Nam Thần Nhà Tôi

Chương 295

“Anh nhìn cái tính tình này của anh đi!” Lâm Thanh Dung lườn anh ta một cái, xoay người đi vào phòng thay đồ.

Lục Văn Thù dường như cả người tràn đầy hăng hái, dương dương đắc ý khoe khoang với Ngự Văn Đình và Phương Tinh Nghị trong nhóm, nhưng Phương Tinh Nghị đang bận công việc cũng không nhìn thấy, còn Ngự Văn Đình thì không thèm để ý đến anh ta.

Không ai quan tâm mà anh ta vẫn tiếp tục khoe khoang.

Bỗng nhiên, còi báo động trong lòng Lục Văn Thù run lên mãnh liệt, cảm giác như có người đang nhìn mình, lập tức đứng dậy từ ghế sofa, nhìn quanh bốn phía nhưng cũng không phát hiện cái gì.

Vừa rồi nhất định không phải là ảo giác, chắc chắn có người đang theo dõi ở một nơi bí mật nào đó!

Đúng lúc anh đang suy nghĩ, Lâm Thanh Dung đã thanh toán xong hóa đơn, trên tay cầm mấy túi mua sắm đi đến, Lâm Thanh Dung hỏi anh ta: “Sao vậy?”

“A, không có việc gì, ngồi lâu nên đứng lên hoạt động một chút.” Lục Văn Thù không muốn cho cô lo lắng, lập tức cười hì hì nói: “Mọi người đã mua xong rồi à? Đi dạo đến trời tối rồi, hay là trở về thôi.”

Dương Yến và Tống Tịnh Hòa gật đầu.

Đi mua sắm cả một buổi chiều, thật sự là có chút mệt.

Hai tay Lục Văn Thù đầy túi mua sắm, nhắm mắt đi theo mấy người phụ nữ ở phía sau, sắc mặt miễn cưỡng, ánh mắt sắc bén lại quan sát nhất cử nhất động của mọi người xung quanh.

Mấy người từ quầy hàng mua trang sức đi qua.

Một người đang sắp xếp đồ đạc ở tủ, phát hiện ở phía dưới của cánh cửa tủ bên cạnh có một cái túi phồng lên.

“Có ai quên mang đồ sao?”

Cô ta nói thầm, muốn mở ra nhìn xem cái gì,

Lúc tay cô ta mở ra cái túi, không chú ý đến sợi chỉ mỏng ở trên túi, túi giấy được mở ra, sợi chỉ gắn vào nắp an toàn cũng được mở ra.

Chị gái giữ tủ liền nghe được một âm thanh nhỏ xíu “phốc phốc”, từ trong túi giấy có một làn khói trắng dày đặc thoát ra.

Không riêng gì cái này, dưới đáy của những cái túi khác cũng được đặt ở những quầy hàng khác cũng lần lượt có một làn khói trắng dày đặc thoát ra, toàn bộ khu vực bán trang sức liền bị khói trắng bao phủ, những tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên.

Lập tức ngay sau đó, tất cả đèn trong khu trang sức đều bị tắt, chỉ còn lại đèn trong tủ, những ánh sáng làm đẹp cho các trang sức cũng rất yếu.

Khói trắng ở trong bóng tối, khiến trước mắt mọi người đều đen kịt.

“Đừng nhúc nhích, tất cả nằm xuống!”

Ngay lúc mọi người ở bên trong đang kinh hoảng, rối loạn, có âm thanh hung tợn của mấy người đàn ông truyền vào cùng với tiếng bước chân, bọn hắn nói tiếng Anh nhưng âm thanh mơ hồ, có lẽ là khuôn mặt của họ đã được che lại.

Còn có thể nghe được âm thanh nạp đạn, lên nòng, có vẻ như bọn họ có cầm súng.

Từ lúc có một làn khói trắng xuất hiện ở từng quầy hàng thì Lục Văn Thù đã biết có điểm không thích hợp, ngay lập tức kéo ba người phụ nữ đến quầy gần nhất để trốn.

“Đừng nhúc nhích, nếu không bọn tao sẽ không nương tay.”

Nghe giọng nói khàn khàn cảnh cáo của người đàn ông, Dương Yến nhìn Lục Văn Thù: “Là bọn cướp trang sức sao?”

“Ừm, từ khói trắng cho đến mất điện, xem ra đã có dự tính từ trước.” Lục Văn Thù thấp giọng nói, một bên thì nhanh chóng gửi tin nhắn cho cảnh sát địa phương, còn gửi tin cho bọn người Ngự Văn Đình.

Trung tâm mua sắm này được bảo an tuyệt đối, giám sát không kẽ hở, mà khu trang sức ở lầu năm, nếu như có gì bất thường sẽ bị người bên ngoài phát hiện, bọn họ có ra được khu trang sức cũng không thể ra khỏi trung tâm thương mại.

Nói không chừng ra ngoài được cũng sẽ biến thành một xác chết, bọn ăn cướp ngay cả mạng cũng không cần, anh ta cũng không ngốc đến vậy.

Bọn người Lục Văn Thù trốn ở bên trong quầy hàng này, mơ hồ có thể nghe được tiếng khóc của phụ nữ ở bên ngoài, còn có tiếng Anh bập bẹ của người đàn ông, chúng kêu người giữ tủ lấy trang sức, còn có tiếng bước chân đi lại.

Rất nhanh, tiếng bước chân đã đi đến chỗ bọn họ.

Chị gái mở tủ sớm đã chạy đến nơi khác để trốn, nếu bọn cướp muốn mở tủ đựng trang sức, nhất định sẽ đi qua, cũng sẽ nhìn thấy bọn họ.

“Tôi đi đối phó với hắn, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, mọi người đừng lên tiếng.” Lục Văn Thù hạ giọng dặn dò.

Lúc anh ta đứng dậy, Lâm Thanh Dung giữ chặt tay anh ta, giọng nói phát run: “Anh, anh chú ý an toàn.”

Lục Văn Thù sờ lên gò má cô.

Đợi đến lúc Lục Văn Thù đứng lên, bọn cướp đã đi tới.

Khoảng cách của hai người rất gần, mượn ánh đèn ở trong quầy, Lục Văn Thù nhìn thấy người đàn ông đeo kính nhìn ban đêm, đeo mặt nạ đen trên mặt, rất chặt chẽ, bàn tay trái đang cầm một khẩu súng.

Chỉ trong chốc lát, Lục Văn Thù đã nhận ra loại hình của khẩu súng mà tên cướp đang cầm.

Ski-26, sức giật mạnh, tầm bắn chính xác, nhưng thời gian bắn dài, phải mất mấy giây mới lên nòng tiếp được.

Anh ta có chút muốn cười.

Cướp trang sức lại dùng khẩu súng này, cũng là nhân tài!

Tên cướp thấy sau quầy là một người đàn ông, lập tức giơ súng nhắm ngay Lục Văn Thù, bên dưới mặt nạ lộ ra một cặp mắt hung tợn, tiếng Anh sứt sẹo: “Sao lại là một người đàn ông?”

Lục Văn Thù lập tức giơ hai tay lên, giả vờ bộ dáng sợ hãi: “Đại, đại ca, anh đừng giết em...bạn gái của em đang đi nhà vệ sinh, nên để cho em trông coi quầy hàng giúp cô ấy.”

Có lẽ do Lục Văn Thù giả vờ quá giống, bộ dạng đáng thương yếu ớt, cũng không có kĩ năng gì. Tên cướp chỉ lườm anh ta một cái và ném cái túi lên quầy.

“Châu báu, trang sức.”

“Dạ dạ, em cho anh trang sức.” Lục Văn Thù mở tủ ra lấy một hộp trang sức đổ vào túi.

Tên cướp thấy anh ta nghe lời như thế, hai vai cũng dần thả lỏng.

Bọn người Dương Yến trốn ngay dưới quầy ở phía bên phải của tên cướp, trên đỉnh đầu che kín áo khoác của Lục Văn Thù, chỉ cần tên cướp thoáng cuối đầu nhìn xuống phía dưới quầy, sẽ phát hiện ra áo khoác phồng lên.

Nhưng những tên cướp ngoại trừ trang sức thì bọn họ không quan tâm đến cái khác, cứ nhìn chằm chằm Lục Văn Thù.

Lục Văn Thù cuối đầu lấy trang sức nhưng ánh mắt cũng đang liếc nhìn bọn cướp, anh ta chú ý đến bọn cướp có mang tai nghe, đoán răng phía bên kia có người chỉ huy, không khỏi ảo não.

Chết tiệt!

Sớm biết như vậy thì vừa nãy đã bật chế độ gây nhiễu trên điện thoại.

Tên cướp nhướng mày, hình như là tai nghe xảy ra vấn đề, hắn ta uy uy vài tiếng, có vẻ như đang nói tiếng Nhật, dùng một cái tay khác điều chỉnh tai nghe, có chút mất tập trung.

Ngay lúc hắn ta đang bị phân tâm, Lục Văn Thù nhanh chóng nắm lấy khẩu súng lợi hại của hắn ta. Ngay lúc tên cướp muốn mở miệng kêu đau, tay phải của anh ta đã đánh vào cổ của tên cướp, chạm vào điểm trí mạng của hắn ta, năm ngón tay bỗng nhiên dùng sức.

Chưa đến ba giây, tên cướp đã chết mà không hề phát ra chút âm thanh nào.

Lục Văn Thù lặng lẽ kéo người vào trong quầy, tắt tai nghe của hắn ta, tháo thiết bị nhìn ban đêm trên mặt anh ta.

Lâm Thanh Dung ló đầu ra từ bên trong áo khoác, mắt nhìn đến tên cướp đang nằm trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: “Chết rồi?”

“Phòng vệ chính đáng, anh ta không chết thì anh chết.” Lục Văn Thù nói: “Anh chỉ hối hận vì đã không bật máy gây nhiễu, may mắn là Chúa đã giúp chúng ta, tai nghe của hắn ta có gì đó không ổn.”

“Em tắt đó.” Lâm Thanh Dung quơ quơ chiếc điện thoại của anh ta, đắc ý nói: “Trước kia em có xem phim cảnh sát bắt cướp, nhìn thấy kẻ đứng đầu tên cướp dùng tai nghe để chỉ huy bọn hắn, chỉ cho bọn hắn đường chạy trốn, em đoán bọn hắn có thể cũng sẽ làm vậy hay không, đúng lúc bên trong điện thoại của anh có phần mềm quấy nhiễu tín hiệu, nên em đã mở nó ra.”

Lục Văn Thù nhào tới hôn cô ta một ngụm: “Em yêu thật tuyệt! Chúng ta tâm linh tương thông với nhau.”

Dương Yến yếu ớt nói: “Đừng có thể hiện tình cảm ngay lúc quan trọng.”

Sau khi tín hiệu bị quấy nhiễu, mấy tên đàn ông khác cũng đã phát hiện, tiếng bước chân càng thêm ồ ạt dồn dập, dường như bọn họ đang tìm kiếm thiết bị quấy nhiễu.

“Nửa tiếng nữa cảnh sát sẽ đến không kịp, anh ra ngoài chặn bọn hắn.” Lục Văn Thù đeo thiết bị nhìn ban đêm và tai nghe, dặn dò mấy người Lâm Thanh Dung tránh khỏi nơi này: “Anh ra ngoài thì em tắt hết điện thoại đi.”

Lâm Thanh Dung nói: “Anh đeo tai nghe làm gì, anh hiểu được tiếng Nhật sao?”

“Thì thử một chút, có khi có tiếng Anh thì sao.”

“...”

Lục Văn Thù sau khi đã trang bị xong, lặng lẽ đi ra khỏi quầy, Lâm Thanh Dung tắt hết điện thoại, tín hiệu tốt trở lại, tai nghe “rè rè” vài tiếng, sau đó có người nói chuyện.

Toàn là nói tiếng Nhật, anh ta nghe không hiểu.
Bình Luận (0)
Comment