Nam Thần Nhà Tôi

Chương 263

Cho dù Dương Yến đuổi như thế nào, Phương Tinh Nghị vẫn ở đó không rời đi, cô nói buổi tối Lâm Thanh Dung sẽ về, một giây sau Lâm Thanh Dung gọi điện tới, nói tối nay ở lại chỗ của Lục Văn Thù.

Khiến Dương Yến nói không nên lời.

Con mèo nhỏ từ trong phòng Dương Yến đi ra, cọ chỗ này một chút, lại cọ chỗ kia một tí, dường như nó rất thích Phương Tinh Nghị, giống như chạm vào đồ sứ, đi đến bên chân anh, sau đó không di chuyển nữa.

Lông mày Phương Tinh Nghị vẫn luôn giựt giựt: “Dương Yến đem con mèo của em đi.”

“Không chuyển!” Dương Yến nói, còn kéo dài thời gian di chuyển đến bên cạnh anh, cố ý nhìn giống như trêu đùa: “anh Phương nếu như không muốn ở lại có thể đi, em sẽ mở cửa giúp anh.”

“Bỏ đi, anh vẫn có thể chịu đựng được.”

Dương Yến đảo mắt, lấy một quả cam ném qua: “Bóc cam cho em.”

“Anh vừa mới ăn một quả, quá chua.” Phương Tinh Nghị lại đặt cam vào trong đĩa: “Đợi một chút.”

“Đợi cái gì?”

Dương Yến muốn hỏi anh cái gì, đúng lúc chuông cửa vang lên, Phương Tinh Nghị đứng dậy đi mở cửa.

“anh Phương, hoa quả của ngài, đều là hoa quả mới hái từ vườn.”

Sau khi Phương Tinh Nghị nói lời cảm ơn với người giao hàng, cầm một hộp hoa quả nhiệt đới đi vào, vừa mở hộp ra, mùi hương của hoa quả tươi phả vào mặt.

Cô ngạc nhiên: “Như này cũng được sao?”

“Đương nhiên là được, đây đều là từ vườn hoa quả mà Phương Thị đã thu mua hái xuống.” Phương Tinh Nghị lấy một quả cam bóc ra, nói giống như là chuyện thường ngày: “Mỗi buổi sáng bọn họ đều đưa hoa quả vừa hái xuống đến nhà họ Phương.”

Sau khi bóc xong quả cam, người đàn ông lại nhặt sạch những sợi gân trắng trên quả cam, bóc thành từng múi đưa cho cô. Sau khi Dương Yến ăn một múi chỉ có thể dùng một từ tuyệt vời để hình dung tâm trạng lúc này.

“Cái này quá ngon rồi!”

Phương Tinh Nghị khẽ cười: “Những người trồng cây ăn quả này đều đến từ một viện nghiên cứu, chuyên nghiên cứu và trồng các loại trái cây cao cấp, những loại trái cây này chỉ cũng cấp cho nhà họ Phương, còn có những đối tác quan trọng của Phương Thị.”

“…” Dương Yến nhọc nhằn nuốt một múi cam xuống, nghẹn một lúc mới thốt ra được mấy từ: “Cuộc sống của người có tiền thật tốt!”

Phương Tinh Nghị nói: “Anh có thể kêu người của vườn hoa quả, mỗi ngày đều mang hoa quả đến cho em.”

“Thật sao?”

“Vậy Cô Dương muốn báo đáp tôi thế nào đây, hử?”

Dương Yến tức giận nói: “Em cúc cung tận tụy cho Phương Thị vẫn còn không đủ sao!”

“Đó là chuyện của Phương Thị, Phương Thị trả lương cho Cô Dương 15 tỷ một năm.” Phương Tinh Nghị phản bác lại lời nói của cô: “Anh tự mình trả tiền để mua hoa quả, Cô Dương đương nhiên phải báo đáp cho anh rồi.”

“Anh…” Dương Yến nói không lại anh, chỉ có thể trừng mắt với anh: “Nhà tư bản!”

Phương Tinh Nghị xoa cằm, đưa cho Cô một chủ ý: “Cô Dương có thể như này, mỗi ngày đều gửi cho anh Phương tin nhắn: anh Phương đẹp trai nhất, em thích anh nhất. Anh liền bỏ tiền ra mua hoa quả cho em.”

“…”

Dương Yến liếc nhìn con mèo nhỏ bên cạnh chân anh, đột nhiên mỉm cười, chỉ vào anh: “Được rồi, anh Phương, anh qua đây, em muốn nói cho anh một chuyện bí mật.”

“Phòng khách của bọn em có thiết bị nghe trộm?”

“Qua đây đi!” Dương Yến cố ý nũng nịu, ngại ngùng nói: “Những lời nói đó em ngại nói ra miệng.”

Phương Tinh Nghị cảm thấy có chút lừa dối, lại nhìn thấy cô cắn môi, động tác nhỏ kia rất trêu người, cổ họng chuyển động, vẫn đi qua, con mèo nhỏ đứng dậy, vui vẻ đi theo.

Lúc người đàn ông vẫn chưa phải ứng lại, Dương Yến đã nhanh chóng bế con mèo nhỏ lên, đặt vào trong lòng anh.

Giây tiếp theo, cả người người đàn ông cứng đờ.

“anh Phương, anh nhìn đi, Chiêu Tài rất thích anh.” Dương Yến lờ đi khuôn mặt đen xì của anh, cười hớn hở: “anh Phương cũng thích Chiêu Tài phải không?”

“Cô Dương, rất vui sao?” Phương Tinh Nghị nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Lưng của Dương Yến liền lạnh run, ngượng ngùng mỉm cười, đang muốn đặt con mèo qua chỗ khác, người đàn ông ôm lấy cô: “Thời gian cũng đã kéo dài rồi, anh ôm em đi vào.”

Dương Yến đấu tranh: “Em vẫn chưa giết thời gian xong!”

“Năm phút là đủ rồi.”

Sau khi đi vào phòng, Phương Tinh Nghị ném cô lên giường, thân hình tràn đầy sự xâm chiếm đè cô xuống, giọng nói trầm thấp: “Cô Dương muốn chơi cái gì đều được, thời gian của anh rất nhiều.”

“Con người em không thích chơi…” Lúc này, Dương Yến có chút không chống đỡ được: “anh Phương, anh ngủ trước đi, em còn có công việc vẫn chưa giải quyết xong.”

“Anh không hấp dẫn bằng công việc sao?”

“…”

Người đàn ông khẽ cười, kéo tay cô chạm vào cổ họng mình, động tác rất trêu người, Dương Yến bị hơi thở trên người anh làm cho đầu óc bị mê hoặc, muốn đầu hàng.

Đúng lúc này, một tiếng nhạc chuông phát ra từ phòng khách, kéo lý trí của Dương Yến quay lại.

“Em đi nhận điện thoại!” Dương Yến cố gắng đẩy người đàn ông trên giường ra, lật người lại đi xuống giường, mở cửa phòng, động tác nhanh và lưu loát, sau năm giây bắt lấy điện thoại trên bàn trà trong phòng khách.

“Alo?”

“Hu hu, giám đốc!” Nghe thấy giọng nói của Dương Yến, Tiểu Nam ở đầu bên kia bật khóc: “Chị nhận điện thoại rồi.”

Dương Yến an ủi cô: “Cô đừng khóc, sao thế?”

“Chị, xe của chị phát nổ rồi…”

“Phát nổ?” Dương Yến kinh ngạc kêu lên, lập tức hỏi: “Có phải cô đang rất lo lắng? Bây giờ cô đang ở đâu?”

Cô truy hỏi, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của Tiểu Nam, nhìn điện thoại.

Điện thoại sớm đã bị cúp.

Nghĩ đến Tiểu Nam có thể đang ở trong tình trạng tồi tệ, trong lòng Dương Yến vô cùng lo lắng, vừa gọi điện thoại cho Lục Văn Thù, vừa quay về phòng thay quần áo.

Phương Tinh Nghị thấy vẻ mặt cô hoảng loạn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Xe của em cho Tiểu Nam mượn bị phát nổ.” Lúc đợi Lục Văn Thù nhận điện thoại, Dương Yến rút chút thời gian trả lời Phương Tinh Nghị: “Cô ấy vừa gọi điện thoại cho em nói được có hai câu, điện thoại liền bị cúp, đoán là đã xảy ra chuyện rồi.”

“Em gọi điện cho Văn Thù?”

“Đúng vậy, em kêu anh ấy tra định vị của Tiểu Nam.”

“Cậu ta quá chậm rồi, anh tìm người khác.” Phương Tinh Nghị tìm điện thoại của mình, nhanh chóng gọi điện thoại đi, vừa cùng Dương Yến vội vã đi ra khỏi cửa, vừa ra lệnh cho người bên kia tra định vị, không mất quá nhiều thời gian. Hai tiếng rưỡi sau, Dương Yến và Phương Tinh Nghị đã đi đến bệnh viện nơi Tiểu Nam đang nằm.

“Giám đốc, tổng giám đốc Phương? Sao hai người tìm được chỗ này?” Tiểu Nam nằm trên giường bệnh, trán có quấn băng gạc, thấy Dương Yến và Phương Tinh Nghị đến, ngọ ngoạy ngồi dậy.

Dương Yến vội vàng đi qua đỡ cô ấy: “Vẫn tốt chứ?”

Tiểu Nam gật đầu: “Xin lỗi giám đốc, lúc nãy điện thoại của em hết pin, lại không tìm thấy cục sạc.”

“Bạn trai của cô đâu, không sao chứ?”

“Không sao, anh ấy bị một vật nặng đập vào lưng nên bị gãy xương, đang nằm ở một phòng bệnh khác.” Tiểu Nam nói, trong mắt vẫn còn sự sợ hãi: “Còn may, lúc đó bọn em không ở trong xe.”

Tiểu Nam nói có thể buổi chiều ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, bụng vẫn luôn khó chịu, chiếc xe đi được một nửa, cô muốn nôn, kêu bạn trai dừng xe lại, tìm một chỗ để nôn, người bạn trai cầm một chai nước đi theo.

Hai người bọn họ xuống xe chưa đến 20 giây, liền nghe thấy “ầm” một tiếng, chiếc xe bên đường phát nổ, người bạn trai nhanh chóng chạy qua ôm lấy Tiểu Nam, vật nặng từ trong chiếc xe đang phát nổ bay ra, đập vào lưng của anh.

“Thật sự là quá kinh khủng.” Tiểu Nam run rẩy nói: “Nếu như lúc đó em không xuống xe để nôn, chiếc xe vẫn chạy, đoán chừng phát nổ như vậy, thi thể cũng sẽ không còn nguyên vẹn.”

“Tiểu Nam, xin lỗi.” Dương Yến cả người lạnh đi, giọng nói có chút run rẩy: “Là tôi không kiểm tra xe kỹ đã cho hai người mượn xe, thật sự xin lỗi.”

Tiểu Nam khẽ vẫy tay: “Giám đốc, chị đừng nói như vậy, em và bạn trai vẫn tốt, không phải không có chuyện gì sao? Nếu như chị không cho em mượn xe, bọn em không biết sẽ gặp rắc rối như thế nào khi về nhà!”
Bình Luận (0)
Comment