Nam Thần Nhà Tôi

Chương 476

Dương Yến không biết Tưởng Song Kỳ đã mơ thấy gì nhưng thấy cô ấy khóc dữ dội như vậy, đáy lòng cô cũng cảm thấy khó chịu theo.

Sau khi khóc một hồi, Tưởng Song Kỳ mới bình tĩnh trở lại.

Lúc cô mở mắt ra nhìn thấy Dương Yến, còn tưởng mình đang nằm mơ, cô đưa tay dụi dụi mắt mình: “Chị Dương Yến, chị đến rồi à? Sao chị không kêu em dậy?”

Cô vừa mới khóc nên giọng nói có chút khàn khàn.

Dương Yến lau nước mắt cho cô và khẽ hỏi: “Sao vậy, sao lúc em ngủ khóc thương tâm thế?”

“Em cũng không biết.” Tưởng Song Kỳ ngồi dậy, cô cau mày lại cố nhớ về giấc mơ của mình: “Em mơ thấy có một chàng trai, anh ấy nói anh ấy tốt nghiệp rồi nên muốn lấy em, nhưng em mãi vẫn không nhìn rõ mặt của anh ấy được.”

“Kỳ lạ quá, anh ấy nói muốn lấy em, em còn đồng ý, sau đó chúng em còn đi chọn váy cưới, đi mua nhẫn, đi nhà thờ cử hành hôn lễ, nhưng khi đứng trước mặt cha xứ, anh ấy lại đột nhiên nói có việc phải đi gấp, rồi vứt em lại và chạy đi.”

“Em cũng không biết sao nữa, cảm giác như tim em bị người ta bóp lấy vậy đó, khó chịu lắm…em sợ anh ấy sẽ một đi không trở lại nên đã xách theo tà váy cưới đuổi theo, nhưng cho dù em có kêu gào như thế nào, anh ấy cũng không quay đầu lại.”

Tưởng Song Kỳ nói, trong lòng lại cảm thấy buồn.

Sau đó cô lại không kìm được mà khóc tiếp.

Cô vừa đưa tay quệt vệt nước mắt vừa nói: “Lúc đó em thấy rất khó chịu, nên không ngừng khóc được. Chị Dương Yến, chị nói xem tại sao em lại không nhìn rõ được mặt của anh ấy? Hơn nữa tại sao em lại khóc?”

Tưởng Song Kỳ không biết chàng trai đó là ai nhưng Dương Yến thì biết.

Tuy Tưởng Song Kỳ bị thôi miên rồi nhưng đầu óc cô ấy vẫn còn lưu lại hình bóng của Quách Thường Phúc, thỉnh thoảng cô lại nhớ tới cậu ta.

Cô ấy rốt cuộc yêu nhiều đến bao nhiêu mà mới có thể mơ như vậy?

“Ngốc, giấc mơ luôn trái ngược với hiện thực mà, em đừng nghĩ nhiều nữa.” Dương Yến mỉm cười an ủi cô: “Chị đoán cậu ấy cũng rất yêu em, nói không chừng một ngày nào đó sẽ tới tìm em đó.”

Hai hàng lông mày của Tưởng Song Kỳ vẫn còn cau lại, bộ dạng như đang nghi ngờ: “Anh ấy nói sau khi tốt nghiệp…vậy anh ấy còn nhỏ hơn em sao, có khi nào rất xấu không, có khi nào sau này em còn phải dỗ dành cậu ấy nữa không?”

“Không đâu.” Dương Yến đảm bảo với cô: “Cậu ấy rất đẹp trai, rất có trách nhiệm, cậu ấy sẽ chiều chuộng em, bảo vệ em.”

Tưởng Song Kỳ chợt a lên một tiếng: “Chị Dương Yến biết người trong mơ của em sao?”

“Ừm, chị có quen với cậu ấy.”

“Thật sao?” Tưởng Song Kỳ sáp tới hỏi cô: “Vậy khi nào cậu ấy mới tới?”

Dương Yến mỉm cười: “Bây giờ cậu ấy rất bận, chắc phải một thời gian nữa. Được rồi, mau thay quần áo đi, rồi ra ngoài ăn cơm.”

“Ò.”

Tưởng Song Kỳ cảm thấy rất tiếc nuối.

Đây là lần đầu tiên cô khóc vì một người trong giấc mơ dữ dội như vậy, nhưng cô lại không nhìn rõ được mặt của người đó.

Cũng không biết chừng nào mới được gặp nữa.

Sau khi Tưởng Song Kỳ thay quần áo xong ra ngoài, Dương Yến đã giới thiệu Trường Bình cho cô.

“Đây, đây thật sự là con trai của anh hai sao?” Tưởng Song Kỳ véo véo khuôn mặt nhỏ của Trường Bình, thật là không dám tin: “Em còn tưởng anh hai là GAY nữa a, không ngờ con trai lại lớn tới cỡ này rồi.”

Trường Bình lên tiếng phản đối: “Cô út, cô đừng có ỷ mình đẹp mà nói bậy bạ nha, ba con có nói ba con bị GAY sao? Cô đang gắn mác bậy bạ cho ba con đó.”

“Ai yo, ai biểu bên cạnh anh hai không có người phụ nữ nào chứ, còn hay chê cô nữa.” Tưởng Song Kỳ bĩu môi nói: “Cô lịch sự ôm ba con một chút là ba con lại ném cô ra ngoài.”

“Điều đó chứng tỏ là ba con rất trong sạch a! Bây giờ mấy người đàn ông bên ngoài nguy hiểm lắm, phải tự bảo vệ mình mới được.”

Tưởng Song Kỳ chống nạnh trừng bé: “Tiểu quỷ, con có ý gì hả?”

“Con đâu có ý gì.” Trường Bình ngây thơ vô tội đáp: “Tại cô út tự chột dạ thôi.”

“A a a, con muốn ăn đòn đúng không!” Tưởng Song Kỳ hậm hực tức giận véo lấy mặt của bé.

Trường Bình lanh lợi chạy trốn.

Hai người họ đuổi bắt xung quanh bàn ăn, vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Cho đến khi Dương Yến bưng canh ra khỏi bếp, bảo họ ăn cơm nhưng không ai trả lời, cô đành túm lấy bọn họ, và giáng cho mỗi người một cái tát vào đầu, lúc này hai cô cháu mới an phận ngồi xuống bàn ăn cơm.

Tưởng Song Kỳ cắn đũa lẩm bẩm: “Chị Dương Yến dữ quá, sau này không lấy chồng được rồi.”

Trường Bình gật đầu đồng ý.

Bé muốn nói gì đó, nhưng lại thấy ánh mắt dao găm của Dương Yến lia tới: “Gật cái gì mà gật, không muốn lấy vợ nữa đúng không?”

Trường Bình như bị số phận làm cho nghẹn họng, bé đành yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Lúc này, một tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng khách.

Dương Yến nghĩ hình như là tiếng chuông của mình, sợ là cuộc gọi quan trọng nên liền kéo ghế ra. Lúc cô cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tên người gọi tới.

Là Chiến Thương.

“Sao vậy? Dương Yến nhấc máy, cô căng thẳng hỏi: “Có phải sức khoẻ của cậu chủ nhà anh trở nên tệ đi không?”

“Không phải.” Chiến Thương ngưng lại một lúc lâu rồi mới nói: “Miya Maiko chết rồi.”

Nghe thấy tin tức chấn động này, cả người Dương Yến chợt sững sờ: “Cô ta không phải là tâm phúc của Kỷ Gia Trí sao? Ai dám ra tay với người của Kỷ Gia Trí chứ?”

“Là em trai cô---Quách Thường Phúc.”

“Không thể nào!” Dương Yến ngay lập tức cắt lời anh ta, ngữ khí cô đầy sốt sắng: “Lần, lần trước nó còn gửi tin nhắn cho tôi nói là phải đi XL Á xử lý công việc, Miya Maiko đâu có ở bên đó đâu…”

“Ba ngày trước, Quách Thường Phúc đã về nước Y rồi.” Chiến Thanh nói: “Cậu ta luôn âm thầm theo dõi Kỷ Gia Trí, tối hôm qua còn định giết luôn Kỷ Gia Trí ở đêm tiệc từ thiện, nhưng không ngờ Miya Maiko lại xông đến bên người hắn. Viên đạn bắn trúng ngay tim cô ta, dường như là đã chết tại chỗ.”

“Thường Phúc thì sao, có chạy thoát không?” Dương Yến lo lắng hỏi, bàn tay cô siết chặt điện thoại.

“...Cậu ấy chết rồi.”

Đầu óc Dương Yến như chợt nổ tung, bên tai cô chỉ còn vang lên tiếng ù ù.

“Không thể nào, nó rất thông minh, không thể nào…” Dương Yến lặp đi lặp lại ba từ này: “Nó làm gì cũng sẽ có kế hoạch cụ thể, không thể liều lĩnh như vậy được, không thể nào…”

Tiếng thở dài của Chiến Thương từ đầu dây bên kia truyền tới: “Cô Dương à cô cũng biết, nước Y là căn cứ địa của Kỷ Gia Trí, đêm tiệc tối qua hắn ta đã mang rất nhiều người theo, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt.”

“Em trai cô đã chạy trốn nhưng chạy không được bao lâu thì bị người của Kỷ Gia Trí đuổi theo. Thi thể đã bị người của hắn mang đi rồi, người của tôi chỉ tìm được một miếng ngọc bội trong lùm cỏ thôi.”

Chết rồi?

Quách Thường Phúc chết rồi?

Tay chân Dương Yến chợt trở nên lạnh như băng, khoé môi cô không ngừng run lẩy bẩy, đứng cả nửa ngày trời cũng không phát ra một tiếng động nào cả, cả người cô giống như đã đóng băng rồi.

Không thể nào, em trai cô thông minh như vậy, không thể chết được!

Thấy Dương Yến nãy giờ vẫn không nói gì, Chiến Thương đành nói tiếp: “Cô Dương, tôi rất lấy làm tiếc vì phải báo cho cô tin tức kinh khủng này.”

“Làm phiền anh chụp miếng ngọc bội đó rồi gửi cho tôi xem được không.” Móng tay Dương Yến đâm sâu vào trong lòng bàn tay, đáy lòng cô vẫn còn mang một tia hy vọng: “Tôi không tin nó lại chết được.”

“Được, còn chuyện này không biết có nên nói với cô hay không.”

“Anh nói đi.”

Chiến Thương nói: “Cậu chủ lo cho an nguy của cô nên rất lâu trước đây đã phái người âm thầm bảo vệ cô. Mấy người đó thấy cô hay đi tìm cô Tưởng, tưởng cô ở đó nên đã lắp máy nghe lén trong phòng khách.”

“Tôi là tội phạm sao, cần các người giám sát như vậy à?” Ngữ khí Dương Yến chợt lạnh xuống.

“Cô Dương cô yên tâm, tôi đã dạy dỗ bọn họ rồi, bên cô Tưởng cũng không còn máy nghe lén nữa.” Chiến Thương nói: “Chỉ nghe được hai ngày rồi thôi, tôi có thể gửi nội dung nghe lén cho cô nghe thử.”

“Đây mới là điều anh muốn nói đúng không?”

Chiến Thương đáp một tiếng: “Có liên quan đến em trai cô, cô Dương à, tôi gửi cho cô, cô tự mình nghe đi.”

Dương Yến đọc tài khoản email của mình cho anh ta nghe, rồi sau đó không ngừng lướt email.

….….
Bình Luận (0)
Comment