“Em không sao." Lâm Thanh Dung mấp máy môi, nhìn anh lo lắng như vậy mình, có mấy lời trong lòng khó nói ra được: "Lục Văn Thù, em cảm thấy..."
Cô có chút mệt mỏi, không muốn lại dây dưa tiếp với anh, cũng không muốn trả thù.
"Có chuyện gì sau này hãy nói." Hôm nay trời nắng, nhưng không khí lại lạnh, Lục Văn Thù khoác áo cho Lâm Thanh Dung, cùng nhau đi ra ngoài: “Chúng ta đi về trước đã.”
Lâm Thanh Dung ngửi được trên áo khoác hơi thở mát lạnh từ anh, sợ hãi rung động, lại không tiếp túc nói chuyện.
Chiếc xe phi thẳng một đường đến chỗ ở của đến Lục Văn Thù.
Lục Văn Thù cởi áo khoác treo lên kệ, vừa xắn tay áo len vừa nói: "Em đi vào tắm nước nóng, anh vào bếp xem còn nguyên liệu gì không để nấu cháo cho em ăn.”
Anh gãi đầu, vẻ mặt khó khăn lẩm bẩm: “Anh cũng chưa từng nấu cháo, chắc cũng không khó lắm…”
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng làm cơm cho người khác ăn.
Lâm Thanh Dung rất muốn cười, lại cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt, rất khó chịu.
Cô gọi tên anh: "Lục Văn Thù."
"Hả sao vậy?" Lục Văn Thù trở lại, vừa định hỏi cô làm sao vậy, Lâm Thanh Dung đã nhào tới, dùng tay ôm lấy cổ của anh, hôn lên môi anh.
Bờ môi cô mềm mại, ẩm ướt, nóng và ngọt ngào.
Lục Văn Thù nhịn không được ôm lấy chiếc eo thon của cô, đem người ôm vào trong ngực, cướp lấy hơi thở của cô.
Một hồi lâu sau, hai người mới tách ra.
Lâm Thanh Dung thở hổn hển, hai vầng trán áp vào nhau, hô hấp quấn lại cùng một chỗ, cô lại hôn lên môi anh, nhỏ giọng nói: “Em muốn ‘yêu’ anh.”
Lục Văn Thù sững sờ: "Bây giờ sao? Hai ngày nay em chưa có nghỉ ngơi, không mệt mỏi sao?”
Lâm Thanh Dung lắc đầu, nụ cười tươi đẹp kiều diễm, lay động lòng người: “Cũng không phải tốn sức của em, anh có làm hay không? Nếu không muốn thì thôi.”
"Vậy liền làm đi!"
Lục Văn Thù sớm bị cô hôn đến khó chịu, hiện tại nghe cô nói kiểu này, lập tức bế cô lên, đá văng cửa phòng ngủ, hai người lăn trên chiếc giường êm ái.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao, trong phòng, trên giường hai người đang nóng bỏng hôn nhau, ôm nhau thật chặt.
Hơn một giờ đồng hồ sau, sự việc mới lắng xuống.
Lục Văn Thù hai ngày nay quá mệt mỏi, ôm lấy Lâm Thanh Dung ngủ thiếp đi, hô hấp kéo dài.
Lâm Thanh Dung nhìn người đàn ông trong ngực, ngón tay chạy theo khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của anh, một mực hướng xuống dưới, ngón tay cô bị những sợ râu mới mọc của anh đâm vào, có chút ngứa ngáy.
Anh nằm trong ngực cô, không có chút đề phòng.
Ngón tay Lâm Thanh Dung dừng ở trên cổ anh, nhưng trong lòng lại nghĩ trong tủ đầu giường bên phải có cột con dao, cô lấy con dao ra, đâm vào cổ Lục Văn Thù.
Không đến ba giây, thậm chí anh không kịp giãy dụa liền tắt thở.
Thế nhưng cô không làm được.
"Anh dễ dàng động lòng với một người phụ nữ như vậy sao?” Lâm Thanh Dung nỉ non, ngón tay lại xoa lên đôi môi của anh, nghĩ đến lúc anh hôn mình, thiết tha thế nào, nóng bỏng thế nào.
Cô căm thù sự nhẹ dạ của mình, căm thù cảm giác áy náy kia, cũng căm thùa anh.
Lâm Thanh Dung cúi người, hôn lên khuôn mặt anh, thấp giọng nói: “Không ai nói cho anh biết, phụ nữ xinh đẹp tiếp cận thì nhất định có mục đích hay sao?”
Người đàn ông này thật dễ bị lừa gạt.
Điện thoại trên tủ đầu giường phát sáng, Lâm Thanh Dung mở ra, thấy tin nhắn từ một số lạ.
【Tôi là Jaina, năm giờ gặp ở chỗ kia.】
Lâm Thanh Dung gõ vài dòng chữ, muốn nói tôi không nói chuyện, khoản tiền kia sẽ chuyển đến ngân hàng của ngươi như bình thường.
Lúc định gửi đi, cô lại do dự.
Nhìn người đàn ông bên cạnh đang ngủ say, đôi mắt cô chìm xuống, xóa những lời kia, gửi một tin: 【 Được 】
- -
Sau khi Dương Yến từ Nhật Bản trở về không cẩn thận bị cảm, rất nghiêm trọng.
Cô vừa tiếp quản các dự án của thành phố, không muốn nghỉ ngơi lãng phí thời gian. Phương Tinh Nghị nghe thấy giọng nói khản đặc của cô, sắc mặt cũng không được tốt, kiên quyết nhốt cô ở trong nhà, để trợ lý Tư trông chừng.
Nhìn trợ lý Tư đem công việc chuyển đến phòng khách nhà mình, Dương Yến không nói gì: “Haizz, anh có thể đừng nghe lời Phương Tổng được không? Trở về công ty có được không?”
"Làm nhân viên, lời nói của ông chủ nhất định phải nghe.” Trợ lý Tư nghiêm túc nói, anh cũng không muốn bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ lại bị Phương Tinh Nghị ném đi chi nhánh ở New York.
Ở New York người anh quen không nhiều, ở đó có thể khiến cho người ra ngột ngạt.
Ngón tay Trợ lý Tư gõ trên bàn phím laptop, một bên nói: “Cô chủ, rất may Phương Tổng có việc gấp nên phải đi Singapore công tác một tuần, nếu anh ta đến chăm sóc cô, cô đừng nghĩ đến chuyện được xử lý tài liệu.”
Dương Yến cười ha ha: "Tôi có phải nên cám ơn anh không?”
"Cô chủ không cần khách khí." Trợ lý Tư đưa hai phần tài liệu tới: “Cô nhìn những cái này, mặc dù cô không thể thảo luận với đồng nghiệp, vẫn là nên làm quen trước.”
Dương Yến tròn mắt.
Không thể thảo luận cùng đồng nghiệp, không thể dùng laptop, chỉ xem một chút tài liệu, một chút kích thích cũng không có.
Dương Yến miễn cưỡng làm ổ trên ghế sô pha xem tài liệu, ngẫu nhiên cầm một quả táo cắn ăn, ăn chưa được mấy miếng, trợ lý Tư liền đem quả táo kia cùng toàn bộ số táo trên bàn cất đi.
"Cô chủ, ăn ít cái này thôi, uống nhiều nước nóng."
"Tôi uống anh..." Dương Yến đem câu nói thô tục kia nuốt xuống, nghiên răng cười: “Trợ lý Tư, thịt kho tàu móng heo mẹ tôi làm có thơm không?”
"Thơm, nhưng quả táo cô vẫn không thể ăn." Trợ lý Tư nói, biểu cảm rất chân thành: “Cô chủ, tôi chắc chắn đứng về phía cô, nhưng tôi cũng rất quan tâm đến sức khỏe của cô.”
"Ha ha!"
Cô đã nhận ra, lão tặc Phương Tinh Nghị này thật là hung ác.
Đi công tác còn muốn đề phòng cô bị ốm vẫn lên công ty, lại sợ Lâm Thanh Dung sẽ bênh vực cô, dứt khoát cho trợ lý Tư tới, vị này tuyệt đối trung thành với lão tặc, tuyệt đối không hai lòng.
Dương Yến tức giận xem tài liệu.
Sau khi xem được một lúc, chân cô hơi tê, cô khẽ chuyển mình, gặp đúng lúc trợ lý Tư đang gửi tin nhắn, xuân tâm rạo rực, giống như mùa xuân.
Dương Yến trêu ghẹo nói: "Trợ lý Tư, nhìn anh vui vẻ như vậy, tìm được bạn gái rồi đúng không?”
Trợ lý Tư thu hồi nụ cười: “Không có, bạn học cũ mà thôi.”
"Bạn học gửi tin nhắn mà khiến anh vui như vậy?” Dương Yến không tin: “Nếu là bạn học không tệ thì tâm sự cũng được, anh nên có một người bạn gái.”
Cô lại thừa cơ hỏi: "Bạn học tiểu học sao?"
Trợ lý Tư hơi do dự, nói: “Bạn học từ tiểu học đến đại học, đã quen biết rất lâu.”
"Oh..." Nụ cười Dương Yến mờ ám, chỉ tập tài liệu trong tay về phía anh: “Mối tình đầu của anh? Nhưng tôi nghe nói anh tốt nghiệp ở Stanford, cô ấy cũng học cùng anh?”
"Ừm, cô ấy rất ưu tú." Nói đến mối tình đầu, trợ lý Tư cực kỳ hứng thú: “Cũng rất xinh đẹp, lúc đi học có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ấy.”
"Anh cũng thích?"
Trợ lý Tư gãi đầu, không có trả lời, coi như đồng ý.
"Anh thật là nhát nha, từ tiểu học đến đại học vẫn không dám thổ lộ?” Dương Yến từ ghế trên sô pha ngồi bật dậy, đối việc này cảm thấy rất hứng thú: "Cô ấy hiện tại vẫn chưa có bạn trai?”
"Cô ấy nói làm giáo sư rất bận rộn, không có thời gian yêu đương.”
"Hai người bây giờ có thể gặp lại, là duyên phận nha.” Dương Yến sờ cằm, lại hỏi trợ lý Tư: "Vậy hai người gặp ở đâu? Chẳng lẽ cô ấy đến Phương Thị làm việc?”
"A không phải, là ở Nhật Bản."
"Nhật Bản?"
Trợ lý Tư gật đầu nói: "Không phải cô ấy chơi đùa ở câu lạc bộ vào đêm giáng sinh, tôi nhìn thấy cô ấy uống rượu, còn tưởng rằng tôi nhận lầm, lúc xong việc muốn trở về, không nghĩ cô ấy đứng ở trước cửa chờ tôi.”
"Cô ấy nói đi cùng một người bạn đến Nhật Bản chơi, nhìn tôi rất quen mặt, giống một người bạn học cũ của cô ấy, sau khi chúng tôi nói tên mới phát hiện đúng là bạn học, cứ như vậy gặp lại nhau.”