Anh nghĩ đến hàng chục tình huống khó khăn mà Dương Yến gặp phải, chỉ là không nghĩ đến, cô đến Hàng Khê để tìm Hứa Cung Diễn, mà lại không nói nguyên nhân cho anh, trực tiếp muốn chia tay với anh!
Trần Khang lặng lẽ cách xa anh vài bước, run rẩy.
Anh đi theo tổng giám đốc Phương lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ… giận dữ này của anh ấy.
Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Bác sĩ cảm thấy tình huống không được đúng, liền nói qua vài câu với Phương Tinh Nghị rồi vội vã rời đi.
Chỉ còn Phương Tinh Nghị và Trần Khang đứng ở đó.
Hành lang bệnh viện, người người qua lại, Phương Tinh Nghị cao lớn, xuất chúng đứng đó, người qua đường còn tưởng rằng anh là diễn viên đến đây đóng phim, cứ mãi nhìn về phía bọn họ.
Đứng đó một lúc, Trần Khang không chịu nổi nữa, cứng rắn mở miệng: “Tổng giám đốc Phương, anh còn muốn làm gì nữa thì cứ bảo tôi, chúng ta đừng đứng mãi ở đây nữa.”
Phương Tinh Nghị nhìn anh, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Trần Khang căng thẳng.
“Trần Khang.” Phương Tinh Nghị gọi tên anh, giọng nói trầm thấp, còn có một sự áp bức: “Lúc tôi mượn điện thoại cậu, cậu rất căng thẳng, đáy mắt lại còn có sự chột dạ nữa.”
Vãi! Tổng giám đốc Phương có hỏa nhãn kim tinh đấy à.
“Có, có sao…” Trần Khang “haha” cười, nói dối một cách khó khăn: “Hahaha, tôi sợ tổng giám đốc Phương vào Wechat của tôi, tôi có chứng suy nghĩ vớ vẩn.”
Phương Tinh Nghị nhếch mép: “Tôi làm ông chủ của cậu lâu như vậy, sao tôi lại không biết cậu có chứng này nhỉ?”
“Gần đây mới có…”
“Có phải cậu biết điều gì đó không?”
Trần Khang lại có chút chột dạ, giọng nói cũng trở nên nhỏ đi: “Tôi không biết.”
Phương Tinh Nghị không muốn phí lời với anh, liền mở khóa điện thoại, gọi điện cho Lục Văn Thù: “Lão tứ, giúp anh tra nhật kí cuộc gọi của cái điện thoại này, vào TXJ xem xem có thể tra được đoạn ghi âm từ một số điện thoại cụ thể nào đó hay không.”
“Tổng giám đốc Phương! Tôi khai, tôi sẽ khai hết!” Trần Khang lập tức giơ tay đầu hàng.
Mẹ nó! Xém chút thì anh quên mất, Phương thị có hợp tác với TXJ, quyền lợi không hề ít, nếu như thật sự để Lục Văn Thù vào hệ thống của TXJ, tra được đoạn hội thoại đó, thì xong đời!
Dưới ánh mắt sắc bén của Phương Tinh Nghị, Trần Khang nuốt nướng miếng, yếu ớt nói: “Đại… à không phỉa, cô Dương gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi giấu anh, thật xin lỗi.”
“Cô ấy tìm cậu làm gì?”
“Cô ấy, cô ấy…” Trần Khang sắp xếp lại hệ thống ngôn ngữ: “Hình như cô ấy khóc, nói với tôi phải đi làm một số chuyện, bảo tôi chăm sóc tốt cho anh, còn có cả Nhược Linh nữa.”
Phương Tinh Nghị cẩn thận quan sát sắc mặt của Trần Khang, dường như đang xác định độ chân thật trong lời nói của anh.
“Có nói là đi đâu không?” Tìm lâu như vậy rồi, lại phát hiện Dương Yến đang ở cùng một chỗ với Hứa Cung Diễn, anh cảm thấy rất nôn nóng, anh mở bớt cúc áo phía trên ra, để lộ xương quai xanh.
Trên người vẫn mang hơi thở lạnh lẽo, khiến người khác phải cách xa.
Trần Khang lắc lắc đầu.
Đây vốn dĩ là lời nói dối mà anh bịa ra, hơn nữa, anh cũng không biết Dương Yến sẽ đi đâu.
Ánh mắt Phương Tinh Nghị trầm xuống, hỏi anh: “Sau khi cậu trở về từ Yên Kinh, có phải đã chạy đến chỗ Quan Thường Phúc hay không?”
Trần Phong cố gắng trấn định, nhưng gương mặt lại khẽ run rẩy, cảm thấy tổng giám đốc Phương thật sự rất đáng sợ, rõ ràng anh không hề nói cái gì, vậy mà anh ấy có thể đoán một cách chính xác anh đã đi đâu!
“Nhìn cậu như vậy, chắc là cậu ta chưa chạy đi rồi.” Phương Tinh Nghị cười lạnh, rời đi, rồi vào điện thoại của Trần Khang tìm số điện thoại của Quan Thường Phúc.
Trần Khang nhanh chóng đi theo, thầm thương xót cho Quan Thường Phúc.
Xin lỗi chị, xin lỗi đại ca, là do tổng giám đốc Phương quá tài giỏi, em không phải đối thủ của anh ấy!
Điện thoại được kết nối, Phương Tinh Nghị liền hỏi: “Chị cậu đi đâu rồi?”
“Ra nước ngoài rồi, ngồi du thuyền.” Quan Thường Phúc nghe thấy giọng nói của anh, đoán chừng anh đã điều tra ra hết, cũng không có ý định giấu diếm: “Một tiếng trước, tôi mua vé thuyền cho hai người.”
“Cô ấy ở cùng với Hứa Cung Diễn?”
“Đúng vậy.” Quan Thường Phúc lại nói: “Tổng giám đốc Phương, anh cũng đừng phí sức đi kiếm nữa, bọn họ dùng thân phận giả, lúc đó có đến mấy du thuyền rời cảng, người của anh không tìm được bọn họ đâu.”
Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: “Tôi muốn biết lí do.”
Anh tin tưởng Dương Yến và Hứa Cung Diễn không có gì cả, nhưng đột nhiên cô muốn chia tay với anh, lại còn đi cùng Hứa Cung Diễn ra nước ngoài, khiến anh cảm thấy rất sốt ruột.
Anh chỉ sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
“Tổng giám đốc Phương, anh đã chia tay với chị tôi rồi.” Quan Thường Phúc ngừng một lát, lại nói: “Chị ấy muốn làm gì cũng không cần thiết phải nói với anh, hơn nữa tôi cũng không biết rõ.”
Phương Tinh Nghị lạnh giọng nói: “Nếu như cậu thật sự không biết, cậu sẽ không nói như vậy. Tôi cũng không ép cậu nữa, cô ấy muốn ra nước ngoài như vậy thì cứ để cô ấy đi đi, rồi cô ấy cũng sẽ gọi điện về thôi.”
Nói xong anh liền cúp máy.
Phương Tinh Nghị xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, đó là lúc anh cùng Dương Yến đi RB chơi nhận được một phần quà, còn do đích thân Dương Yến đeo lên cho anh, xem như là xác nhận quan hệ của hai người họ.
Trần Khang cảm thấy Phương Tinh Nghị không còn đáng sợ như lúc trước nữa, mới dám tiến lên: “Tổng giám đốc Phương, chúng ta đi đâu?”
“Về Nam Thành.”
Cô muốn đi làm gì thì cứ để cô đi, nhưng chỉ mong lúc cô gặp nguy hiểm sẽ gọi điện cho anh.
Chỉ mong như vậy.
*
Lục Văn Thù vốn không biết giữa Dương Yến và Phương Tinh Nghị xảy ra chuyện gì, có điều từ lúc Phương Tinh Nghị bảo anh tra tung tích của Dương Yến, anh đoán chắc hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng cũng không muốn nhúng tay vào.
Sau khi ba chết, công ty rối ren, mấy ngày nay anh đều phải ở công ty tăng ca, thường thường đến bảy tám giờ tối mới về nhà.
Cũng may là nhà anh không trống vắng, mà còn có một chút ấm áp.
Sau khi vào nhà, Lục Văn Thù cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, cách đó không xa, anh nghe thấy âm thanh truyền đến từ trong phòng bếp, đi qua xem mới phát hiện mẹ anh và Lâm Thanh Dung đang ở phòng bếp.
Mẹ Lục đang dạy Lâm Thanh Dung nấu món Ý.
Lâm Thanh Dung tay chân loạn xạ, thường xuyên đánh đổ mọi thứ, mẹ Lục chỉ cười, không hề có nửa ý trách móc.
“Mẹ, hai người đang làm gì vậy?” Lục Văn Thù vừa cởi cúc áo vừa bước vào phòng bếp: “Chuyện nấu nướng này giao cho người giúp việc là được rồi, cần gì bận rộn như vậy?”
Mẹ Lục thấy anh đã về, “hừ” một tiếng: “Chúng ta muốn ăn đồ ăn tự nấu, cần con quan tâm sao? Đợi lát nữa sẽ bảo người giúp việc làm cơm cho con ăn, con tự ăn một mình đi!”
Lục Văn Thù “hihi” xin tha thứ: “Chẳng phải là con sợ sẽ khiến hai người mệt mỏi hay sao!”
“Ai da, anh đừng đứng đó nữa, mau phụ em lấy đĩa ra đây.” Lâm Thanh Dung gọi anh, đôi tay vẫn đang bận rộn: “Nước sốt thịt đun lâu sẽ không còn chuẩn vị nữa, nhanh lên!”
“Đến đây đến đây!” Lục Văn Thù mở tủ bếp ra, lấy ra vài cái đĩa.
Đổ nước sốt thịt ra đĩa, hương thơm bay khắp căn phòng.
Lục Văn Thù hít sâu một hơi, khen ngợi: “Thơm thật, tay nghề của cục cưng càng ngày càng tiến bộ rồi! Anh cảm thấy mình có thể ăn cả năm đĩa cũng chưa là gì!”
“Anh nằm mơ đấy à, em cũng không làm nhiều như vậy!”
“Cục cưng không muốn nuôi anh béo sao?” Lục Văn Thù nhích lại gần, vứt bỏ hết mặt mũi thơm cô: “Nuôi béo rồi thì người khác không thể cướp đi mất, tốt biết bao!”
Lâm Thanh Dung lườm anh: “Anh tự luyến thật đấy, cứ làm như ai cũng thích mình không bằng.”
“Lại không phải sao, dù sao anh cũng đẹp trai như vậy.”
Mẹ Lục lắc lắc đầu, không thể tiếp tục nhìn hai người họ khoe ân ái liền tự giác ra ngoài.
Rất nhanh bữa tối đã được làm xong.
Lúc ăn cơm, mẹ Lục nhìn bọn họ, cười dịu dàng nói: “Ba của Văn Lục mới mất, trong ba năm hai đứa không thể làm hôn lễ, nhưng không ảnh hưởng đến việc hai đứa đăng kí kết hôn.
Sau khi Lâm Thanh Dung hiểu được ý của bà, mặt liền đỏ ửng: “Bác gái, chuyện này, chuyện này để sau rồi nói…”
“Không cần để sau này, anh thấy được đấy!” Lục Văn Thù tán đồng ý kiến của mẹ Lục, nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày mai là thứ tư, ủy ban nhân dân vẫn làm việc, buổi sáng chúng ta đi một chuyến.”