Nam Thần Nhà Tôi

Chương 284

“Hằng tinh nghĩ có cái tên Hạ Tử Du, bên ngoài chào giá khắp nơi, gần ba tỷ rồi.” Ngự Văn Đình cặp mắt đen nhìn chằm chằm Lục Văn Thù: “Nếu cậu dùng số tiền này đi mua Hằng Tinh, tôi sẽ niêm phong mấy cái công ty dưới danh nghĩa của cậu, cho cậu ăn xin ngoài đường một năm rưỡi.”

“Đại ca, ác như vậy sao...”

“Do đầu óc cậu đôi khi không hoạt động tốt thôi.” Phương Tinh Nghị vỗ vỗ vai hắn: “Hằng Tinh không thể thu mua, nhưng diễn viên của Giải trí Phẩm Ưu có thể cho cậu mượn.”

“Mẹ kiếp, em lại không gia nhập giới giải trí...” Lục Văn Thù muốn nói mượn diễn viên của anh dùng cái lông à, nghĩ lại không đúng, lại nhìn nụ cười thâm sâu của Phương Tinh Nghị, nháy mắt hiểu được.

Lục Văn Thù hắc hắc cười: “Vẫn là Nhị ca lợi hại, bội phục bội phục!”

Phương Tinh Nghị cùng Ngự Văn Đình muốn tới phòng bi-a chơi, Lục Văn Thù nghĩ muốn mau chóng xử lý việc này, sẽ không đi cùng bọn họ, lúc gần đi còn nói.

“Mấy người tiểu tiên nữ bọn họ đi bơi, tôi thì không lo lắng tiểu tiên nữ, chỉ là Dương Yến cùng Tống tiểu thư mặc áo tắm trông rất mê người, tuy nói là bể bơi trong nhà, nhưng nam nữ không phân biệt, các anh biết chứ?”

Phương Tinh Nghị nghĩ đến lần trước Dương Yến bơi trong nhà, mặc một thân áo tắm, dáng người đều lộ rõ.

Tâm trạng tự dưng không quá tốt.

Hắn quay đầu nhìn về phía Ngự Văn Đình: “Đại ca, thời tiết tốt như vậy, đi bơi đi?”

“Không đi!” Ngự Văn Đình lạnh lùng từ chối, nhìn ánh mắt hắn có chút ghét bỏ: “Cậu đừng có phơi một bộ mặt lo lắng người phụ nữ của mình bị nhìn thấy hết như vậy, rất ghê tởm, Dương Yến nói không chừng còn chê cậu phiền!”

“...”

Năm phút đồng hồ sau, Phương Tinh Nghị cùng với lão đại Ngự Văn Đình vẻ mặt khó chịu đi tới bể bơi trong nhà.

Vì lý do an toàn, bể bơi trên du thuyền không lớn, hai bên hồ bơi có hai tấm kính thủy tinh chống đạn trong suốt, nên bắt sáng vô cùng tốt, nằm úp sấp bên cạnh hồ bơi nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy biển rộng mênh mông.

Người phục vụ qua tiếp đón: “Hai vị tiên sinh, tới bơi sao? Có cần tôi lấy đồ bơi cho các ngài không?”

Phương Tinh Nghị khoát tay: “Chúng tôi tự mình làm.”

“Được.”

Phương Tinh Nghị ánh mắt quan sát bốn phía xung quanh, nhìn thấy Dương Yến đang bơi trong bể bơi, mặc một chiếc áo tắm liền thân màu vàng sẫm, cặp chân dài thẳng tắp đong đưa ở trong nước, nhìn rất mỹ cảm.

Cô bật mạnh ra khỏi nước, dọa Lâm Thanh Dung nhảy dựng, tức giận lấy tay đánh cô, Dương Yến ngửa đầu cười, trên mặt tất cả đều là bọt nước, tươi cười rất có sức cuốn hút.

Trái tim của người đàn ông cũng bình tĩnh lại.

Lâu rồi chưa thấy cô cười vui vẻ như vậy, xem ra thỉnh thoảng đi chơi một chút cũng không tệ.

Bị buộc tới đây cùng, Ngự Văn Đình vốn cũng không vui, nhất là khi nhìn đến Tống Tịnh Hòa trong nước. Thật không biết cô bơi lội cái gì, chất liệu áo tắm lại còn mỏng như vậy, nhìn thấy liền phiền!

Ngự Văn Đình lòng tràn đầy cơn tức, đang buồn bực không có chỗ phát tiết, vô tình thoáng nhìn qua cái tên đàn ông bên cạnh bể, giả vờ cầm di động chơi, nhưng đang chụp ảnh người trong bể bơi.

Còn nhìn chằm chằm Tống Tịnh Hòa.

Hắn bước qua, nắm lấy cổ tên đàn ông một mét sáu mấy, nhấc người ra khỏi ghế dựa, giữa hai lông mày chứa một tia lệ khí: “Anh vừa chụp cái gì?”

“Không, không có gì.” Người đàn ông bị dọa đến run run, di động rơi trên mặt đất.

Phương Tinh Nghị nhặt di động của hắn lên, mở ra đoạn video được quay, không chỉ Tống Tịnh Hòa, Dương Yến cùng Lâm Thanh Dung cũng bị quay lại, lại còn toàn tập trung quay phần ngực.

“Quay lén lại còn quay một video rõ nét như vậy, xem ra là một tay già đời a!” Phương Tinh Nghị giương mắt nhìn xuống người đàn ông, âm u nói: “Quay rất vui đúng không?”

Người đàn ông miễn cưỡng cười, nghĩ muốn biện giải: “Tôi chỉ là muốn quay phong cảnh mà thôi...”

Ngự Văn Đình đánh một đấm vào mặt hắn.

Người đàn ông hôn mê bất tỉnh.

Phương Tinh Nghị gọi cho nhân viên quản lý, nói ra hành vi phạm tội của tên đàn ông, thuận tiện báo số phòng của chính mình, nhân viên quản lý thấy anh là khách hàng vip, cũng không dám chậm trễ, cho người đến đem người đàn ông đi.

Dương Yến thấy được động tĩnh cũng đi qua vây xem.

Dương Yến trực tiếp lên bờ, nhìn người đàn ông bị mang đi, hỏi Phương Tinh Nghị: “Hắn làm sao vậy?”

“Quay trộm.” Phương Tinh Nghị lời ít mà ý nhiều, lạnh lùng bẻ di động trên tay anh thành hai: “Bơi lội bên ngoài đừng mặc đồ loè loẹt, dễ dẫn người phạm tội.”

Tùy tay kéo một chiếc khăn tắm, đem cô quấn kín.

“Cái này là áo tắm, chỗ nào lòe loẹt chứ?” Dương Yến mạc danh kỳ diệu, kéo ra một khoảng cách với anh: “Còn có, em còn đang tức giận, anh đừng nói chuyện với em.”

Phương Tinh Nghị nói: “Vậy em nói chuyện với tôi, tôi thích nghe thanh âm nói chuyện của em.”

Dương Yến bị trêu tới đỏ mặt.

Cho, cho dù anh nói như vậy, chuyện lúc ăn cơm cô cũng không thể tha thứ.

“Đi thay quần áo.” Phương Tinh Nghị không nhịn được kéo cô đi tới phòng thay quần áo.

“Em không đi, em muốn bơi thêm lúc nữa.”

“Về rồi bơi, em bơi ở nhà cả một ngày cũng được.” Phương Tinh Nghị phổ cập tri thức khoa học cho cô: “Bể bơi này nhiều người, em là con gái, phải chú ý lây nhiễm vi khuẩn, nhỡ đâu người khác làm cái gì trong lúc bơi...”

“Thay, em đi thay!” Dương Yến chịu không nổi, đánh gãy lời nói của anh: “Mấy cái anh nói làm em cảm thấy ghê tởm rồi.”

Phương Tinh Nghị mím môi: “Tôi dạy em chơi bi-a, nếu em thắng tôi, có phần thưởng.”

“Phần thưởng có lớn không?”

“Em thắng thì muốn gì cũng được.”

Dương Yến cả người tràn đầy năng lượng, đi còn nhanh hơn so với anh, Lâm Thanh Dung ở bể bơi nhìn toàn bộ quá trình mà thở dài.

“tổng giám đốc Phương thật tốt, đổi cả biện pháp sủng người.” Lâm Thanh Dung vô cùng hâm mộ: “Tặng Yến tòa lâu đài, vòng cổ kim cương, du thuyền sang trọng khổng lồ, oa, siêu hâm mộ!”

Tống Tịnh Hòa ở phía sau bổ sung: “Cô có thể không biết, quyền sở hữu quản lý của trung tâm thương mại Outlook thuộc về Dương Yến.”

“Trời ạ!” Lâm Thanh Dung ôm mặt thét chói tai: “Đó chính là trung tâm thương mại lợi nhuận hàng tỷ hàng năm! Yến thành đại phú bà, không được tôi phải ôm cái đùi vàng của cô ấy!”

Tống Tịnh Hòa cười khẽ.

Cô cũng là lúc thuê mấy cửa hàng trung tâm Outlook mới biết được, mới phát hiện người ký tên từ Phương Tinh Nghị biến thành Dương Yến, biết được quyền quản lý trung tâm đã thay đổi.

So với hành động này của Phương Tinh Nghị, việc cô tặng cửa hàng kia cho Dương Yến, quả thực không đáng giá nhắc tới.

Lâm Thanh Dung nhìn Ngự Văn Đình bên cạnh bể, cảm thấy mình ở chỗ này không khác gì cái bóng đèn, cuối cùng rất thức thời rời đi.

Tống Tịnh Hòa ghé vào bên cạnh bể bơi, nhẹ nhàng cười cười nhìn Ngự Văn Đình, tiếng nói kiều mỵ quyến rũ: “Ngự tiên sinh, có muốn thay đồ bơi xuống bơi một lúc không?”

“Không có hứng thú.” Ngự Văn Đình mặt mày âm trầm.

Mẹ nó, đi không yên tâm, không đi trong lòng lại phiền muộn!

“Tôi tự mình bơi đi,” Tống Tịnh Hòa xoay người bơi vào trong nước, đong đưa hai chân, dáng bơi tuyệt đẹp, tựa như một mỹ nhân ngư, Ngự Văn Đình mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm cô.

Dần dần, hai chân Tống Tịnh Hòa không lay động nữa, thân thể từ từ chìm xuống.

Ngự Văn Đình không kịp nghĩ ngợi, cơ hồ trong nháy mắt cởi giày nhảy vào bể bơi, liều mạng bơi tới chỗ Tống Tịnh Hòa, ôm lấy cơ thể đang chìm dần của cô.

Tống Tịnh Hòa bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt kèm theo ý cười giảo hoạt, cô ôm hai má người đàn ông.

Sau đó hôn lên.

Sau khi ra khỏi nước, Ngự Văn Đình lạnh lùng tức giận quở trách: “Cô còn nhỏ hay sao, còn chơi cái trò hề này!”

“Cũng không phải lần đầu tiên chơi.” Tay Tống Tịnh Hòa ôm cổ hắn, cười cười nói: “Tôi chỉ muốn xem liệu anh có đến hay không, anh không đến, thì em sẽ tự đứng lên.”

Ngự Văn Đình gỡ tay cô ra.

Tống Tịnh Hòa đơn giản buông tay, chờ sau khi hai người kéo ra một chút khoảng cách, lại duỗi tay kéo hắn, đem người ép vào vách thành bể, ngâm mình trong bể bơi, chiều cao giữa hai người không chênh lệch nhiều.

Cô đặt tay lên thành bể, cười khẽ, thái độ lại mạnh mẽ: “Không nói tới giám đốc nữ kia nữa sao?”
Bình Luận (0)
Comment