Nam Thần Nhà Tôi

Chương 262

Nghe những lời nói đó, ánh mắt của Phương Tinh Nghị trở nên nặng nề: “Anh kêu Văn Thù kiểm tra lại camera, nhìn thấy phó tổng giám đốc Triệu từ bên kia đi qua, còn cười và nói gì đó với em, không ngờ anh ta lại làm một động tác nhỏ như vậy.”

“Anh ta nói với em, kêu em cẩn thận.” Dương Yến nhớ lại ngày hôm đó, liền cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Nếu như em không đi tìm anh Ngự nói chuyện, có thể sẽ…”

“Xin lỗi.” Phương Tinh Nghị xoa má cô, áy náy nói: “Là sơ suất của anh.”

Dương Yến lắc đầu: “Cũng phải trách em quá bất cẩn, lại nói trong buổi tiệc của Phương Thị, với tư cách là người tổ chức, nếu như anh cứ chú ý đến em, ngược lại sẽ khiến mọi người bàn tán.”

“Anh không yên tâm về sự an toàn của em, chuyện này, để Văn Thù giúp em.”

“Không được, các anh không thể nhúng tay vào.” Khuôn mặt Dương Yến nặng nề nói: “Anh cũng biết phó tổng giám đốc Triệu rất nhạy cảm, nếu như Lục Văn Thù đến giúp em, anh ta nhất định sẽ phát hiện ra, thu thập tất cả mọi thứ lại và bỏ chạy.”

“Anh đừng xem thường anh ta, hắn rất lợi hại đó, chuyện này để bọn em thu xếp được rồi. Nếu như anh thực sự muốn giúp đỡ em, vậy thì lặng lẽ đóng băng tài sản của anh ta, đừng để anh ta ra nước ngoài.”

Phương Tinh Nghị nhướng mày, khẽ cười: “Bên hải quan đã có người theo dõi, anh ta không thể rời khỏi đất nước.”

Dương Yến kinh ngạc: “Anh đã sắp xếp hết rồi?”

“Sớm đã bày giăng lưới rồi.” Phương Tinh Nghị dùng tay xoa xoa má cô, khoan thai nói: “Nhưng bạn gái giỏi như nậy, muốn tự mình giải quyết tất cả, anh sẽ nể mặt.”

“Hừ!” Dương Yến trừng mắt với anh, không hài lòng lẩm bẩm: “Ai là bạn gái của anh chứ, thật vô liêm sỉ mà!”

“Lẽ nào Cô Dương không xem anh là bạn trai sao?”

“Không!”

Phương Tinh Nghị “ồ” một tiếng, giống như đang suy nghĩ cái gì đó: “Vậy, Cô Dương đưa anh đi công viên, còn cưỡng ép anh đổi quần áo, hôn anh, cùng anh đi xem phim, những hành động này có ý gì?”

Dương Yến lập tức nghẹn lời: “Đó, đó là…”

“Anh biết, Cô Dương thích anh.” Phương Tinh Nghị nhếch môi, khẽ cười: “Chỉ là ngại lên tiếng, không sao, Cô Dương có ý gì anh đều biết.”

“Em không có!” Dương Yến phản bác, đôi mắt lóe sáng: “Người đàn ông như anh thật là tự luyến.”

“Thật sao?” Người đàn ông cúi xuống lại gần trước mắt cô, hơi thở giống như một cái lưới dày, bao phủ lấy cô: “Ngay cả lúc hôn, Cô Dương cũng không có rung động sao?”

“Không, không có…”

“Hử?”

Dương Yến không thể chống đỡ được, cả người cô đều nóng lên, cô ra sức đẩy Phương Tinh Nghị ra: “Đồ anh cũng tặng rồi, mau về đi!”

Người đàn ông vẫn bất động: “Cô Dương vẫn chưa trả lời anh.”

“Không có câu trả lời!”

Dương Yến có chút giận dữ, thấy anh không đi, dứt khoát tùy ý anh, giận dữ lấy những đồ trong túi hàng vừa mua ra.

Đô rất nhiều, lúc lấy ra ngoài, một chiếc hộp nhỏ “lạch cạch” một tiếng rơi xuống sàn nhà.

Phương Tinh Nghị vô tình liếc nhìn, sau khi nhìn rõ chữ trên chiếc hộp nhỏ, ánh mắt chỉ có chút khó chịu, đi đến nhặt chiếc hộp lên, sau đó, vẻ mặt cũng chìm xuống.

Anh u ám hỏi Dương Yến: “Cô Dương, em có cần giải thích một chút không?”

“Hả, cái gì?” Dương Yến sững sờ nhìn lên, sau khi nhìn thấy mấy chữ trên chiếc hộp nhỏ, khuôn mặt không kiểm soát được liền đỏ lên, ấp úng nói: “Cái này, em, em…”

“Nói.”

Dương Yến bị giọng nói lạnh lùng của anh khiến cả người lạnh cóng, cô có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Lúc em lấy đồ, không cẩn thận nhìn nhầm thành kẹo cao su, nên lấy nhầm.”

“Cô Dương, em ra ngoài mấy tiếng đồng hồ, mua đồ còn vội vàng như vậy?”

Dương Yến cắn môi.

Thấy cô không nói gì, trong lòng vô cùng tức giận, vẻ mặt u ám, ném chiếc hộp xuống dưới chân cô: “Cô Dương, không phải kiếm cớ.”

“Phương Tinh Nghị!” Dương Yến chạy theo sau, cố gắng nắm lấy tay anh, không để anh đi: “Thật sự là lấy nhầm, em thề! Thật ra em đi tặng quà cho một người bạn, sau khi nhận điện thoại của anh, sợ anh nghĩ nhiều, liền nói là đi siêu thị mua đồ, lúc mua đồ trong đầu nghĩ muốn lấy rất nhiều thứ, không nhìn rõ là cái gì.”

“Cho ai?”

“Một, một người bạn…”

Giọng nói của Phương Tinh Nghị lạnh đi mấy phần: “Bỏ tay ra.”

“Là Tống Tịnh Hòa, em đi đưa quà cho cô ấy!” Sợ người đàn ông thật sự tức giận bỏ đi, Dương Yến chỉ có thể nói một nửa sự thật: “Không phải cô ấy vừa mới lấy được Tống Thị sao, em phải xu nịnh cô ấy một chút. Nếu như anh không tin, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho cô ấy!”

Cô nói xong, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Tống Tịnh Hòa.

Sau khi điện thoại được kết nối, Dương Yến đã hỏi trước: “Tịnh Hòa, hai tiếng trước, có phải tôi đưa quà đến cho cô không?”

Tống Tịnh Hòa cười một tiếng: “Sao thế, tổng giám đốc Phương quản cô nghiêm như vậy, đi đâu cũng phải hỏi?”

“Anh ấy không có!” Dương Yến liếc nhìn người đàn ông, bình tĩnh nói: “Là não của tôi không tốt, quên vừa đi đâu, mới hỏi điện thoại hỏi cô.”

“Đúng vậy, hai tiếng trước cô đến nhà tặng quà cho tôi.” Tống Tịnh Hòa cũng không vạch trần cô, còn nói: “Mũ của cô bị rơi ở nhà tôi, tôi gửi đến Tống Thị hay là?”

Dương Yến thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, lần sau tôi qua lấy.”

“Được rồi, tôi vẫn muốn nói với cô về chuyện của anh Hứa.” Tống Tịnh Hòa khẽ cười: “Cô vẫn còn trẻ, không cần phải treo cổ trên cái cây như tổng giám đốc Phương, điều đó không đáng.”

Vẻ mặt Phương Tinh Nghị vô cùng đen.

“Cô nói cái gì thế, tôi không nghe được…tín hiệu chỗ tôi không được tốt…cúp nhé!” Dương Yến nhanh chóng cúp máy, trong lòng mắng Tống Tịnh Hòa quá độc rồi, rõ ràng biết Phương Tinh Nghị ở đây, còn nói như vậy.

Cô thật thê thảm mà!

Dương Yến có thể cảm nhận được sự lạnh lùng thấu xương của người đàn ông bên cạnh, cô run rẩy giơ ba ngón tay lên: “Cô ấy đang gài em, em không hề biết anh Hứa, thật đó!”

Phương Tinh Nghị liếc nhìn cô, cười như không cười.

“anh Phương, anh phải tin em.” Dương Yến kéo tay áo của anh, đong đưa, khen ngợi anh: “anh Phương anh là đẹp trai nhất, lại có nhiều tiền, là số một trong lòng em, ai cũng không bằng anh!”

“Còn gì nữa?”

Dương Yến nghĩ một lúc nói: “Tính cách tốt, lại hào phóng!”

“Tiếp tục.”

“Cơ bụng tám múi, cơ thể rất tốt?” Dương Yến ngập ngừng nói: “Em thật sự không nghĩ ra được nữa…”

Phương Tinh Nghị thở dài: “Đúng vậy, vì anh già rồi.”

“Không già, không già! Không già một chút nào!” Dương Yến khen anh: “anh Phương giống như một chàng trai 20 tuổi, nếu ai nói anh già, em sẽ cắt anh ta!”

“…”

Thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông không lay chuyển, Dương Yến hôn anh một cái, nắm chặt tay anh: “Em thích nhất anh Phương hiện tại, nên khuôn mặt đừng lạnh lùng như vậy được không?”

Lúc này sắc mặt của Phương Tinh Nghị mới tốt hơn, cúi đầu nhìn cô: “Em vừa nói cái gì, anh không nghe rõ.”

“Nói anh là một tên đáng ghét!” Dương Yến tức giận đánh anh, tâm tình không tốt.

Phương Tinh Nghị khẽ cười: “Tối nay anh ở đây.”

“Không phải anh có nhà sao!”

“Giúp em làm việc.” Người đàn ông ẩn ý nói: “Những thứ em mua, không dùng hết thì thật là đáng tiếc.”

Dương Yến nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy chiếc hộp nhỏ trên mặt đất, buột miệng nói ra: “Em chỉ tùy tiện lấy thôi, anh biết kích cỡ phù hợp sao?”

Nói xong cô mới nhận ra có gì đó không ổn, mà Phương Tinh Nghị cũng nhìn cô chằm chằm, trong mắt, khóe miệng tràn đầy ý cười, lúc này cô hận không thể, nghiến rang nghiến lợi nói: “Phương Tinh Nghị, anh thật quá đáng mà!”

“Là em tự nói.”

“Im ngay!”
Bình Luận (0)
Comment