Nam Thần Nhà Tôi

Chương 294

Ngự Văn Đình không hiểu phụ nữ, nhưng anh ta thông minh.

Từ bên trong lời nói của Phương Tinh Nghị đã tìm được cách giải quyết, lập tức gửi thư cho người ở New York. Sau khi nhận được cuộc điện thoại của nữ quản lý cao cấp, nhanh chóng hẹn Tống Tịnh Hòa ra, gọi điện thoại trước mặt cô.

Còn mở loa ngoài, âm thanh rất lớn.

Người phụ nữ ấy sớm đã từ chức nhiều năm, con cũng đã mấy tuổi rồi.

Nghe được Ngự Văn Đình từ trong điện thoại hỏi chuyện chiếc khăn quàng cổ, cô ta cười nghiêng cười ngả: “Ông chủ, trước đây anh luôn từ chối phụ nữ theo đuổi mình, tôi còn cho là anh không muốn dính vào chuyện tình cảm, hóa ra lại có người yêu nha?”

Ngự Văn Đình ho khan một tiếng, dùng tiếng Anh trả lời: “Làm phiền cô giải thích một chút.”

“Bị vợ hiểu lầm sao?”

“Ừm.”

Cô ta rất nghiêm túc giải thích, bởi vì dáng người của bạn trai cô ta rất mạnh mẽ cao lớn, lại dùng một cái khăn quàng cổ có cùng kiểu dáng với Ngự Văn Đình, cho nên mới khiến cho người của công ty hiểu lầm.

Cuối cùng, người phụ nữ ấy còn nói: “Bà Ngự, tôi không biết nữa cô và ông chủ xảy ra chuyện gì, nhưng lâu như vậy anh ấy còn nhớ đến cô, cũng đủ thấy anh ấy đối với cô rất nặng tình.”

Tống Tịnh Hòa khó khăn mở miệng: “Nhưng mà cô chưa hề gặp tôi.”

“Trên ngón tay ông chủ có một chiếc nhẫn vô danh, chưa từng tháo ra.” Cô ta cười: “Công ty có nhiều nữ quản lý ưu tú như vậy, anh ấy đều phớt lờ, đều này vẫn chưa thể nói rõ sao?”

“A?” Chân mày Tống Tịnh Hòa khẽ nheo lại, liếc nhìn Ngự Văn Đình: “Lúc trước có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy à?”

“Chuyện đó còn không phải à, đàn ông vừa có tài vừa có địa vị thì ai mà không thích? Không nói gạt bà Ngự, lúc trước tôi cũng đã theo đuổi ông chủ, nhưng nhận lại kết cục thảm hại, haiz! Bà Ngự, người đàn ông giống như ông chủ như vậy cũng không nhiều, cô phải nắm bắt được, đừng để sau khi anh ta tỉnh ngộ sẽ đi yêu người phụ nữ khác.”

Tống Tịnh Hòa cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói chắc chắn: “Anh ấy sẽ không.”

Điều này thì cô rất tin tưởng Ngự Văn Đình.

Hơn nữa bốm năm đợi chờ trong đau khổ, con trai cũng đã có, nếu như Ngự Văn Đình thật sự muốn ở cùng với người phụ nữ khác, cô làm sao có thể bỏ qua cho anh ta dễ dàng được.

Người phụ nữ ấy không chỉ nghiêm túc giải thích chuyện khăn quàng cổ, còn khen anh ta một lượt, điều đó làm cho Ngự Văn Đình cảm thấy thích thú, định chờ lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho trợ lí Tư, kêu anh ta chuẩn bị quà gửi đi.

Chờ Tống Tịnh Hòa với người phụ nữ ấy nói chuyện điện thoại xong, Ngự Văn Đình cúp điện thoại.

Anh ta cân nhắc một chút: “Tối hôm qua là anh không đúng, anh không nên nổi nóng mà phải nói chuyện rõ ràng. Em cũng nghe rồi đó, người kia là bạn trai của cô ta, không phải anh.”

Khóe miệng Tống Tịnh Hòa nhếch lên, gật đầu ừ một tiếng: “Em nghe rất rõ ràng.”

Ngự Văn Đình thở dài một hơi.

Rõ ràng là được rồi, chiến tranh lạnh lần này cũng nên kết thúc đi?

Giây tiếp theo liền nghe Tống Tịnh Hòa nói: “Em sẽ không so đo chuyện khăn quàng cổ nữa, nhưng em lại nghĩ đến chuyện bức thư ấy, luôn cảm thấy anh thật ngốc, bốn năm, Ngự Văn Đình anh cũng không hỏi em có chuyện gì đã xảy ra, không nói một tiếng mà chạy đến New York. Uổng công cho chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngay cả sự tin tưởng với em mà anh cũng không có.”

“Lúc đó anh không nghĩ nhiều như vậy.” Ngữ khí Ngự Văn Đình bất đắc dĩ: “Em vừa nói chia tay, mẹ anh liền nói với anh chuyện em đã cầm tấm chi phiếu của bà ấy, nên anh tưởng...”

Tống Tịnh Hòa liếc xéo anh ta, lạnh lùng nói: “Trong lòng anh tin tưởng nhất là mẹ mình, chắc hẳn là em xếp ở cuối cùng? Anh có gan chạy tới New York, cũng không có can đảm trở về tìm em. Ngự Văn Đình, anh cũng thật là lợi hại!”

“...”

“Còn nữa, anh về nước liền trưng bộ mặt đó cho em xem, vờ như không biết em, thế nào, em thiếu nợ anh à?”

“...”

Rõ ràng chỉ là chuyện khăn quàng cổ, sao lại đào bới tiếp chuyện cũ rồi?

Sau khi lải nhải xong, Tống Tịnh Hòa ghét bỏ nói: “Mếu như con trai lại thừa hưởng IQ của anh, tương lai chắc cũng phải bỏ đi! Hai ngày nay anh đừng có nói chuyện với em, em vừa nhìn anh đã cảm thấy tức giận!”

Ngự Văn Đình định mở miệng giải thích cũng không kịp, chỉ có thể nhìn cô bước đi.

Cuối cùng day day trán, cảm thấy hơi đau đầu.

Anh cũng thật là, tại sao tối hôm qua không điện thoại cho người bên New York ngay lập tức, chỉ cần một cuộc điện thoại, thì ngày hôm nay cũng sẽ không có chuyện này đi?

“Phụ nữ đều đáng sợ như vậy sao?” Nhớ đến lời nói của Tống Tịnh Hòa khi nãy, Ngự Văn Đình buồn bực nói thầm: “Còn chưa có mang thai, mà lại biết mình sẽ đẻ ra con trai?”

Không phải giới tính của trẻ con là dựa vào nhiễm sắc thể của người đàn ông sao?

Trực giác của phụ nữ cũng có tác dụng à?

...

Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, Lâm Thanh Dung liền la hét muốn đi ra ngoài mua sắm, cô vừa nhắc thì Tống Tịnh Hòa và Dương Yến cũng muốn đi mua mấy bộ quần áo mới, ba người cùng nhau đi ra ngoài.

Phương Tinh Nghị muốn ở lại khách sạn xử lý một số việc của công ty, mà Ngự Văn Đình bị Tống Tịnh Hòa ghét bỏ, biết là có đi theo cô cũng không được, nên giao việc này cho Lục Văn Thù.

Có thể đi cùng bạn gái, còn có thể ân ái trước mặt mọi người, Lục Văn Thù đương nhiên không có ý từ chối.

Có điều sau khi rời khỏi đây, anh ta cũng không suy nghĩ như vậy nữa.

Có Tống Tịnh Hòa và Dương Yến ở đây, ngay cả nữa câu Lục Văn Thù cũng không thể nói với Lâm Thanh Dung, đi theo ở phía sau các cô, từ cửa hàng này đi dạo đến cửa hàng kia, từ lầu một đi đến lầu sáu.

Lục Văn Thù sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên phải làm kẻ hầu cho người khác, hai tay túi lớn túi nhỏ, bọn họ thử quần áo suốt một tiếng đồng hồ, khiến cho anh ta ngồi đến nỗi cái mông cũng tê rần.

Quan trọng là cũng không thể lên tiếng oán giận.

Nếu như trách bạn gái, có thể sẽ đứng trước nguy cơ bị chia tay, hai người phụ nữ còn lại, lại là chị dâu tương lai, càng không thể phàn nàn, nếu không trở về thì chết như thế nào cũng không biết.

Lục Văn Thù ngồi phịch ở ghế sofa, khuôn mặt không thể chán nản hơn được nữa.

“Làm đàn ông thật không dễ dàng?”

“Làm gì không dễ dàng, để anh ngồi đây chờ là làm khó anh sao?” Lâm Thanh Dung thay quần áo đi tới, dùng chân đá đá anh ta: “Mau đứng dậy, giúp em nhìn xem xem bộ đồ này như thế nào?”

“Đứng dậy rồi đứng dậy rồi.” Lục Văn Thù nhanh nhẹn đứng lên từ sofa.

Nhìn thấy Lâm Thanh Dung mặt một chiếc váy đuôi cá màu be, kiểu áo trễ vai, cổ áo cực kỳ thấp, có thể thấy dáng người mỏng manh yểu điệu rõ ràng, váy lại ngắn, còn hơi mỏng, lộ ra đôi chân thon dài của cô.

Lục Văn Thù nhìn thấy phần da thịt của cô bị lộ ra ngoài, toàn thân đều bốc lửa, cởi áo khoác che cho cô thật kín kẽ: “Không được! Bộ này quá xấu, quá lộ, em yêu mau đi đổi bộ khác đi.”

“Lộ chỗ nào?” Lâm Thanh Dung cuối đầu nhìn: “Đây là kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay.”

“Chính là không đẹp đó, chỗ nào cũng lộ.” Lục Văn Thù nói: “Trong cửa hàng này có nhiều quần áo như vậy, em tiếp tục chọn đi, nếu như em không chọn được cái nào vừa ý thì chúng ta lại đổi cửa hàng khác!”

Lâm Thanh Dung liếc mắt nhìn anh ta: “Anh nhìn chằm chằm vào ngực, chân của mấy cô người mẫu, sao lại không thấy lộ liễu? Em chỉ mặc một cái váy cổ thấp, anh cũng nói lộ?”

Lục Văn Thù hôn hôn cô ta, cười đùa hí hửng nói: “Bọn họ cũng không phải là bạn gái của anh, anh mới không quan tâm! Em muốn mua thì cũng được, mặc ở nhà, mặc cho anh nhìn là được rồi.”

“Bây giờ đàn ông xấu xa rất nhiều, em lại xinh đẹp như vậy, lại mặc quần áo đẹp như thế, ra ngoài bị người khác thương nhớ thì làm sao bây giờ? Anh lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em.”

Lâm Thanh Dung hừ một tiếng: “Em cảm thấy anh cũng là một người không đàng hoàng.”

“Đổi, anh sẽ thay đổi!” Lục Văn Thù thề chắc nịch: “Sau này anh nhất định không nhìn lung tung nữa, tiểu tiên nữ này em nhanh đi thay quần áo đi, anh sợ anh kìm lòng không nổi.”

“Đây là kiểu dáng mới nha, còn được giảm giá.” Lâm Thanh Dung nhíu mày, có chút không tình nguyện, nói thầm bên tai anh ta: “Hơn nữa, mua bộ váy này còn được tặng đồ lót.”

“Em cứ đi mua đồ lót, anh cũng không thiếu mấy đồng kia.” Lục Văn Thù không thèm quan tâm.

Có điều sau khi nhìn thấy đồ lót ở bên trong hộp, anh ta rút lại lời vừa rồi ngay lập tức, máu huyết trong người càng sôi trào: “Mua đi! Mua quần áo được tặng đồ lót, như vậy rất hời!”
Bình Luận (0)
Comment