Nam Thần Nhà Tôi

Chương 321

Dương Yến cười nói: "Vậy hai người thật có duyên, nếu không ở bên nhau thì thật đáng tiếc."

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được." Vẻ mặt trợ lý Tư không tự tin: "Hơn nữa, người đàn ông bên cạnh cô ấy rất ưu tú, tôi thì không được tính là ưu tú lắm."

"Người như anh mà vẫn chưa đủ coi là ưu tú à?" Vẻ mặt Dương Yến khoa trương: "Tốt nghiệp Stanford, trợ lý của Phương thị, chỉ cần anh muốn thì có thể định cư luôn ở New York, lương một năm mấy tỷ, lại có trái tim nhân hậu."

"Bà chủ, tôi thật tốt như vậy sao?" Được khen, trợ lý Tư cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh lại hỏi: "Vậy bà nói xem nếu tôi muốn theo đuổi cô ấy thì bước đầu tiên tôi nên làm như thế nào?"

Dương Yến lập tức phấn chấn tinh thần, tràn đầy phấn khởi, nghĩ kế cho anh ta: "Trước tiên anh phải biết sở thích của cô ấy, mới đầu chắc chắn không thể quá nhiệt tình, tránh khiến cô ấy cảm thấy phiền."

Trợ lý Tư lấy một quyển sổ nhỏ ra, nghiêm túc ghi chép.

"Sau khi quen rồi, thì anh hãy hỏi xem cô ấy thích quốc gia nào, rồi anh giả vờ được nghỉ phép, sau đó dẫn cô ấy đến đó chơi, làm cô ấy ngạc nhiên, vui mừng. Anh nhất định phải nhớ, đừng quen rồi là muốn hôn người ta ngay, mà phải tìm một khung cảnh lãng mạn mà cô ấy thích, hỏi cô ấy xem được không, rồi mới hành động."

Dương Yến giảng nửa ngày cảm thấy hơi khát, cầm nước lên uống một ngụm lớn: "Hiểu chưa?"

"Đã hiểu." Trợ lý Tư ghi lại tất cả những điều đó, anh bưng khay táo tới: "Bà chủ thật uyên bác, hiểu biết, tôi đã biết hỏi bà chủ những chuyện này chỉ có chuẩn, không sai."

"Chẳng phải cậu nghe lời tên cẩu tặc đó không cho tôi ăn sao?"

Trợ lý Tư cười nịnh bợ: "Bà chủ cứ ăn đi, không sao đâu, tổng giám đốc Phương không ở đây, bà còn muốn ăn hoa quả gì nữa để tôi rửa cho bà."

Dương Yến cười lớn.

Thật không biết nên nói trợ lý Tư là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt hay là gió chiều nào che chiều đó đây?

"Anh rửa cho tôi ít nho đi."

"Có ngay!"

Trợ lý Tư đi đến phòng bếp thuần thục rửa nho, Dương Yến miễn cưỡng nằm trên ghế sofa, xiên miếng táo bỏ vào trong miệng, cảm khái cuộc sống này thật quá lãng phí.

Cô thấy điện thoại di động trên bàn trà đổ chuông, là số lạ.

Chào hàng sao?

Dương Yến sợ là bạn hợp tác đổi số, nên vẫn nghe: "Alo, tôi là Dương Yến đây."

"Cô Dương, tôi là Chiến Thương."

Sau khi nhận ra giọng anh ta, Dương Yến ngẩn người, nghĩ thầm vệ sĩ của Hứa Cung Diễn tìm mình làm gì?

Cô bất giác nhìn vào phòng bếp, thấy trợ lý Tư vẫn đang rửa hoa quả, liền thấp giọng nói: "Anh có chuyện gì?"

"Cậu chủ mất tích rồi."

Dương Yến giật mình: "Không phải anh vẫn luôn đi theo anh ta sao, sao lại mất tích được?"

"Cậu chủ nói muốn đi gặp..." Chiến Thương hơi ngừng lại, có chút ảo não nói: "Tôi ở khách sạn Đại Đường chờ cậu ấy, nhưng chờ nửa giờ vẫn không thấy cậu ấy đi xuống, sau đó tôi phát hiện cậu chủ đã đi khỏi khách sạn từ cửa sau rồi."

"Vậy anh đi tìm đi, chứ gọi điện thoại cho tôi thì làm được cái gì?" Dương Yến buồn bực nói: "Lâu rồi tôi cũng không gặp anh ta."

Giọng nói Chiến Thương lập tức trở nên lạnh lẽo: "Cô Dương, cô bạc tình như vậy sao?"

"Sao tôi lại thành bạc tình bạc nghĩa rồi?" Anh ta bỗng trở nên hậm hực khiếu Dương Yến khó hiểu: "Tôi thật không biết, hay là anh chờ tôi ở khách sạn đó đi, tôi qua đó rồi đi tìm anh ta với anh."

"Không cần! Cô Dương, không làm phiền nữa."

Dương Yến nhìn điện thoại đã bị cúp, câu nói đầy tức giận kia của Chiến Thương vẫn cứ quanh quẩn bên tai.

Chiến Thương gọi điện thoại tới nói Hứa Cung Diễn mất tích, đúng là đã rất lâu rồi cô không gặp Hứa Cung Diễn. Cô ăn ngay nói thật, cũng không biết anh đã đi đâu, sao lại nói cô thành bạc tình bạc nghĩa chứ?

Dương Yến nhớ lại đoạn đối thoại với Chiến Thương, nhíu mày, thầm nói: "Anh ta nói Hứa Cung Diễn muốn đi gặp ai?"

Tại sao lại ấp a ấp úng?

Một nơi khác, sau khi từ cửa sau khách sạn đi ra, Hứa Cung Diễn đón một chiếc taxi, nói địa chỉ cho lái xe.

Trên đường đi, thấy tiệm hoa, anh bỗng nhiên nói: "Phiền anh dừng lại một chút."

Hứa Cung Diễn xuống xe đi đến tiệm hoa, nhìn hoa sơn trà trong thùng đựng vẫn chưa cắt tỉa xong, chắc là vừa được đưa tới, mềm mại, tươi mát, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Anh nhớ, mẹ anh thích nhất hoa sơn trà, ba cũng thích sưu tầm tranh hoa sơn trà.

Nhân viên cửa hàng đi ra chào hỏi: "Thưa anh, anh cần gì ạ?"

"Tôi muốn mua một bó sơn trà." Hứa Cung Diễn tự chọn hoa trong thùng, ngắm nghía một hồi, cảm thấy rất hài lòng, rồi đưa cho nhân viên cửa hàng: "Gói lại cho tôi, không cần quá cầu kỳ đâu."

"Dạ được, anh chờ một lát nhé."

Một phút sau, nhân viên cửa hàng đưa hoa sơn trà đã được gói đẹp đẽ cho Hứa Cung Diễn.

"Cảm ơn." Hứa Cung Diễn mỉm cười ôn hòa, sau khi trả tiền, cầm theo hoa lên xe. Trên đường đi, anh cẩn thận che chở cho nó, đi thẳng đến nhà hàng Cucina.

Hứa Cung Diễn chọn một vị trí gần cửa sổ, nhẹ nhàng đặt bó hoa sơn trà lên bàn, liếc nhìn đồng hồ, trong lòng dâng lên cảm giác chờ mong.

Không biết sau khi gặp nhau, mẹ sẽ biểu lộ như thế nào?

Sau khi được sinh ra không lâu thì anh đã không có mẹ, nhưng anh không hề cảm thấy cô đơn, bởi vì ba rất quan tâm anh, còn nói cho anh biết, mẹ rất nhớ anh, rất yêu anh.

Sau này ba anh đưa cho anh mười tám phong thư, nói là mẹ anh để lại, qua đó anh cảm nhận được tình yêu của mẹ, rất ấm áp, nên anh chưa từng cảm thấy cô độc.

Bây giờ, anh biết được mẹ vẫn còn sống, lại khó khăn, anh cũng muốn gặp bà một lần, để bà nhìn thấy mình đã trưởng thành.

Khi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Hứa Cung Diễn chợt nghe thấy: "Chào mừng quý khách."

Anh ngẩng đầu nhìn chỗ cửa nhà hàng, thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ màu tím sậm đang đi đến, người đó rất đẹp, trông chỉ khoảng ngoài ba mươi, làn da trắng như tuyết, căng mịn.

Dù gương mặt đã được can thiệp dao kéo nhưng đôi mắt vẫn giống hệt người trong bức tranh đặt ở phòng sách của ba.

Cũng giống như hình ảnh anh đã nhìn thấy trên tư liệu.

Hứa Cung Diễn cảm thấy hơi hồi hộp, như tìm lại được bảo vật đã bị mất, anh thấy người phụ nữ đó quan sát xung quanh, sau đó bình tĩnh nhìn về phía mình, rồi đi tới.

Thân thể anh hơi cứng lại, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ.

Bà ta nhanh chóng đi tới, đứng cạnh bàn, ánh mắt lạnh lùng, giống như mang theo thù hận, tay nắm thật chặt túi xách, dùng sức bóp đến mức khớp xương đều trắng bệch.

Hứa Cung Diễn rời khỏi ghế: "Mẹ..."

Anh định kéo ghế mời Miya Diệc ngồi, nhưng bà lại lạnh lùng ngắt lời anh, nghiến răng nói từng chữ: "Mặt mày giống ông ta đấy."

"Ba nói mắt con giống mẹ..."

"Cho nên nhìn thấy mày, tao thấy thật buồn nôn." Miya Diệc tiến lên hai bước, gắt gao nhìn chằm chằm anh, trong mắt đầy ý hận: "Thằng trời đánh, mày có biết mày và ba mày đã hủy hoại cuộc đời tao như thế nào không?"

Tiểu tiện chủng?

Hứa Cung Diễn bị cách gọi của bà như đâm một nhát đau điếng, anh nắm chặt nắm đấm, thấp giọng nói: "Con là con trai của mẹ, vụ tai nạn xe cộ đó cũng không phải do ba gây ra..."

"Mày là thằng trời đánh nào chứ không phải con trai tao." Miya Diệc ngắt lời anh, bả vai run dữ dội, âm thanh càng trở nên bén nhọn: "Tao hận không thể giết chết ba mày."

Hứa Cung Diễn không biết tại sao bà hận mình và ba như vậy.

Là vì vụ hỏa hoạn kia sao?

Hứa Cung Diễn cúi mắt: "Con biết mấy năm nay mẹ rất khổ, con xin lỗi... ba rất nhớ mẹ, mỗi khi nhắc đến mẹ đều rơi lệ."

Anh cầm bó hoa sơn trà trên bàn lên, cẩn thận đưa cho Miya Diệc, nói lấy lòng: "Con mang hoa sơn trà mà mẹ thích..."

Miya Diệc sầm mặt lại, hất ra: "Tao không thích hoa sơn trà!"

Bó hoa rơi xuống, cánh hoa màu trắng rơi tung tóe đầy đất.
Bình Luận (0)
Comment