Nam Thần Nhà Tôi

Chương 332

Phía dưới bàn Lâm Thanh Dung đá mạnh một phát vào chân anh ta.

“Ai! Cục cưng em đá anh làm gì?” Lục Văn Thù cố ý giả vờ dáng vẻ như anh đang rất đau đớn: “Vậy thì đi buổi chiều nhé?”

Lâm Thanh Dung không thèm để ý đến anh ta nữa, quay sang nói chuyện với mẹ Lục: “Bác gái, chuyện của con và Văn Thù, ba mẹ con vẫn chưa biết, con cần một chút thời gian nữa để thương lượng với họ.”

“Chuyện này cũng có lí.” Mẹ Lục thấu hiểu, dịu dàng cười: “Thanh Dung à, Văn Thù nhà bác có hơi nghịch ngợm, nhưng bác thật sự rất hi vọng hai đứa có thể ở bên nhau, con xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình cũng rất vừa ý với bác.”

Lục Văn Thù phản đối: “Mẹ, con không nghịch ngợm, con rất nghiêm chỉnh đấy!”

Mẹ Lục cười lạnh: “Con là do mẹ sinh ra, mẹ lại còn không biết tính cách của con chắc? Tổ tông tích đức, để con gặp được một cô gái tốt như Thanh Dung, nếu không mẹ còn phải lo lắng cho con cả đời này!”

“Được được, lần sau con sẽ đi cảm tạ tổ tông.” Lục Văn Thù ôm Lâm Thanh Dung vào trong lòng, cười vui vẻ: “Cho con một nàng dâu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy!”

Lâm Thanh Dung khẽ cười, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Ăn cơm xong, ngồi ở phòng khách một lúc, Lâm Thanh Dung đi lên tầng chuẩn bị nước tắm.

Sau đó Lục Văn Thù cũng theo lên, nói cho cô biết chuyện Phương Tinh Nghị tìm anh điều tra tung tích của Dương Yến: “Mấy ngày nay chị dâu có tìm em không? Bọn họ làm sao vậy?”

Lâm Thanh Dung lắc đầu, tỏ vẻ như mới biết: “Sao vậy, Yến và tổng giám đốc Phương xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lục Văn Thù sờ sờ cằm: “Anh cảm thấy hình như xảy ra chuyện gì đó rồi, hay là em gọi điện cho chị dâu hỏi xem?”

“Gọi rồi, nhưng cô ấy tắt máy.” Lâm Thanh Dung nói: “Vốn dĩ hôm nay em muốn về chung cư, nhưng lại thấy Yến không nghe máy nên cũng không về nữa.”

Lục Văn Thù nói: “Cũng không biết có phải vấn đề tình cảm không, thật là, chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của bọn họ.”

“Tổng giám đốc Phương sẽ xử lí tốt thôi.” Lâm Thanh Dung vỗ vỗ anh: “Được rồi đừng nghĩ nữa, mau chóng đi tắm đi.”

“Không tắm cùng sao?”

“Không!” Lâm Thanh Dung lườm anh, tức giận nói: “Thật không hiểu nổi anh ở công ty mệt mỏi như vậy, đến tối lấy đâu ra nhiều sức lực vậy, lúc nào cũng suy nghĩ vớ vẩn!”

Lục Văn Thù tỏ vẻ vô tội: “Anh không có, anh chỉ là muốn tắm cùng em thôi.”

“Không dám tin anh!”

Lâm Thanh Dung không để ý đến anh, mở cửa ra ngoài, kết quả lại bị Lục Văn Thù kéo lấy cánh tay cô, hai người cùng rơi vào trong bồn tắm, cả người ướt dũng.

Lục Văn Thù thơm lên tay cô, đôi mắt dài hẹp khẽ híp lại: “Cục cưng, em cảm thấy anh có đẹp trai hay không?”

“…”

Lúc ra khỏi phòng tắm, Lâm Thanh Dung không ngừng mắng, còn liên tiếp đạp chân anh.

Lục Văn Thù chịu đựng mọi thứ, còn nịnh bợ đi lấy máy sấy sấy tóc cho cô.

Lâm Thanh Dung ra vẻ vô tình hỏi: “Ngài Yến đã nói với anh tiến trình nghiên cứu Ixora chưa?”

“Chưa, anh cũng không có hứng thú.” Lục Văn Thù lười biếng nói: “Anh cảm thấy anh ta không thể thành công. Ai, có thể qua một thời gian ngắn nữa, còn phải đưa tiền qua cho anh ta nữa!”

“Nghiên cứu Ixora tốn tiền như vậy sao?”

“Từ lúc anh ta mượn tiền từ chỗ anh, còn có anh ba và anh hai vài lần, anh cảm thấy chắc là tốn.”

“Chuyện nghiên cứu này đúng là người bình thường không thể làm được.” Lâm Thanh Dung cảm thán, lại tò mò hỏi anh: “Vậy nhóm nghiên cứu của ngài Yến có bao nhiêu người, anh từng đến đó chưa?”

Lục Văn Thù nói: “Từng đi đến, đó là một nơi vô cùng hẻo lánh, lái xe đến đó cũng rất tốn thời gian, thành viên thì có khoảng bảy tám người, làm nghiên cứu rất tốn sức, đám người đó, đầu cũng sắp trụi tóc rồi.”

“Em thấy ngài Yến vẫn còn rất nhiều tóc mà!”

“Anh ta không đẹp trai, nếu như còn bị trọc nữa thì không có người phụ nữ nào thèm nữa rồi.” Lục Văn Thù vui vẻ đáp.

“Em nghe nói, ngài Yến mua phòng thí nghiệm ở nước F?”

Lục Văn Thù “ừm” một tiếng, không hề giấu diếm: “Phía bắc nước F, có rất nhiều cơ sở nghiên cứu đều ở đó, có điều em hỏi chuyện này làm gì, lẽ nào em muốn tham gia à?”

Gương mặt Lâm Thanh Dung tràn đầy sự sùng bái: “Đúng vậy, em rất ngưỡng mộ những người làm nghiên cứu giống như ngài Yến.”

“Vậy thì em chết tâm đi, anh sẽ không đưa em đi đâu!” Lục Văn Thù ghen tức: “Phòng nghiên cứu rách nát đó của anh ta chẳng đẹp đẽ chút nào, cục cưng nhìn anh là được rồi!”

“Anh có gì đáng nhìn chứ!” Lâm Thanh Dung tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.

“Anh không chỉ đẹp trai, thậm chí còn biết làm nhiều chuyện khác.” Lục Văn Thù cười, đột nhiên ôm lấy Lâm Thanh Dung.

Anh ném cô xuống giường: “Anh thị phạm cho em xem!”

“Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện không đứng đắn này!”

Cô thật sự phục người đàn ông này, anh có thật sự ở công ty nghiêm túc xử lí công việc không vậy?

Sao về nhà rồi mà sức khỏe vẫn dồi dào như vậy!

*

Đang mê man ngủ, Lục Văn Thù quay người lại, muốn ôm Lâm Thanh Dung vào lòng, nhưng lại vơ vào khoảng không.

Lâm Thanh Dung vốn dĩ ngủ bên cạnh anh, không biết đã đi đâu rồi.

Lục Văn Thù mở điện thoại ra xem, đã sáu giờ hơn rồi, đoán chừng Lâm Thanh Dung xuống nhà chuẩn bị bữa sáng.

Mấy ngày trước cô cũng dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng.

Lục Văn Thù vuốt vuốt tóc, đang định mặc quần áo thì điện thoại có tin nhắn gửi đến.

Số điện thoại lạ: Cậu Lục, thêm facebook của tôi.

Bị điên à!

Lục Văn Thù không để ý, tắm rửa xong, thay một bộ vest xuống nhà, lại phát hiện người giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng, đôi tay đang cài cúc áo cũng ngừng lại: “Vợ tôi đâu?”

Người giúp việc đáp: “Cô chủ hình như đã ra ngoài từ sớm rồi ạ.”

Lục Văn Thù nhíu mày: “Sao lại hình như, lẽ nào lúc cô dậy đã không nhìn thấy cô ấy rồi?”

“Vâng ạ.” Người giúp việc cúi đầu đáp: “Lúc tôi đi vào không nhìn thấy giày của cô chủ, chắc là cô ấy đã ra ngoài từ sớm.”

Lục Văn Thù ngồi xuống bàn ăn, gọi điện thoại cho Lâm Thanh Dung.

Không ai nghe máy.

Lẽ nào Dương Yến xảy ra chuyện gì, gọi cô ấy qua đó rồi?

Lục Văn Thù suy nghĩ, mở messenger nhắn tin cho Lục Văn Thù, lại nhận được lời nhắc nhở kết bạn.

Tài khoản này anh mới đăng kí, chỉ mới nói cho một số đối tác làm ăn, và những người cấp cao trong công ty, anh tưởng đây là đối tác làm ăn trước kia, liền đồng ý.

Đối phương rất nhanh đã gửi tin nhắn đến: Cậu Lục, tôi là Hạ Tử Du, chúng ta nói chuyện đi.

Mẹ nó, tên ẻo lả này sao lại biết được messenger của anh!

Lục Văn Thù đang định hủy kết bạn, đối phương lại gửi một video đến, trong đó là tấm lưng mảnh khảnh của một người phụ nữ, người phụ nữ đó thi thoảng ngân ra vài âm điệu quen thuộc đến mức khiến anh nhíu mày lại.

Gương mặt Lục Văn Thù trầm xuống, gửi một tin nhắn qua: Gặp ở đâu!

Sau khi lấy được địa chỉ, anh đứng dậy đi ra cửa, đi vào gara lấy xe, anh tăng tốc trên con đường vắng người, rất nhanh đã đến được địa điểm hẹn gặp.

Lục Văn Thù bước vào nhà hàng, vừa nhìn đã thấy một thanh niên gầy nhom ngồi ở một chiếc bàn trong góc.

Anh kéo ghế ra, đối diện với người thanh niên đó, nhíu mày, chế giễu: “Xem ra sau khi cậu bị công ty phong sát, cuộc sống khá thảm hại nhỉ!”

“Đúng vậy.” Người thanh niên nghiến răng, ánh mắt hiện lên sự tức giận: “Tôi nào phải đối thủ của cậu Lục.”

Vốn dĩ anh ta đang ở trong ngành giải trí vô cùng phát triển, đột nhiên lại bị dính phải scandal, công ty cũng không giúp giải quyết, đến khi anh ta bị phong sát, còn nói với anh sau này không nên đắc tội với người không thể đắc tội.

Anh vừa điều tra, liền phát hiện được là do Lục Văn Thù ra tay.

Lục Văn Thù vắt chéo chân, lười biếng nói: “Nếu như cậu đã biết rồi, vẫn còn dám ở trước mặt tôi nông nổi như vậy?”

Hạ Tử Du không nói gì, đưa điện thoại đến trước mặt anh, mở video.

Video này còn rõ nét hơn so với cái mà anh gửi cho Lục Văn Thù, cả hai người đều không bị làm mờ, người đàn ông là Hạ Tử Du, người phụ nữ chỉ lộ ra một nửa bên mặt nhỏ nhắn.
Bình Luận (0)
Comment