Nam Thần Nhà Tôi

Chương 475

Dương Yến đứng đó cả một lúc lâu, và mãi cho đến khi hai người đàn ông từ phòng phẫu thuật đi ra gọi cô, cô mới tỉnh thần lại.

Nhìn khuôn mặt sưng đỏ bầm tím của hai người họ thì cô cũng biết người của Phương Tinh Nghị đã ra tay rất nặng.

“Xin lỗi, để hai người bị đánh rồi.”

Dương Yến đã trả cho họ gấp đôi tiền công, rồi nói không còn chuyện gì nữa, bảo họ đi và cô sau đó cũng đi luôn.

Cô về công ty xử lý công việc.

Đến năm giờ chiều cô lái xe đến khu nhà của Phương Tinh Nghị nhưng không vào.

Dương Yến gọi điện thoại cho Trường Bình: “Trường Bình, thu dọn đồ của con đi, dì đang đứng trước cửa khu nhà đợi con.”

Trường Bình cũng không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn đồng ý.

Vài phút sau, Dương Yến nhìn thấy ở phía xa xa kia Trường Bình xách theo một chiếc vali nhỏ từ trong tiểu khu đi ra, con Berger cũng vẫy vẫy đuôi đi theo phía sau cậu bé.

Dương Yến bước xuống xe, và giúp bé bỏ vali vào trong cốp xe.

Sau đó cô cúi đầu nhìn con chó Berger theo sau Trường Bình và nói: “Nó không đi theo chúng ta được.”

“Tại sao vậy ạ?” Trường Bình rất muốn đem theo con chó, bé cất giọng van nài: “Dì ơi, cho nó theo chúng ta đi đi, nó ở chỗ chú ba không có ai dắt đi dạo hết, tội nghiệp lắm.”

Dương Yến có chút mềm lòng, nhưng cuối cùng cô vẫn phải cắn răng nói: “Không được, đây là chó của chú ba con, đưa nó vào đi.”

“Dì à…”

“Con còn nói nữa là dì cũng không dắt con theo luôn đó.”

Dương Yến làm mặt lạnh, không có chút ý thương lượng nào nên Trường Bình đành ỉu xìu dắt Berger về.

Một lát sau, bé lại tỉu nghỉu bước ra.

Dương Yến lái xe đưa Trường Bình về căn hộ.

Cô đã nói trước với Lâm Thanh Dung rồi, cô sẽ để căn phòng ngủ ở sát vách cho Trường Bình tạm thời ở, Lâm Thanh Dung cũng đã đồng ý.

Sau khi dọn dẹp đồ xong, Dương Yến đưa Trường Bình tới chỗ của Tưởng Song Kỳ.

Dì Lâm mới vừa mua đồ ăn về định vào chuẩn bị cơm tối, bà mở cửa ra thấy Dương Yến dắt theo một đứa trẻ thì liền sững sờ: “Cô Dương, đứa trẻ này là…”

Dương Yến đáp: “Là con của bạn cháu, tạm thời nó ở chỗ cháu nên sau này có thể sẽ hay tới đây chơi, nhờ dì chăm sóc rồi.”

Trường Bình ngoan ngoãn chào hỏi dì Lâm: “Chào dì, con tên là Trường Bình.”

“Thật là ngoan quá.” Dì Lâm xoa xoa đầu bé: “Vào nhà đi, tối nay hai người muốn ăn gì?”

“Không sao đâu, dì về trước đi, bữa tối để cháu làm là được rồi.”

Dương Yến thường hay đến đây, mỗi lần đến đều muốn đích thân làm cơm cho Tưởng Song Kỳ bọn họ ăn, nên dì Lâm cũng quen rồi, bà nói với cô rằng đang hầm một nồi canh chim bồ câu bên trong xong rồi rời khỏi.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Lâm Thanh Dung từ phòng ngủ bước ra: “Ni Ni, hôm nay không bận việc công ty sao?”

Sau khi đổi chỗ ở, tâm tình của Lâm Thanh Dung rõ ràng đã trở nên tốt hơn rất nhiều, chứng ốm nghén của cô ấy cũng không còn nghiêm trọng nữa, mới một thời gian ngắn mà trên khuôn mặt đã mập thêm một chút thịt rồi, sắc mặt trông cũng rất tốt.

“Không bận, tớ đón Trường Bình đến rồi.”

Dương Yến quay người lại ôm Trường Bình đến: “Giới thiệu cho con một chút, đây là dì Thanh Dung của con, dì ấy mang thai rồi cho nên ở đây dưỡng thai. Chuyện dì ấy ở đây con không được nói cho ai nghe đâu đó, bao gồm mấy người chú của con luôn.”

“Ừm, con biết rồi!” Trường Bình gật đầu, sau đó lên tiếng chào hỏi Lâm Thanh Dung: “Dì ơi, không phải dì nói cô út của con sống ở đây sao? Sao không thấy cô út đâu?”

Lâm Thanh Dung mỉm cười đáp: “Cô ấy còn đang ngủ, đợi lát nữa cổ ngủ dậy rồi nói.”

“Ngủ trưa tới bây giờ à?” Dương Yến lo lắng hỏi: “Có phải em ấy không khoẻ chỗ nào không?”

“Tối hôm qua em ấy cứ một mực kéo tớ xem phim kinh dị chung, nên sợ chết khiếp rồi.” Vẻ mặt Lâm Thanh Dung mang đầy sự bất lực: “Sáng sớm nay tớ dậy thì phát hiện em ấy vẫn còn đang lướt WB tới sáng luôn, sau khi ăn cơm trưa xong thì về phòng ngủ rồi.”

Dương Yến không nói nên lời: “Sao cậu không nói em ấy, còn coi chung với em ấy nữa? Cậu đang mang thai đó, không sợ hả?”

“Em ấy cứ khăng khăng đòi xem, còn không cho tớ ngủ nữa.” Lâm Thanh Dung nhún nhún vai: “Là phim zombie thôi, tớ thấy không sợ gì hết.”

Dương Yến: “…”

Trường Bình chen cái miệng nhỏ vào: “Có hay không, con cũng muốn xem!”

“Hay lắm, tới đây dì mở cho con coi.”

“Vâng!”

Nhìn Lâm Thanh Dung đưa Trường Bình vào phòng khách, Dương Yến đành bất lực lắc lắc đầu, sau đó đi vào nhà bếp bắt đầu bận rộn.

Chỉ một lát sau, Lâm Thanh Dung cũng vào nhà bếp.

Cô vừa giúp Dương Yến một tay vừa hỏi: “Nó ở nhà Tổng giám đốc Phương không phải rất tốt sao, sao lại đón nó về rồi?”

Động tác thái rau của Dương Yến chợt khựng lại, cô mím mím môi nói: “Sợ Tổng giám đốc Phương chăm sóc không tốt. Nhà anh ta ngoại trừ một con chó thì không có ai chơi với Trường Bình được hết, nếu sống ở đây thì còn tới tìm mấy cậu chơi được.”

“Tớ thấy sắc mặt cậu kém lắm…” Lâm Thanh Dung ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ni Ni, cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao, Trường Bình mới là có sao đó.”

Dương Yến vừa làm việc vừa bình tĩnh kể cho Lâm Thanh Dung nghe về chuyện vợ chồng Tống Tịnh Hoà xảy ra chuyện, còn bà Ngự đã đem một cô gái đến giường của Ngự Văn Đình, cô gái đó mang thai rồi, cô muốn đưa cô gái đó đi phá thai nhưng lại bị Phương Tinh Nghị ngăn cản.

Lâm Thanh Dung nghe đến cả một lúc lâu vẫn chưa thể phản ứng lại được, vẻ mặt trông rất sững sờ.

Mấy phút sau, Lâm Thanh Dung mới hỏi: “Phương Tinh Nghị không biết người phụ nữ đó sao lại mang thai sao, tại sao còn ngăn cản?”

“Anh ta biết.” Dương Yến nhàn nhạt đáp: “Anh ta nói nhà họ Ngự và nhà họ Nam có giao hảo. Vu Tư Thuần là con gái độc nhất của Trưởng quan Nam, nếu mình động vào cô ta thì nhà họ Nam sẽ không bỏ qua cho mình.”

Lâm Thanh Dung nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh ta không muốn cậu bị dính líu, anh ta muốn bảo vệ cậu…”

“Trước đây anh ta muốn ép tớ phá thai.”

“...” Dương Yến không nhìn sắc mặt của Lâm Thanh Dung mà dùng ngữ khí bình tĩnh nói tiếp: “Lúc trước khi đi Li Giang quay phim, anh ta đã đưa cho tớ một phần canh vịt, trong đó có thuốc hoạt huyết, uống vào thì rất dễ bị sảy thai.”

“Anh ta đã biết tớ mang thai lâu rồi, anh ta không muốn nó nên mới muốn ép tớ bỏ đi. Hôm nay cũng vậy, anh ta cũng đưa tớ đi kiểm tra số tháng, lại muốn ép tớ bỏ nữa.”

Lâm Thanh Dung đi tới ôm Dương Yến, rồi nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tớ không biết gì cả…”

“Không cần xin lỗi đâu, cũng đâu phải lỗi của cậu.” Dương Yến mỉm cười: “Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, anh ta có thể tìm mọi cách để ép tớ bỏ đứa con, bạc tình như vậy sao là nghĩ cho tớ được?”

“Vậy cậu mà đứa nhỏ làm sao bây giờ?”

“Con tớ tớ sẽ tự nuôi.” Dương Yến cúi đầu nhìn chiếc bụng đang hơi nhô nhô lên của mình, đáy lòng cô chợt mềm nhũn: “Đợi sản phẩm mới của công ty được ra mắt, làm xong mọi chuyện tớ sẽ đi nước ngoài.”

Lâm Thanh Dung lên tiếng hỏi: “Đi cùng Hứa Cung Diễn sao?”

Ánh mắt Dương Yến khẽ lập loè một chút, một lát sau cô mới lên tiếng: “Anh ta rất bận, mình cũng chỉ muốn sống một mình.”

Lâm Thanh Dung cũng không hỏi gì nữa: “Cậu quyết định là được rồi.”

“Đợi em bé ổn định, tớ sẽ bí mật đưa cậu ra nước ngoài.” Dương Yến nói: “Tớ đã tìm người làm hộ chiếu rồi, nếu cứ trốn như vậy anh ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy thôi.”

“Ừm, nghe cậu hết.”

Có người giúp đỡ, cơm tối được chuẩn bị xong rất nhanh.

Dương Yến bưng các món ăn lên bàn, rồi gọi Trường Bình ra ăn cơm, sau đó cô đến phòng của Tưởng Song Kỳ, thấy cửa đóng kín mít cô đành gõ gõ cửa.

“Kỳ Kỳ, ăn cơm thôi.”

Gọi tới vài tiếng mà cũng không có tiếng đáp lại, Dương Yến đã mở cửa đi vào.

Tấm rèm che nắng trong phòng ngủ được kéo lại một nửa, ánh đèn trông khá tối tăm.

Cô bước tới, thấy Tưởng Song Kỳ vẫn còn đang ngủ say, nhưng hai hàng lông mày của cô ấy lại nhau lại rất dữ dội, như thể đang không yên giấc vậy.

“Kỳ Kỳ.” Dương Yến vỗ nhẹ vào mặt cô.

“Đừng đi…” Tưởng Song Kỳ lẩm bẩm, cô nghiêng đầu qua, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: “Đừng đi mà…”

Dương Yến nghĩ cô gặp ác mộng nên định đánh thức cô dậy, nhưng Tưởng Song Kỳ đột nhiên bật khóc nức nở trong giấc mơ, đôi mắt cô nhắm chặt lại, không ngừng tuôn nước mắt lã chã.

“Không được đi…về đây đi mà…”

Cô ấy gào khóc đầy đau đớn, đôi tay thì cứ vung loạn xạ như muốn nắm lấy cái gì đó: “Cầu xin anh, đừng đi mà…”

….….
Bình Luận (0)
Comment