện anh tự làm mà anh không biết sao””

Lục Văn Thù chuẩn xác bắt lấy điện thoại của cô, anh nhìn vào video trên màn hình điện thoại rồi theo bản năng bấm chạy, đoạn video với độ phân giải sắc nét đập vào mắt người đàn ông, còn người phụ nữ đứng bên cạnh thì khóc thút thít.

Chưa xem được hai giây nữa thì Lục Văn Thù đã lập tức tắt đoạn video lại.

“ Lúc đầu chính anh đã sống chết theo đuổi tôi cho nên tôi mới đồng ý hẹn hò với anh, không ngờ anh lại biến thái như vậy.” Lâm Thanh Dung đau khổ khóc sướt mướt, một sự tuyệt vọng đang ngập tràn trên mặt cô:” Tôi là thân con gái, anh muốn sau này tôi phải làm sao đây?”

“ Anh thề, anh không có quay mấy thứ đồ chơi này.” Lục Văn Thù cũng có hơi hoảng loạn, anh đưa tay nắm lấy tay Lâm Thanh Dung nhưng lại nhận thêm một cú tát hung hăng từ cô.

Co vừa khóc vừa mắng: “Không phải anh, không lẽ là tôi sao? Đoạn video đã được đăng tải lên mạng, tôi xấu hổ lắm anh có biết không? Nếu như bạn bè người thân của tôi nhìn thấy thì sao đây? Tôi phải ăn nói với ba mẹ tôi sao đây hả?”

Lục Văn Thù không dám tức giận về cú tát này nữa mà cố gắng dỗ dành Lâm Thanh Dung: “ Em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà, anh sẽ lập tức đi xử lí đống video này, không sao đâu.”

“ Anh nghĩ xử lí rồi là sẽ không sao nữa chắc? Còn không biết có ai tải hay lưu nó về hay không kia kìa.” Lâm Thanh Dung vừa khóc vừa đấm đá anh túi bụi: “ Lục Văn Thù, anh quá đáng lắm!”

E rằng bây giờ Lục Văn Thù có nhảy xuống sông Hoàng Hà đi nữa cũng không rửa sạch được nữa rồi: “ Mẹ nó, anh thật sự không có quay mà.”

“ Lần này là do tôi xui xẻo, ai biểu tôi thích anh kia chứ.” Lâm Thanh Dung đưa tay quệt vệt nước mắt trên má sau đó cúi xuống nhặt chiếc túi lên: “ Từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa!”

Cô đưa tay che miệng lại rồi chạy ra ngoài.

“ Tiểu tiên nữ, nghe anh giải thích đã!” Lục Văn Thù sợ cô làm chuyện dại dột nên liền tức tốc đuổi theo.

Còn lại ba người đàn ông trong phòng bao.

“ Xem ra đó không phải là video tốt lành gì lắm rồi.” Yến Cảnh Niên có hơi vui sướng trên nỗi đau của người khác: “Được thấy lão tứ bị gục dưới chân phụ nữ đúng là vui mà.”

Khuôn mặt của Ngự Văn Đình không được vui: “ Lão tứ vậy mà lại bị một người phụ nữ cho ăn tới hai tát, đúng là không có tôn nghiêm gì hết.”

Bị đánh mà còn phải đi dỗ dành người ta, đúng là hèn mọn!

Lúc này, người phục vụ dắt theo một con chó Berger (*) tiến vào rồi nói với Phương Tinh Nghị: “Tổng giám đốc Phương, con chó đã được tắm sạch sẽ rồi, bây giờ ngài có mang nó đi không?”

(*) Chó chăn cừu của Đức.

Yến Cảnh Niên há hốc mồm: “Em còn tưởng lão tứ nói đùa nữa, anh hai anh nuôi chó thật sao?”

“ Nuôi chó phòng thân.” Phương Tinh Nghị nói.

Chú chó nhìn thấy Phương Tinh Nghị thì vẫy đuôi một cách nhiệt tình, nhưng biểu hiện của Phương Tinh Nghị lại quá nghiêm túc, không cho chú chó tới dụi dụi vào ống quần mình.

“Có gì thì gọi điện cho tôi, đi trước đây.”

Sau khi Phương Tinh Nghị dắt con chó đi, Yến Cảnh Niên mới nói: “ Trông con chó đó cũng chỉ mới được có một tháng thôi nhỉ? Xem ra anh hai cũng không có tôn nghiêm a, ai lại để một con chó con mới sanh phải đi làm rồi chứ.”

Ngự Văn Đình: “…….”

Lâm Thanh Dung không ngừng chạy ra khỏi câu lạc bộ, sau khi nhìn thấy có chiếc xe taxi đậu bên đường cô liền nhanh chóng mở cửa rồi xông lên xe.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, Lâm Thanh Dung vẫn ngoái đầu lại nhìn ra cửa sổ.

Lục Văn Thù chạy theo cô ra khỏi câu lạc bộ, hình như anh không nhìn thấy cô nên đã móc điện thoại ra và gọi.

Sắc mặt anh tràn đầy vẻ lo lắng và sầu não.

Sau khi nhìn được một lát, Lâm Thanh Dung liền trở người lại, cô đưa ngón tay lên quệt vệt nước mắt đang lăn trên má của mình, vẻ khóc lóc lúc nãy đã chợt biến mất chỉ còn lại sự lạnh lùng mà thôi.

Lúc này, điện thoại cô reo lên.

Lâm Thanh Dung nhìn thấy đó là do Lục Văn Thù gọi đến, khóe miệng cô đột nhiên khẽ cong lên, cô không bắt máy, sau đó lại một cuộc điện thoại gọi tới, là số lạ, Lâm Thanh Dung lập tức bấm nghe.

Thanh âm lạnh lẽo của đối phương vang lên: “ Violet, trông chừng Dương Yến.”

“ Có chuyện gì sao, sao anh lại đích thân gọi cho tôi vậy?” Lâm Thanh Dung hỏi.

“Hai tháng trước, Kỷ Gia Trí đã đến nước Z.”

“ Sao anh ta lại đến?” Lâm Thanh Dung ngạc nhiên: “ Anh đang ở đâu?"

“Tôi đang ở Thổ Nhĩ Kỳ.”

“ Anh Hứa lại bị bệnh sao?”

“ Mỗi kì cách nhau càng lúc càng ngắn rồi,bác sĩ nói sẽ không chống được bao lâu nữa.” Chiến Thương âm thầm mắng: “ Tôi đến Thổ Nhĩ Kỳ được hai tháng rồi nhưng không tìm được gì hết!”

Lâm Thanh Dung nói: “ Cũng hết cách, ai bảo Dương Yến lại nằng nặc đứng về phe của Phương Tinh Nghị chứ. Anh cứ tiếp tục tìm đi, người của thôn trang đó không có hộ chiếu cho nên căn bản là sẽ không ra khỏi Thổ Nhĩ Kỳ được.”

“ Lúc Dương Yến quay về, rõ ràng rất vui vẻ thoải mái, chứng tỏ cô ta chắc chắn đã giữ lại một số lọai thực vật đó. Anh không biết sao, em trai thứ ba của Phương Tinh Nghị làm ở viện nghiên cứu MORI đó.”

“Tôi sẽ đi tìm nó.” Chiến Thương nói: “ Cô hãy để mắt tới Dương Yến, tôi sợ Kỷ Gia Trí sẽ ra tay với cô ta, nếu cô ta chết, việc của cậu chủ cũng sẽ không thành.”

Lâm Thanh Dung thở dài: “ Tôi sống tới nhường này rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một vệ sĩ trung thành như vậy đó, còn loại đàn ông si tình như Hứa Cung Diễn nữa, chỉ vì một người phụ nữ mà ngay cả mạng cũng không cần.”

“ Cô ta không xứng được cậu chủ nhà tôi thích.” Chiến Thương cười lạnh, giọng nói mang theo một sự phẫn nộ dày đặc: “ Nếu không phải vì sợ cậu chủ đau lòng thì tôi đã sớm giết cô ta rồi!”

Loại phụ nữ bạc tình như vậy làm sao xứng với cậu chủ nhà anh ta chứ!

Lâm Thanh Dung nói: “ Yên tâm đi, tôi sẽ trông chừng Dương Yến thật tốt, hy vọng anh sẽ mang tin tốt trở về.”

Hai người nói được vài lời rồi cúp máy.

Lâm Thanh Dung đưa ngón tay xóa lịch sử cuộc gọi trước, rồi xóa luôn video và trang web mà cô đưa cho Lục Văn Thù xem, sau đó nhấp vào album và mở một bức ảnh.

Người phụ nữ trẻ tuổi trong bức ảnh giống Lâm Thanh Dung tới tám phần, cô ta nở nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng mê đắm, Lâm Thanh Dung lướt những ngón tay lên bức ảnh của người phụ nữ kia, đôi mắt cô lúc này chứa đầy sự thù hận.

Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “ Đừng vội, kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi.”

-

Dương Yến bận rộn cả buổi chiều trong công ty, buổi tối khi cô trở về nhà thì đã sức cùng lực kiệt rồi. Khi cô bước vào tòa nhà chung cư thì nhìn thấy một bóng người đang đứng ở đó, bóng người này trông rất quen.

Nghe thấy tiếng giày cao gót, Quách Lệ Lãng liền quay lại, nhìn thấy Dương Yến về thì liền vội vã chạy ra đón.

“ Nhược Âm.”

“ Quách Lệ Lãng, ông có biết xấu hổ không?” Vừa nhìn thấy ông ta thì sắc mặt Dương Yến lập tức lạnh xuống: “Lúc ở bên mẹ không bám được tôi thì tra tới địa chỉ của tôi sao?”

Quách Lệ Lãng: “ Ba thật sự hết cách rồi, em trai con…..”

“ Nó là con trai của ông, không phải em trai tôi!” Dương Yến nghiêm nghị cắt lời ông.

Sắc mặt Quách Lệ Lãng có chút âm trầm, tuy ông ta tức giận nhưng cũng phải căn răng nhịn xuống: “ Bình Ngân hai tháng nay phải hóa trị rất nhiều lần, khổ sở lắm, Nhược An, con cứu nó đi.”

“ Chỉ cần con hiến tủy cho Bình Ngân thì con muốn gì Ba cũng cho hết.”

Dương Yến cười khẩy: “Quách Lệ Lãng, ông có biết câu ‘nhân quả luân hồi’ không? Là tự ông quá bạc tình, bây giờ thì báo ứng đã giáng lên người con trai ông rồi, đáng đời ông!”

Đúng là mẹ Dương đã sai, vì bà vừa ngốc vừa yếu mềm,nhưng cô lại càng hận người đàn ông này hơn, lúc nguy khó thì bỏ vợ bỏ con, bây giờ gặp khó khăn rồi mới nhớ tới đứa con gái này.”

“ Quách Lệ Lãng, ông từ bỏ đi.” Dương Yến cất giọng lạnh lẽo tựa băng sương: “ Tôi sẽ không bao giờ hiến tủy, còn nữa, tôi sẽ khiến ông phải nếm mùi đau đớn không sống nổi là như thế nào!”

…….
Bình Luận (0)
Comment